Không xác định
Chương 62: Có thể nói cho tôi biết, em là ai không?
Thẩm Chiếu nghĩ vậy, vùi đầu vào cổ cô ngửi mùi mồ hôi thơm ngọt, chóp mũi khẽ nhúc nhích, chôn xuống liếm một ngụm. Giọng nói ủy khuất phát ra từ cổ họng gợi cảm.
“Nhưng tôi không có cách khiến mình lâu ngày sinh tình với em…… Nguyện Nguyện, em biết là tôi chỉ vừa mới quen biết em mà.”
Hứa Nguyện bị anh ngậm lấy vùng da mẫn cảm sau cổ mà da đầu tê dại, tâm tình vẫn chưa khôi phục lại được thì chợt nghe được anh nói như vậy. Nhất thời cảm thấy giật mình như sét đánh giữa trời quang vậy.
Thẩm Chiếu nhân cơ hội xoa xoa cặp mông tròn trịa của cô, côn thịt đâm mở tầng tầng mị thịt đánh vào bên trong: “Có thể nói cho tôi biết, em là ai không?”
Giây phút nước sữa hòa nhau ấm áp một cách ngắn ngủi nhanh chóng lạnh xuống. Hứa Nguyện bị Thẩm Chiếu ôm trong ngực thao lộng. Hai người cùng nhau làm việc thân mật nhất nhưng Hứa Nguyện cảm thấy từng lỗ chân lông mỗi khi tiếp xúc với Thẩm Chiếu đều lạnh đến thấu xương.
Anh đã biết thật rồi.
“Em....”
“Tôi biết em tên Hứa Nguyện.” Thẩm Chiếu cong môi, dường như rất có hứng thú với thời điểm hiếm hoi mà cô không kịp phản ứng: “Nói những điều mà chồng không biết đi, tôi không hiểu gì về em cả.”
“Tuổi là thật đúng không?”
Hứa Nguyện ngơ ngác lên tiếng “Ừm”. Sinh nhật cô giống với nguyên chủ, lần trước nói chuyện cô cũng không gạt anh.
Lúc này Thẩm Chiếu đã bị dục hỏa đốt thân, cảm thấy mỗi một hành động của vị hôn thê đều vô cùng quyến rũ nên anh bèn cúi đầu hôn hôn cánh môi no đủ của cô.
Cái cằm nhỏ nhắn của Hứa Nguyện run lên, tránh đôi môi anh, muốn tránh xa anh ra một chút để duy trì khoảng cách mình cảm thấy an toàn. Nhưng trước mặt là tường, phía sau chính là ôm ấp của anh, Hứa Nguyện còn có thể trốn đi đâu.
Cô chỉ còn cách tận lực xem nhẹ tư thế xấu hổ của hai người. Bắt đầu nghĩ xem bản thân bị bại lộ lúc nào.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy thẹn, càng cảm thấy xấu hổ.
“Nguyện Nguyện, em cắn tôi chặt quá.” Thẩm Chiếu cầm tay cô, nhận ra nhiệt độ lạnh lẽo bất thường trên đó liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn cắn đầu ngón tay cô: “Thả lỏng nào, chồng sẽ không làm em bị thương.”
Hứa Nguyện rút tay ra theo phản xạ, quay mặt đi chỗ khác, chỉ để lại cho anh cái gáy trắng nõn: “Anh buông em ra.”
Thật đáng sợ mà.
Hiện giờ trong mắt anh cô là người như thế nào, vị hôn thê bị đánh tráo? Người phụ nữ lai lịch không rõ muốn quyến rũ anh?
Anh cứ nhìn cô như nhìn một con hề tự cho là đúng nhảy nhót trêu chọc anh hay sao. Hơn nữa con hề này còn nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của mình rất giỏi nữa chứ……
“Tôi không ép em phải giải thích.”
Thẩm Chiếu cảm nhận được sự căng thẳng từ lực cắn mạnh mẽ của huyệt thịt nhỏ nhắn nên liền ôm cô thật chặt: “Nguyện Nguyện, tôi chỉ muốn hiểu em hơn thôi.”
________________
Cmt, đề cử để mình ra chương nhanh hơn><