Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 53 - Chương 53: Bị Phát Hiện

Không xác định Chương 53: Bị phát hiện
Những tay tụ tập đánh bạc thấy bộ dáng hung hăng đi tới của đám người kia thì sợ hãi hốt hoảng, đám người tản ra bốn phía, cộng thêm ánh sáng mờ ảo ở tầng hầm, không có ai hỏi cô gái vừa mới trên bàn cược đã đi đâu, bọn họ rời đi xem như khá suôn sẻ.

Nhưng khi tới nơi lối ra đã bị chặn lại, Bách Văn nhìn từ xa thấy mấy người mặc đồ đen chặn mọi người lại kiểm tra rồi mới thả đi, nhíu mày lại thấp giọng hỏi: “Em đắc tội với ai rồi à?”

Hứa Nguyện làm bộ ra vẻ uống rượu say mềm đến không nhúc nhích được, cả người dựa vào ngực Bách Văn, lẩm bẩm trả lời anh: “Không có…… xem như người trong nhà đi tìm tôi đi, anh không được để lộ.”

Bách Văn nhàn nhạt liếc nhìn mái tóc của cô, ôm cô đi về phía đám người kia, vóc dáng anh cao hơn người bình thường một cái đầu, liếc mắt đã nhìn thấy tình hình ngoài cửa: “Hử? Hình như anh nhìn thấy Thẩm Chiếu?”

Đều là kỳ thủ thiên tài khoa toán của trường đại học Z, Bách Văn thấp hơn Thẩm Chiếu hai bậc, thường hay gặp nhau trong cùng nhóm nghiên cứu nên đều nhận ra nhau.

Nhưng anh nhớ là… Thẩm Chiếu không phải người Ngô Dương, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Hứa Nguyện nghe thấy anh nói Thẩm Chiếu đang ở đây thì hoàn toàn hóa đá luôn.

Thẩm Chiếu tới thật sao? Đến bắt cô à? Không phải, vậy thì cô trốn ra ngoài còn ý nghĩa gì nữa? Tại sao anh ấy lại tới? Không phải lúc này anh nên ở cùng với nữ chính bồi dưỡng tình cảm à?

Một chuỗi dấu chấm hỏi quanh quẩn trong đầu, Hứa Nguyện vùi đầu xuống không dám lên tiếng, tác dụng của cồn dường như làm tê dại đầu óc của cô, làm cô nhất thời ngây ngẩn.

Rất nhanh bọn họ đã bị đám đông chen lấn phía sau đẩy tới cửa ra vào.

Thân hình cao lớn của người đàn ông đứng cạnh cửa, áo sơ mi quần tây, cao ráo như cây bạch ngọc, lông mi dài rũ xuống mang lại cảm giác lạnh lẽo.

Anh không hề quan tâm tới cảnh huyên náo và hỗn loạn bên trong sòng bạc này, dường như đang suy nghĩ xa xăm. Bên chân có một chú chó lông vàng lười biếng nằm cạnh.

Bách Văn thấy đúng là Thẩm Chiếu thì bày ra bộ mặt vui vẻ, kêu một tiếng: “Đàn anh.”

Thẩm Chiếu lấy lại tinh thần, tầm mắt nhìn thoáng qua người anh ta, khẽ gật đầu.

Tiếp đó anh nhìn thấy một cô gái yếu ớt như không xương bị ôm vào trong ngực, màu sắc quen mắt của chiếc áo khoác sau lưng cô đập vào mắt anh, mi tâm anh khẽ run lên.

Sợi tóc phảng phất như sợi tơ mảnh trong hồi ức, cảm giác dễ chịu khi tay chân quấn lấy nhau, mùi hương thoang thoảng như có như không của thiếu nữ, tiếng rên kiều mị thấu tận xương của cô…… Sự vật trước mắt của Thẩm Chiếu phút chốc lay động.

Bách Văn không lảng tránh ánh mắt nhìn Thẩm Chiếu, khẽ nhíu mày, bàn tay đặt lên gáy Hứa Nguyện, thản nhiên rời khỏi ánh mắt của Thẩm Chiếu.

“Đây là bạn gái của tôi, đưa cô ấy tới để chơi không cẩn thận lại uống hơi nhiều, tôi chuẩn bị đưa cô ấy về.”

Lời này đã đẩy lùi hết những ảo giác của Thẩm Chiếu, anh vội trở lại với con ngươi trong trẻo, gật đầu một cái, không mạo phạm mà nhìn ngắm cô gái kia nữa.

Chỉ hơi giống màu tóc thôi.

Anh mỉm cười lịch sự không khỏi có chút lúng túng, không ngờ khả năng kiềm chế của anh lại sụp đổ, dục vọng tới vô cùng mạnh mẽ, chỉ là nhìn màu tóc thôi lại mơ tưởng xa xôi.

“Cho qua.”

Anh căn dặn với người bên cạnh.

Ánh mắt dán chặt trên lưng cuối cùng cũng rời đi, Hứa Nguyện thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi Bách Văn ôm cô đi qua, chú chó lớn vẫn luôn lười nhác nằm bên chân Thẩm Chiếu bỗng vẫy vẫy đuôi quay người đứng dậy, khịt mũi ngửi ngửi sau đó đi về phía trước mấy bước.

“Gâu, gâu.”

__________________

Lam: Tây Lê ui, hại chị nhà rùi><

 

Bình Luận (0)
Comment