Không xác định
Chương 56: Nguyện Nguyện, tôi vẫn chưa có người trong lòng
Biết rõ cuộc hôn nhân này chắc chắn không thành, nhưng thái độ của Thẩm Phỉ kiên trì như vậy, tạm thời cô còn không có cách nào chạy trốn sớm một chút.
Cô duỗi lưng, đi về hướng phòng của mình.
Cửa phòng bên cạnh mở một nửa, ánh trăng đổ xuống, từ trong bình hoa nở ra hai cành hoa mẫu đơn như con bướm trắng, dưới ánh trăng rực rỡ từ từ cất cánh bay.
Hứa Nguyện im lặng nghỉ chân, đầu ngón tay chạm vào một giọt sương trong suốt trên đó.
Đột nhiên một bàn tay trắng nõn thon dài từ bên hông vươn ra, bắt được cổ tay của cô.
Bước chân Hứa Nguyện lảo đảo mà ngã vào giữa một lồng ngực mát lạnh.
Môi cô chạm phải lồng ngực cứng rắn dưới lớp áo sơ mi trắng, nhịn lại sự hoảng sợ trong ý thức, nghĩ đến vừa nãy Thầm Phỉ nhắc nhở mình câu “ Động tác nhẹ lại một chút” là có ý gì.
Hóa ra là ở chỗ này chờ cô đây.
Không đợi cô nghĩ cách đối phó, những ngón tay lạnh lẽo như ngọc đã nắm lấy cằm cô.
Hứa Nguyện bất ngờ không kịp chống lại tròng mắt tối đen của anh, nói lắp bắp: “Anh Thẩm... Chiếu.”
Đôi mắt của Thẩm Chiếu rất tối, màu lam như làn khói nhàn nhạt trong tròng đen cũng bị màu đen che lấp mất, trầm sâu trong bóng đêm.
Ánh trăng vẽ ra sườn mặt của anh, đẹp đẽ không giống người phàm, so với cành hoa mẫu đơn trắng kia còn muốn đẹp hơn.
“Nguyện Nguyện.”
Anh nhìn cô nói từng chữ: “Tôi vẫn chưa có người trong lòng.”
Hứa Nguyện trố mắt, những lời cô và Thẩm Phỉ nói ban nãy anh đều nghe được?
“Chuyện này, thật xin lỗi.”
Hứa Nguyện nói lắp giải thích.
Đang bịa chuyện về người ta mà còn bị bắt quả tang là cảm giác gì.
Thẩm Chiếu nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của cô, ánh mắt nặng nề thả lỏng một chút mang theo ý cười hiếm thấy, nắm lấy cổ tay cô để trước ngực: “Tôi...rất muốn ôm em. Có thể không?”
“Vâng...”
Hứa Nguyện còn chưa dứt lời, eo đột nhiên bị siết chặt, anh đem cô úp vào trong ngực, yết hầu lên xuống thở dài đầy thoải mái.
“Tại sao Nguyện Nguyện không trả lời tin nhắn của tôi?”
“Em không nhìn thấy.”
Lời này của cô là thật, ở thế giới trước kia cô không sử dụng điện thoại, bây giờ cũng chưa tập dần thói quen mang theo điện thoại bên mình. Không gọi điện thì không gọi điện, cũng không cảm thấy được có cái gì quan trọng hơn.
Thẩm Chiếu không nói gì, chỉ im lặng vỗ lưng của cô, cảm thấy hơi tức giận một chút.
Hóa ra chỉ có anh rất muốn nhìn thấy Nguyện Nguyện gửi tin nhắn cho mình.
“Anh Chiếu, sao anh còn chưa ngủ nữa?”
“Tại em chưa về.”
Thẩm Chiếu thấp giọng trả lời.
“Tối qua em bị thương, tôi có chút lo lắng cho em.”
Quả thực đều là vì chuyện này.
Anh đợi cô một ngày, lại tìm cô cả đêm, nhưng một chút tin tức cũng không có.”
Không biết vì cái gì... Chưa bao giờ anh muốn gặp một người đến nỗi như vậy.
Sự buồn bực tích tụ lại như dây leo từ dưới lòng đất chui lên sinh sôi nảy nở, không ngừng bóp chặt trái tim anh.
Nhưng anh chỉ mới hiểu về tình dục, không phân biệt được ngũ vị thất tình bao quanh lồng ngực mình, liền đè xuống không nhắc tới nửa chữ.
*Ngũ vị: năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn)
*Thất tình: bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục.
“À, lần đầu tiên của con gái đều chảy máu, không phải chuyện gì to tát.”
Hứa Nguyện không để ý lắm, cảm thấy trách nhiệm trong lòng Thầm Chiếu quá nặng, anh tình tôi nguyện quan hệ thân mật, trái lại làm cho anh để ý tới bây giờ.