Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 47 - Chương 47: Sòng Bài

Không xác định Chương 47: Sòng bài
Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn cậu, cậu cầm bình rượu lên nói với cô: “Đúng không chị, nào, tiếp tục.”

Ly đế dài chứa chất lỏng màu vàng nhạt được đẩy đến trước mặt cô.

Hứa Nguyện hơi suy tư rồi bưng ly rượu lên, cô thích đồ ngọt.

Lần thứ hai ngửa đầu uống cạn, cô cúi đầu buông ly, yên lặng liếm liếm môi, cảm thấy ly này hương vị cay nồng, không bằng hương vị ngọt lành của ly lúc nãy.

Bách Văn nhìn cô tiếp rượu một cách tự nhiên, gương mặt tuấn tú khẽ động.

Không phải trước nay tửu lượng của Hứa Nguyện rất tốt sao, sao lần này dáng vẻ uống rượu lại ngu đần như vậy.

Anh ta lấy cái ly trên tay cô đi rồi đẩy ra thật xa: “Được rồi, vừa mới bắt đầu thì uống bấy nhiêu thôi, một hồi mà bất tỉnh thì anh không đưa em về đâu.”

Không đợi Bách Văn nói hết lời, Thôi Diệu không biết từ đâu lấy ra cái mặt nạ đeo lên mặt Hứa Nguyện.

Trong lúc Hứa Nguyện ngây người, cậu kéo tay cô mang đến sau vách ngăn.

“Chị, trước giờ chị chưa từng đến đây đúng không.”

“Ừm.”

Thôi Diệu cười cười một cách thần bí: “Vậy chị đi theo em qua đấy đi, hôm nay chúng ta đi chơi một trò chơi khác, mới mẻ hơn rất nhiều.”

“Cái gì mới mẻ.”

Hứa Nguyện để mặc cậu kéo mình sang bức tường khác.

“Ai?”

Đây là cửa nhỏ của một chỗ ẩn nấp, mọi người đi theo bọn họ vào một con đường nhỏ xuôi xuống dưới.

Cuối cầu thang, một nhân viên phục vụ mặc gile mỉm cười và đưa cho họ một chiếc túi: “Cậu Thôi, cô Hứa, hoan nghênh đến với nơi này, hy vọng hai người sẽ chơi vui.”

“Đây là?”

Gió lạnh căm căm lùa vào từ cửa ra, ánh sáng chói lóa ở cuối lối đi khiến Hứa Nguyện đưa tay che mắt.

Đèn chùm bằng thủy tinh treo kín trần nhà, rèm cửa đỏ tươi, bàn bài xanh sẫm, các mỹ nhân gương mặt tươi cười chào đón, những người đàn ông ngậm xì gà cất tiếng cười to. Tiếng ném xúc xắc vang lên hết đợt này đến đợt khác tạo thành một thế giới vàng son trụy lạc.

Hứa Nguyện mở cái túi đen lúc nãy ra, phát hiện bên trong toàn là chip.

Hứa Nguyện bị dòng người chen chúc đẩy tới, lặng lẽ giấu cái túi đi, lại ngẩng đầu, chỉ thấy trong gian sòng bài chật chội tối tăm đứng đầy người, những người đi tới đây cùng cô lúc nãy bị đẩy đi khắp nơi, cuối cùng chỉ còn lại Bách Văn vẫn đứng bên cạnh cô.

Anh ta cúi đầu ghé vào tai cô khẽ hỏi: “Em muốn chơi sao?”

Hứa Nguyện nhìn chằm chằm cái bàn gần nhất: “Chỉ tôi cách chơi được không.”

Bách Văn gật gật đầu, theo tầm mắt cô quan sát trò chơi trên bàn bài gần nhất: “KQJ và 10 đều tính 10 điểm, A có thể là 1 hoặc 11 điểm, người chơi tự mình quyết định, còn những lá bài khác thì không thay đổi……”

Trong lúc Bách Văn giải thích cho Hứa Nguyện thì bên kia đã bắt đầu một ván bài khác.

 

Bình Luận (0)
Comment