Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 85 - Chương 85: Người Chồng Chu Đáo

Không xác định Chương 85: Người chồng chu đáo
“Xa thật đấy.”

“Phòng khách bên kia đúng là hơi xa, nếu cô muốn đi tìm cô Vi thì coi như đi dạo một vòng, ban ngày đi ở dưới mái hiên thì mười phút là đến rồi, cũng không nóng đâu.” Nam giúp việc quay đầu cười với cô.

“Bên này, cậu chủ đang đợi cô.”

Thẩm Chiếu thay chiếc áo sơ mi, lại là thân chỉnh tề sạch sẽ, khuôn mặt như những nét thủy mặc, khí chất thanh tuấn, tóc đen mềm mại, ngồi dưới chòi hóng gió nhìn về phía cô yên lặng chờ đợi.

Đợi khi cô đến gần, anh đứng lên: “Hơi muộn rồi, bảo bọn họ hâm lại vài món ăn tạm thôi nhé.”

Hứa Nguyện liếc mắt nhìn, quả thật là vài món…… Chiếc đĩa đoán chừng tính theo khẩu phần của hai người, một phần nho nhỏ nhưng những chiếc đĩa hồng hồng xanh xanh bày đầy chiếm hơn nửa chiếc bàn đá.

Nhà họ Thẩm còn giàu hơn so với tưởng tượng.

Vậy nên…… cô lặng lẽ moi một chút từ Thẩm Chiếu, cũng không tính là gì.

Thẩm Chiếu giúp cô lấy đũa rót trà, lại tự mình xới cơm đưa đến trước chỗ ngồi của cô.

“Anh Chiếu thật chu đáo.”

Hứa Nguyện tủm tỉm cười cầm đũa lên: “Mỗi lần đến bữa cơm, mẹ em đều làm như vậy đợi ba về ăn cơm.”

Thẩm Chiếu nghe cô nói đùa, ánh mắt anh dịu dàng, khẽ nhếch khóe miệng lên. Hứa Nguyện đắc ý nói: “Nhưng phải là tự tay mình nấu cơm canh mới gọi là chu đáo được.”

Thẩm Chiếu cầm đũa gắp thức ăn vào trong đĩa cho cô, khóe mắt rũ xuống, mỉm cười dịu dàng: “Tôi không biết nấu cơm.”

“Ừm…… chẳng qua em có chút tiếc nuối, em cũng không biết nấu ăn.”

Qua giờ cơm rồi Hứa Nguyện không có khẩu vị ăn bữa chính nữa, ăn chưa được vài miếng thì lại nhớ tới chuyện khác.

“Em nhớ Gia Hòa rồi.”

Thẩm Chiếu ngẩng đầu lên thấy cô gẩy mấy hạt cơm ủ rũ nói.

Cô không muốn ở đây, nhà họ Thẩm xem ra là một gia đình có rất nhiều quy tắc, không phải cô sợ đi sai mà là sợ nếu bản thân mình phải vỡ nhân thiết OCC đến quá lợi hại sẽ bị hệ thống trừng phạt.

Nhắc đến hệ thống, Hứa Nguyện nghĩ đã lâu rồi không nghe thấy động tĩnh của nó, vô thức muốn la lên, đột nhiên trong đầu xẹt qua cơn đau như kim châm.

Chiếc đũa rơi lạch cạch xuống đất.

“Nguyện Nguyện?”

Thẩm Chiếu nghiêng người tới, ngón tay nâng mặt cô lên.

Cơn đau kia chỉ đến trong nháy mắt, Hứa Nguyện kiềm chế ý định thiết lập liên lạc với hệ thống, rất nhanh đã tiêu tan hết, một tia rung động cũng không sót lại.

Cô bình tĩnh lau mồ hôi, mỉm cười đẩy tay Thẩm Chiếu lại: “Không sao.”

“Đau đầu à?”

“Vừa nãy có chút đau, có thể do trời nóng quá nên hơi cảm nắng.”

Hứa Nguyện khẽ lắc đầu: “Em ăn xong rồi, anh ăn tiếp đi.”

Thẩm Chiếu dùng mu bàn tay sờ lên trán cô, dứt khoát bế cô lên: “Quay về phòng nghỉ ngơi đi.”

Không động đậy thì không sao, Hứa Nguyện nằm trong ngực của anh thả lỏng cơ bắp, vừa cử động chút mới nhận ra eo và cổ đều rất đau nhức.

Rốt cuộc cô đã bị giam trong mật thất bao lâu rồi…… Hứa Nguyện xỏ đôi dép vào chân đung đưa qua lại bên cạnh chân anh.

 

Bình Luận (0)
Comment