Không xác định
Chương 89: Ác mộng
Làn gió xua tan đi cái nóng, Hứa Nguyện ngâm mình trong làn nước êm , cơ thể đau nhức được xoa bóp vừa phải, nghiêng người dựa lên cánh tay Thẩm Chiếu ngủ ngon lành.
Khi mở mắt ra thì trước mắt là một mảng sương ướt đen kịt.
Mùi máu tanh ẩm ướt quanh quẩn nơi chóp mũi, Hứa Nguyện chật vật bò dậy.
Âm thanh yếu ớt từ vách đá vọng lại: “Cứu tôi……”
“Tôi không có……”
Ai đang nói chuyện vậy?
Hai bóng người mờ ảo ẩn trong bóng tối, khó mà phân biệt được.
Đây là đâu?
Hứa Nguyện men theo vách tường đi mấy bước về phía trước, nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đang hướng về phía mặt mình, lẳng lặng hít một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt của người kia tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng, buồn bực dường như tan ra ở giữa chân mày, hai cánh môi đỏ mọng trên làn da nhợt nhạt đang tức giận càng làm nổi bật lên vẻ yêu diễm quỷ quyệt.
Đó không phải là vị hôn phu Thẩm Chiếu tối qua còn tốt tính để cho cô dụ dỗ chiếm tiện nghi sao? Đây là đang làm gì vậy?
Mà cô cảm nhận được dường như ánh mắt của một người khác đang kéo lê thân thể đầy máu quay đầu lại nhìn về phía cô.
Nhìn ngũ quan của người kia và bản thân cô gần như giống hệt nhau, hình dáng của nữ quỷ với vệt máu loang lổ, Hứa Nguyện kinh hãi lùi lại một bước.
Lại là giấc mơ kia sao?
Hứa Nguyện vừa gần vừa xa nhìn thấy hết thảy một màn hoang đường quỷ dị này, lại có phần không rõ trước mặt là nguyên chủ hay chính mình.
Họng súng đen ngòm giơ lên, cô khom người xuống, đưa tay ôm lấy đầu đau đớn kịch liệt, tim đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Anh vẫn còn không nổ súng đi, đau quá……
Lại là chuyện gì đấy……
Cô hoang mang nhìn xuống dưới đất, huyết nhục đặc sệt đang tụ lại ở vết lõm nông bên chân cô, dòng máu chảy xiêu vẹo tựa như nốt nhạc của ma quỷ.
Nhiều máu quá……
Thật ghê tởm.
“Nguyện Nguyện? Tỉnh lại đi.”
Âm thanh dễ nghe gọi tên cô kéo cô trở về, ngón tay lạnh lẽo khẽ lau dưới mắt cô.
“Gặp ác mộng à? Em đang run lên đấy.”
“Hơ……”
“Tỉnh lại chưa?”
Thẩm Chiếu đem cô gái nhỏ nhắn bọc vào trong khăn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng ôn tồn dỗ dành: “Đừng sợ.”
Anh lau từng giọt nước mắt bên ngoài cho Hứa Nguyện, không khỏi cảm khái vị hôn thê của anh thật sự rất nhỏ.
Có thể là do không quen với nơi này, tối qua được anh ôm lên giường, Nguyện Nguyện cứ lẩm bẩm mãi là muốn ngủ với Gia Hòa không muốn ngủ cùng anh. Hơn nửa đêm tức giận đá chăn của mình vào ngực anh, không dễ dàng gì mới đặt cô về đúng vị trí rồi đắp kín chăn, buổi sáng lại gặp ác mộng mà rơi nước mắt.
Còn nhỏ như vậy đã sắp phải gả tới nhà họ Thẩm làm vợ của anh, anh cũng sẽ cảm thấy có chút làm khó cô.
Phải nuôi cẩn thận hơn mới được.
Thẩm Chiếu vén sợi tóc ướt mồ hôi của Hứa Nguyện, nhẹ nhàng hôn lên má cô, nhìn cô dần dần tỉnh lại.