Không xác định
Chương 93
Bánh kem rơi trên mặt đất, hộp quà trong suốt dán hoa trang trí, hai lớp cũng đều rơi mất cả hình dạng.
Cô gái mếu cái miệng nhỏ, vành mắt ửng đỏ, một tay cố chấp giữ khư khư không cho anh ta bỏ đi, một bên ngồi xổm xuống đi nhặt lại chiếc hộp.
“Làm qua loa lấy lệ sẽ không lấy lòng được người khác.” Chàng trai bị dáng vẻ đáng thương của cô làm cho mất bình tĩnh, tay đột nhiên dùng sức kéo cô lên: “Anh cảm thấy dường như em đang giấu anh một chuyện lớn.”
Cũng không phải là không có… Hai bên giấu giếm, hai bên đều phải dỗ dành.
Hứa Nguyện cảm thấy đàn ông quả thực là thứ sinh vật phiền toái, thêm vài lần nữa chắc chắn cô sẽ không có kiên nhẫn.
“Ở đây nắng quá, ô em cũng không mang, muốn bị cảm nắng rồi lại mang tiếng xấu cho anh hả?” Chàng trai đẩy cô xuống dưới bóng râm của cây, còn mình đi tới giữa đường.
Hứa Nguyện sau khi được dỗ dành tìm cái ghế bên đường tùy tiện ngồi xuống.
Bách Văn nhìn hai chân cô chồng chéo lên nhau, mũi giày lười biếng chạm xuống đất, tay bắt đầu mở ra hộp bánh nghe nói là tặng cho anh đã bị rơi xuống ban nãy.
“Lý Tiệp tiếp xúc với công ty thuốc kia không tốt, có người muốn bọn họ làm lợi bất hợp pháp, số tiền quá lớn, đừng để Mạch Cách Lâm vào đó, em không thể ra mặt, anh từ chối hắn giúp em.”
“Đã biết.” Bách Văn bất đắc dĩ lấy ra khăn giấy giúp cô lau miệng.
“Em ăn tại đây luôn à, một miệng đều là bơ.”
“Nếu không ăn lát nữa sẽ ăn không hết.”
“Thừa biết không phải em mua cho anh.”
Bách Văn thay cô cẩn thận lau khóe miệng, nhìn cô như hamster quai hàm phồng lên nhai nhai, mới chợt nhận ra từ khi nào mình đối với việc phục vụ cô chủ này thành thạo như vậy.
Không phải trước kia anh ta không muốn nhìn cô chủ này ỷ vào xuất thân mà không để ai vào trong mắt sao.
____________________
Hội trường chen chúc gần ngàn người không còn chỗ trống nhưng lại không có một chút tiếng ồn nào, mỗi một chỗ ngồi đều im ắng, tất cả mọi người ở đây đều đang nín thở nghe người trên đài diễn thuyết.
Hứa Nguyện đi mãi mới tìm được chỗ này, nghĩ là đã hết chỗ ngồi nên chỉ đơn giản đứng ở ngoài cửa gửi tin nhắn cho Thẩm Chiếu.
“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm không.”
Bên này cô còn chưa kịp gửi tin nhắn thì Thẩm Chiếu đã gửi tới trước một bước.
Thẩm: Ghế thứ 2 bên phải hàng mười bốn.
Anh ấy đến đây?
Hứa Nguyện nhìn thoáng qua hướng anh nói.
Quả nhiên nhìn thấy người đàn ông mặc sơ mi trắng phẳng phiu ngồi ở kia, hai tay đan chéo vào nhau, đứng ở xa cũng có thể nhìn ra khí chất bẩm sinh lạnh lùng.
Thẩm Chiếu nổi danh truyền khắp đại học Z, nhưng bản thân lại rất ít khi ở trường học, có đám nữ sinh tinh mắt nhận ra anh tới nghe diễn thuyết, rất nhanh đã lấp đầy vị trí xung quanh anh.