Không xác định
Chương 52: Phải làm sao khi bị chồng chưa cưới bắt gian?
Chia bài, tiền cược gấp đôi.
Nhà cái chống hai tay lên bàn khẽ gật đầu, tất cả người chơi cầm bài đã được chia, chỉ đợi lật bài lên.
Hứa Nguyện âm thầm siết chặt tay, những người chơi bài bên lề thậm chí còn đánh cược vào tình hình trên bàn cược.
Liệu nhà cái sẽ thắng cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia hay là người chơi có thể thắng nhà cái nhận được số tiền cược khiến người ta đỏ mắt đó.
Chính lúc mọi người đang tranh luận không ngừng, một tiếng vang chói tai từ trần nhà truyền tới.
Một ít bụi rơi xuống lá bài trên bàn, Hứa Nguyện ngẩng đầu lên chỉ thấy dàn âm thanh ẩn trên đỉnh đầu bỗng nhiên được mở ra, đang phát ra những âm thanh chói tai.
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh.
Giọng của ai đó phát ra từ loa: “Phiền các vị nhường đường chút.”
Hứa Nguyện quay đầu lại nhìn, đám đông xôn xao tụ tập lại thành ba vòng tròn, giống như có người đang chậm rãi rẽ một con đường từ phía sau.
Tình huống gì đây? Phá quán sao?
Hứa Nguyện cầm mặt nạ của mình đeo lên, giẫm lên thanh chắn nhảy khỏi ghế, thản nhiên tránh đi đám người phía sau.
Lên kế hoạch đi tìm thú vui để kích thích, lớn chuyện rồi cũng không chịu nói rõ ràng đã định chuồn mất.
Cô vẫn còn chưa kịp đi giày vào, vừa đặt chân xuống đất đã cảm thấy chân hơi mềm do lúc nãy hưng phấn quá độ, cô lùi lại vài bước thì đâm sầm vào ngực của một người đàn ông.
Anh ta bắt lấy cổ tay cô, giọng có chút không vui, lạnh lùng nói: “Mới vừa rồi chơi hăng say như vậy, bây giờ biết chạy rồi sao?”
Hứa Nguyện nghe ra giọng của Bách Văn, thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ngực anh hỏi: “Ai đến thế?”
“Không phải cảnh sát, xem ra là đến để tìm người, lật tung hết các bàn khác rồi mới đến bàn của em.”
“Bây giờ chúng ta đi luôn thôi.”
“Không chơi nữa à? Không phải định bắt chẹt một khoản của người kia sao?”
Năng lực của Bách Văn cũng không thua kém cô là mấy, rất dễ dàng nhìn thấy tính toán vừa nãy của cô.
“Không chơi nữa, đi nhanh đi, tôi có chút dự cảm không lành……”
Lời Hứa Nguyện còn chưa dứt, đám người áo đen đã chen lấn vào bên trong.
Người tóc rẽ ngôi dẫn đầu, đi giày da, toàn thân toát ra phong thái tinh anh không ăn nhập với sòng bạc này chút nào, hắn nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Xin hỏi cô Hứa Nguyện có ở đây không?”
Cơ thể Hứa Nguyện cứng đờ ở trong ngực Bách Văn.
Âm thanh này là… Vu Phần? Vậy Thẩm Chiếu cũng tới sao?
Phải làm sao khi bị chồng chưa cưới bắt gian?
Dĩ nhiên là giả chết.
Hứa Nguyện bịt chặt mặt nạ, nhào vào ngực của Bách Văn: “Đừng vạch trần tôi…… đi mau.”
Bách Văn nhíu mày liếc nhìn đám người kia, lại nhìn xuống chú chim cút nhỏ đang trốn dưới cánh tay mình, ngược lại không vội truy hỏi ngay mà giơ tay che chắn cho cô ở trong lòng, đẩy đám người ra hai bên đi ra ngoài.