Không xác định
Chương 55: Là con không hiểu chuyện, mới nhất quyết phải ăn vạ người ta.
Trong phòng sách.
Thẩm Phỉ bưng lên một chén trà nhỏ, nhấc nửa nắp chén lên, giương mắt nhìn Hứa Nguyện hỏi: “Đi đâu?”
“Ở phố Thành Tây, đi cùng Thôi Diệu và mấy người khác.”
Hứa Nguyện chủ yếu qua lại với con cháu ở Ngô Dương như Thôi Diệu, con gái được yêu thích trong số những người vai dưới là chuyện tốt. Tuy Hứa Chính Dương không thích tác phong của Hứa Nguyện nhưng vướng víu công việc ở công ty, nên khó có thể dạy dỗ chu toàn.
Thẩm Phỉ chủ trì mọi việc trong nhà, đối với việc này từ trước tới nay đều là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cho nên Hứa Nguyện nói như vậy, bà chỉ nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, không có ý kiến gì.
“Tiểu Chiếu ở trong nhà, con đi ra ngoài cùng người khác muộn tới như vậy mới trở về?”
“Là mẹ mời người ta ở lại đây mà.”
Thẩm Phi cười lạnh: “Vị hôn phu của con, chị họ của con cũng để tâm tới.”
“Vâng… Con cũng rất để tâm đến.”
"Vậy mà nói là để tâm à? Sợ người ta không biết con cả đêm không về nhà sao?"
Hứa Nguyện im lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng nhỏ giọng nói: “Mẹ, con cảm thấy rằng Thẩm Chiếu thực sự không thích con.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Chính là…Một người có thích con hay không, con có thể cảm nhận được. Nhiều năm như vậy hắn đều không quan tâm tới con, nói rõ ràng là căn bản không có ý gì với con… Nói không chừng, nói không chừng trong lòng hắn sớm đã có ai khác rồi.”
Thẩm Phỉ nhíu mày: “Lần trước mẹ hỏi con, con cũng không nói với mẹ như vậy.”
Hứa Nguyện đứng ở trước mặt Thẩm Phỉ, sắc mặt chân thành: “Trước đó còn nhỏ, là con không hiểu chuyện, mới nhất quyết phải ăn vạ người ta.”
“Làm khó con nói ra lời có giác ngộ như vậy.”
Thẩm Phỉ nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười.
Bà mặc một bộ áo ngủ tơ tằm, chăm sóc tốt tới mức trên mặt không thấy chút dấu vết năm tháng nào, mỗi một cử chỉ đều toát ra sự sang trọng tao nhã.
Nhưng Hứa Nguyện biết xuất thân của Thẩm Phỉ không cao, vì gả vào nhà họ Hứa, đứng vững được trong giới thượng lưu ở Ngô Dương. Năm đó bà cũng từng vất vả kinh doanh một mình, năng lực làm chủ gia đình và tài năng xã giao đều có thể nói là nổi bật.
Bà trông chờ rất cao vào đứa con gái duy nhất Hứa Nguyện này mới hao tổn tâm sức liên hôn cùng với nhà họ Thẩm ở Giang Thành.
“Chẳng qua tuổi vẫn còn trẻ.”
Thẩm Phỉ cười cười: “Nguyện Nguyện, người nhà chúng ta là như vậy, lấy việc lễ độ phép tắc làm đầu, mấy chuyện tình yêu không cần coi trọng như thế. Con với Tiểu Chiếu là cha mẹ sắp đặt, lại lớn lên cùng nhau từ bé, mẹ với dì con đều đã bàn bạc nhiều lần rồi, cảm thấy hai đứa không có chỗ nào là không thích hợp.”
“Tiểu Chiếu cũng đã đồng ý rồi. Nó là một đứa nhỏ có tương lai, suy nghĩ không viết ở trên mặt nên có gì con bao dung chút.”
Cô nhẹ nhàng buông tách trà và nắp xuống, đồ sứ cùng với chất gỗ của mặt bàn nặng nề va vào nhau, giống như giải quyết dứt khoát mọi việc.
“Con biết rồi.”
“Cũng đã khuya, con về phòng ngủ sớm chút đi.”
“Vâng.”
Hứa Nguyện lúng ta lúng túng đi tới cửa, vặn mở tay nắm.
Ánh mắt Thẩm Phỉ vẫn nhìn chằm chằm cô: “Động tác cần nhẹ nhàng hơn một chút.”
“...Vâng.”
Hứa Nguyện nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, bất đắc dĩ xoa thái dương.