Không xác định
Chương 46: Cảm giác xa lạ
Khi đêm đến.
Đèn đỏ chói mắt chiếu khắp quán bar, ăn uống linh đình, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Hứa Nguyện đi theo Bách Văn băng qua đám người, thuận tay tiếp nhận ly rượu trang trí phía trên bằng một quả quất anh đào từ tay bartender.
Cô đã thay chiếc váy lụa màu đen mới mua. Kiểu dáng không quá bảo thủ, lộ ra mảnh lớn da thịt sau lưng và cánh tay, vừa vặn là nơi Thẩm Chiếu không để lại dấu vết.
Đây là chỗ nguyên chủ thường đến, nếu đến nơi này mà lại mặc kín mít sẽ khiến người khác cảm thấy quái dị.
Nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Nguyện đến những nơi thế này.
Tuy rằng trên mặt biểu hiện bình thường nhưng thực chất trong lòng lại rất tò mò nên cô nhân lúc ngửa đầu uống rượu, đôi con ngươi trong suốt khẽ đảo một vòng quan sát bốn phía.
Mọi người vây quanh sàn nhảy mở champagne, không khí nóng như lửa, thấy cô uống thả cửa thì cả đám ồn ào cười lớn: “Tửu lượng của đại tiểu thư đúng là quá tốt.”
Mùi hương của hạt thông lan toả trong khoang miệng, rượu nhập khẩu được pha chế cẩn thận, uống vào cảm thấy tươi mát sảng khoái. Hứa Nguyện uống đến sung sướng, đuôi mắt giãn ra, đến lúc buông ly mới thì vị cay mới xộc lên não.
Cô dùng mu bàn tay sờ sờ gương mặt ửng hồng của mình, có chút ngượng ngùng làm trò khiến mọi người cười khẽ nói: “Rượu rất ngon.”
Ngô Dương được xưng là nơi kết giao của các con cháu dòng dõi thế gia. Một đám ăn chơi trác táng giỏi giao tiếp lúc này tụ tập ở đây mở tiệc linh đình, tự phát vây quanh Hứa Nguyện thành một vòng tròn, sôi nổi ngây người xem.
Thiếu nữ bị đám người vây quanh, tóc dài màu hạt dẻ khói buộc bằng chiếc ruy băng hoa dán vào tấm lưng trắng nõn. Mặt tuyết má đào, một chút ý cười khiến cô trở nên quyến rũ như viên ngọc thạch ngâm trong tảng băng, ôn lệ kiều mềm xua tan giá lạnh.
Có người lần đầu tiên được gặp tận mắt, không khỏi lắp bắp hỏi người bên cạnh: “Đây là đại tiểu thư nhà họ Hứa sao?”
Người bị hỏi cũng không chắc chắn lắm mà do do dự dự nói: “Chắc là cô ấy rồi, nếu không còn có thể là ai.”
Hòn ngọc quý trong tay nhà họ Hứa ở Ngô Dương, là một người đẹp khó có được.
Chẳng qua nhà họ Hứa nuông chiều cô chủ nhỏ quá mức, khiến cô trở nên ngang ngược, xưa nay thích cậy thế hiếp người, đánh mắng người ở, chỉ thích nghe người ta a dua nịnh hót. Nếu so với dung mạo xinh đẹp của cô thì tiếng xấu ham thích hư vinh lại càng nổi tiếng hơn.
Người mới gặp cô hôm nay đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Không ngờ đại tiểu thư nhà họ Hứa lại diễm lệ như vậy, khí chất linh lung sinh động chọc người yêu mếm.
Thôi Diệu lắc lắc đầu, ném cảm giác xa lạ về Hứa Nguyện ra sau đầu.
Cậu biết Hứa Nguyện đã bao lâu rồi.
Cũng không phải ngày đầu tiên biết Hứa Nguyện xinh đẹp, chỉ là chưa từng nhận thấy cô mỹ lệ động lòng người thế này…… Thậm chí, lực sát thương lớn đến mức khiến cậu trong nháy mắt cảm thấy bản thân không xứng để tiếp cận cô.
Thôi Diệu ngẩng đầu ổn định tâm trạng, mỉm cười đứng bên cạnh cô, vỗ vai cô rồi cười nói với những người mới đến lần đầu: “Chút rượu này không là gì với chị Nguyện cả.”