Không xác định
Chương 282: "Anh biết..."
Hứa Nguyện dùng lực nắm chặt bàn tay gầy guộc của anh, thẳng thắn nói với anh về cuộc nói chuyện trong phòng lúc nãy.
“Ông nội hi vọng em rời xa anh.”
Vẻ mặt của Thẩm Chiếu ngay lập tức tái mét.
Hai tay anh vì căng thẳng mà run rẩy, ánh mắt hoảng sợ nhìn cô sợ câu tiếp theo mà cô nói chính là tạm biệt anh.
“Thật ra em cũng có một chút do dự.” Hứa Nguyện cười với anh, ánh mắt dần trấn định anh:
“Đừng căng thẳng mà Chiếu Chiếu, em đây không phải là không đi sao?”
Chiếc khăn của cô rũ xuống, những sợi tua rua rơi xuống cổ Thẩm Chiếu, theo chiều gió mà lay động, lướt qua lại xoa dịu sự bồn chồn trong anh.
“Ông nội lo lắng là có đạo lí, anh còn không biết bản thân mình có phải là lựa chọn tốt nhất không. Nếu như, anh nói là nếu như, anh thật ra căn bản không phù hợp với em, không thể cho em những thứ tốt nhất, khiến em trải qua những ngày tháng không hạnh phúc, vậy phải làm thế nào?”
Thẩm Chiếu nhìn cô chằm chằm, nhìn từng cử động trên khuôn mặt của cô, nhìn xuống dưới, Hứa Nguyện có thể nhìn thấy hầu kết của anh khẽ động, bàn tay đưa cho cô nắm cũng hơi vùng vẫy. Cô hiểu ánh mắt của anh.
Đây là Chiếu Chiếu nhà cô muốn ôm ôm nhưng sợ cô không đồng ý.
“Này.”
Hứa Nguyện hướng về phía anh dang rộng vòng tay. Thẩm Chiếu ngay lập tức cời áo khoác của mình, đem cô ôm trên đùi, cẩn thận dùng lồng ngực ấm áp sưởi ấm cho cô.
Hứa Nguyện vừa từ trong phòng đi ra ngoài, trên người cũng vẫn còn ấm, quay sang quấn lấy eo anh truyền cho anh hơi ấm:
“Anh ở nhà đều là muốn ôm thì ôm, sao mới ra ngoài đã trở nên ngượng ngùng rồi?”
Thẩm Chiếu chủ động dựa gần cô, lúc này mới mở miệng nói chuyện.
Chỉ là giọng nói khàn khàn, vừa nghe đã biết là đã chịu nhiều ủy khuất: “Vừa nãy em nói không cần anh nữa.”
Hứa Nguyện mở to mắt nhìn anh: “Sao lại vu khống người ta. Vừa em có nói câu này ư?”
“Có.”
“Em nói em muốn rời xa anh, còn nói chúng ta không hợp nhau…ừm.”
Thẩm Chiếu bị cô cắn chặt môi dưới, chầm chậm ngậm miệng lại nhưng hai mắt vẫn đỏ hoe vì những lời nói này.
Hứa Nguyện vừa đau lòng vừa bất lực: “Nghe mà chỉ nghe một bên, còn quay ra trách em, không giảng đạo lí không phải Chiếu Chiếu tốt của nhà em đâu.”
Thẩm Chiếu cọ cọ đôi môi bị cắn đau vào người cô nũng nịu, Hứa Nguyện nhẹ nhàng hôn anh mấy cái để bớt đau.
“Chuyện em cùng với ông nội nói, chỉ cần anh vẫn cần em, thì em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Sự lo lắng hoảng sợ của Thẩm Chiếu gần như không còn nữa, khẽ cúi đầu xuống, ghé sát bên môi cùng cô nhỏ giọng nói chuyện.
“Cho dù có một ngày anh không cần em nữa, em cũng sẽ từ xa theo dõi anh.”
“Không có ngày đó đâu, anh rất cần em, rất rất cần em.”
“Có điều em vẫn muốn thẳng thắn với anh một chuyện.”
“Cái gì cơ?”
“Cơ sở mà anh điều tra lúc trước bị thiếu hụt là do em đặt hàng.”
Thẩm Chiếu gật đầu: “Anh biết.”
Hứa Nguyện ngồi trong lòng anh thở dài cảm khái:
“Ồ, Chiếu Chiếu thật thông minh.”