Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283: Không Có Em Anh Liền Lập Tức Đi Tìm Chết

Không xác định Chương 283: Không có em anh liền lập tức đi tìm chết
"Lần đó sổ sách bị tố cáo, lúc đó cổ phiếu của Mạc Cách Lâm lần đầu tiên tăng lên em đã nghĩ đến việc liên lạc với anh đầu tiên, nhưng anh quá khó tìm, không dễ hạ thủ, rời khỏi thị trường mới điều tra ra. Lúc đó em cảm thấy thật may mắn, cuối cùng cũng có một tia hi vọng rồi…khả năng anh không chết.”

“Xin lỗi, lúc đó em vẫn chưa biết là em đã thích anh rồi.” Hứa Nguyện bám chặt lấy anh, ánh mắt chứa đầy sự hối hận.

Không cần tự trách.” Thẩm Chiếu lắc đầu: “Em bình an so với bất kì điều gì đều tốt hơn.”

Tuyết lại bắt đầu rơi trên hành lang, những bông tuyết ngày một lớn hơn, một cành cây không chịu nổi sức nặng của tuyết bị cong xuống rồi gãy rơi xuống bậc thềm.

Thẩm Chiếu thế nhưng không thấy lạnh, trong lồng ngực ấm áp, Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn anh:

“Em đã thẳng thắn với Chiếu Chiếu rồi vậy em có thể hỏi chuyện của anh không?”

Thẩm Chiếu gật đầu.

“Vết thương trên vai của anh là chuyện gì thế?”

Hứa Nguyện nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoảng loạn của anh.

“Đừng có lừa em, em đã nhìn thấy rồi.”

Thật ra cô không tận mắt nhìn thấy.

Thẩm Chiếu thận trọng, cho dù là lúc đi ngủ cũng đều mặc quần áo kín mít, nhưng cô có thể đoán được anh bị thương nên mới giấu kĩ như vậy.

Khi Thẩm Chiếu nghe thấy câu hỏi của cô thì đôi môi mím lại thành một đường, bắt đầu cảm thấy bất an.

“Em sẽ không ghét bỏ anh đâu, nhưng anh hãy nói cho em là có chuyện gì.”

Hứa Nguyện sờ lên phía sau lưng anh, dọc theo lớp vải mịn ấn lên vai anh.

Thẩm Chiếu bị sức ấn nhẹ nhàng của cô quét qua lưng, làm loạn khiến trong lòng ngứa ngáy, nhưng bàn tay ấy thật sự dừng lại trên vết thương của anh, trong chốc lát khiến cho sự nhẹ nhàng ấy đều biến mất.

Hứa Nguyện thở dài một hơi: “Nếu như Nguyện Nguyện cả người đều có sẹo, anh sẽ ghét bỏ em, không cần em nữa à?”

“Tất nhiên là không.”

Thẩm Chiếu ngay lập tức ôm chặt lấy cô, anh cảm thấy may mắn và nhẹ nhõm khi anh kiểm tra người cô không có vết sẹo nào mới yên tâm.

“Vậy em cũng như vậy. Chiếu Chiếu, rốt cuộc anh muốn em phải làm như thế nào anh mới có thể nhìn em một cách bình đẳng.”

Hứa Nguyện cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được vết sẹo kia, sự ân hận trong mắt ngày càng nhiều đến nỗi chỉ có thể liều mạng chôn chặt trong lòng anh.

“Là em hại anh biến thành như thế này đúng không, vậy em làm sao có thể ghét bỏ anh được, anh đừng nghĩ em xấu xa như vậy…em chỉ là lo lắng cho anh…”

“Không phải, là anh tự mình làm.” Thẩm Chiếu nhanh chóng vỗ về cô, không muốn cô tự trách, đem trách nhiệm đổ hết về phía mình:

“Không liên quan gì đến em.”

“Là vết thương do súng, lúc đó anh không thể chấp nhận em đã chết…”

“Thế nên anh tự bắn mình?”

“Ừm.”

Hứa Nguyện đắng họng, trong lòng như bị ai xé tan thành từng mảnh, cô không thể tin được Thẩm Chiếu ngốc đến nhường nào.

“Cho nên anh vẫn cảm thấy bản thân không phải nửa kia của em, không thể cho em hạnh phúc ư?”

Thẩm Chiếu đặt nhẹ cằm lên vai của cô, cười ôn nhu, khóe mắt xuất hiện vài giọt lệ.

“Nguyện Nguyện, không có em, anh liền ngay lập tức đi chết.”

 

Bình Luận (0)
Comment