Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57: Bôi Thuốc

Không xác định Chương 57: Bôi thuốc
Cô thử đẩy ra nhưng lại bị anh vòng tay ôm càng chặt: “Tôi lo lắng.”

Hắn cúi đầu xuống, môi thiếu chút nữa chạm vào má của cô: “Cho tôi xem cơ thể của em, có được không?”

......Hả? Xem cái gì cơ?

Hứa Nguyện ngước mắt lên, chỉ thấy Thẩm Chiếu nhìn cô không chớp mắt, con ngươi chăm chú giống như lời mình nói không phải mấy lời đùa giỡn của bọn lưu manh.

“Không được đâu, em thật sự không có chuyện gì.” Hứa Nguyện liên tục lắc đầu.

“Mấy ngày hôm nay em đều phải bôi thuốc.”

Không biết Thàm Chiếu lấy đâu ra một tuýp thuốc mỡ nhỏ: “Hôm nay có đỡ đau không?”

Hứa Nguyện bị bao quanh bởi hương thơm tuyết tùng dịu dàng ấm áp của anh, nghe anh nhiệt tình hỏi thăm, gần như lập tức đã nghĩ tới việc làm nũng.

Sao lại không đau cho được, cơ thể của cô rất mềm mại, hôm nay lại luôn chạy ngược xuôi bên ngoài. Hai chân lúc đó vừa đau vừa tê dại tới mức tưởng chừng như không phải là của mình nữa, nhưng Hứa Nguyện vẫn có thể chịu đựng, giống như một người không có vấn đề gì.

Thầm Chiếu thấy được sự lay động của cô, thuận thế ôm cô đẩy nhẹ ngồi xuống cửa sổ.

“Tôi bôi thuốc cho em.”

Hắn nửa quỳ xuống dưới, đầu gối dựa vào dép lê của cô: “Có thể chứ?”

Tới mức này cô có thể từ chối nữa sao?

Ngủ cũng ngủ rồi, cũng không còn gì phải ngại ngùng nữa, Hứa Nguyện nhẹ nhàng gật đầu.

Chiếc váy mỏng manh bị vén lên đến thắt lưng, con ngươi tinh tế của Thẩm Chiếu chăm chú nhìn một vòng, trên thắt lưng với đùi trắng nõn còn có mấy dấu tay đỏ ửng, là do tối qua anh không kìm được sức lực mà để lại.

…… Không có dấu vết mới.

Sắc mặt anh hòa nhã lại, tay kéo quần lót trắng xuống rồi nâng mông cô lên khiến hoa huyệt hoàn toàn hiện rõ.

Hoa môi lớn sưng to miễn cưỡng khép lại che kín miệng huyệt, nhìn rất đáng thương.

“Tôi cho rằng em sẽ ở nhà nghỉ ngơi.”

Anh chỉ nói một nửa, nói xong thì ra ngoài kêu người làm mang thuốc và nước đến. Sẵn tiện gọi bảo Vu Phần lý lại số tài liệu còn lại rồi gửi cho mình, giải quyết những đó sớm thì anh sẽ có nhiều thời gian trông nom cô hơn.

“Không nghiêm trọng thế đâu……Aiii, nhẹ, nhẹ thôi.”

Thẩm Chiếu vừa đụng vào hoa môi Hứa Nguyện liền theo phản xạ giật mình kêu đau.

“Anh để em tự làm là được rồi.”

Cô duỗi tay muốn lấy tuýp thuốc trong tay anh nhưng Thẩm Chiếu giơ lên né tránh.

Thẩm Chiếu áp chế hai chân cô, ép đôi chân dài bất lực banh ra. Đóa hoa yêu kiều, nụ hoa phấn nộn e lệ nép ở trung tâm. Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, nhẹ giọng hỏi cô: “Em tự làm được sao?”

“Không phải chỉ là bôi thuốc thôi à?”

Thẩm Chiếu sờ sờ hai mảnh cánh hoa, thuốc mỡ trong suốt tan chảy làm hoa môi trắng nõn và khe thịt đỏ tươi trở nên kiều diễm như đóa hoa xinh đẹp ngậm đầy tinh dịch.

Hứa Nguyện bưng kín miệng mình, đầu ngón tay anh lại lấy thêm thuốc mỡ rồi tách cánh hoa môi ra tiến vào huyệt nội nóng bỏng. Giọng nói bình thản vang lên trong tiếng nức nở của cô: “Bên trong cũng phải bôi thuốc. Em có nhìn thấy được không?”

“Em……A……Nhưng mà thế này rất kì cục……”

Đầu ngón tay Thẩm Chiếu xoay tròn từng vòng từng vòng quanh miệng huyệt, khẩy khẩy nếp gấp bên trong, bảo đảm thuốc mỡ kĩ lưỡng trong toàn bộ huyệt nội.

Ánh sao rực rỡ trên bầu trời đêm phía sau lưng cô từ dải ngân hà cách xa vạn dặm lần lượt rơi xuống, chiếu rọi thân thể băng cơ ngọc cốt* và gương mặt còn chưa tỉnh rượu ửng hồng kiều mị của cô.

(* Da bằng băng, xương bằng ngọc, cụm từ này thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ xưa, sử dụng biện pháp so sánh ước lệ, dùng vẻ đẹp của thiên nhiên làm chuẩn mực để miêu tả vẻ đẹp con người.)

 

Bình Luận (0)
Comment