Không xác định
Chương 94
Hứa Nguyện do dự một lúc, trả lời anh: “Em hơi khát nước, giờ em đi mua bình nước, anh có muốn uống không.”
“Không cần.”
“Em đi một lát sẽ về.”
Hứa Nguyện lặng lẽ chuồn đi.
Không phải cố ý muốn trốn tránh, thật sự là cô không có cách nào để đối mặt với mối quan hệ đặc biệt này với Thẩm Chiếu.
Chỉ là trong lén lút cũng đã đủ phiền toái. Thẩm Chiếu ở trên giường và ngày thường là hai người hoàn toàn khác nhau,....... Hơn nữa có lẽ tại thói quen sạch sẽ quấy phá, anh đối với sinh hoạt cá nhân của cô cũng càng ngày càng nghiêm.
Về phần trước mặt người khác... Hứa Nguyện còn nhớ hệ thống phân chia tính toán nhiệm vụ cho cô, không nên công khai cũng không thể công khai.
Ngày mùa hè trời nắng chói chang, bất tri bất giác cô đã đi dọc theo lối đi bộ một đoạn dài, sau lưng đổ ra lớp mồ hôi mỏng, thật đúng là có chút khát.
Ngừng ở trước chiếc máy bán nước tự động, cô chọn bình nước, trả tiền, lúc ngồi xổm xuống để lấy lại phát hiện ra bình bị kẹt lại.
“Cái máy này cần dùng sức một chút, để tôi giúp cho.”
Giọng nam quen thuộc từ phía sau truyền đến, Hứa Nguyện sửng sốt quay người lại.
“...Triệu tổng.”
“Ừm. Em nhận ra tôi?”
Triệu Lan giúp cô lấy bình nước ra rồi đưa cho cô, trên mặt mỉm cười ôn hòa.
“Tôi vẫn nhớ, lần trước tôi không nói cho em biết tên tôi là gì đúng không?”
Giọng nói hắn tự nhiên, ý bảo cô cùng hắn tới bên cạnh phòng học nhỏ ngồi.
Hứa Nguyện vặn chai nước ra uống một ngụm, cánh môi đỏ mọng lóng lánh: “Triệu tổng tiếng tăm lẫy lừng, người ở đại học Z không ai là không biết, bài tuyên truyền của anh đã được phát sóng ở ký túc xá tầng dưới trước mấy tháng. "
“Vốn dĩ là như vậy, không ngờ rằng em đã sớm nhận ra tôi.”
Triệu Lan cong môi cười giọng nói ôn hòa, âu phục để trên cánh tay, khí chất nhàn hạ, so với hình tượng xã hội đen sòng bạc ngầm ngày ấy như hai người khác nhau.
“Càng không ngờ tới, em lại học cùng trường với tôi.” Triệu Lan dựa vào chỗ tựa lưng cười sang sảng: “Đã từng học chung trường, sao tôi không biết tên của em nhỉ?”
Hứa Nguyện không nghĩ rằng mình cố ý tránh né gặp gỡ Triệu Lan, cuối cùng vẫn gặp ở trường học.
Nếu tránh né không có tác dụng chi bằng đối mặt trực tiếp với hắn đi.
Cô để bình nước lên trên bàn, mỉm cười nhìn thẳng vào hắn: “Tôi là Hứa Nguyện đang học khoa tài chính.”
“Vậy là hậu bối cùng ngành rồi, tôi cũng tốt nghiệp khoa tài chính ở đại học Z.” Triệu Lan hớn hở vươn tay tới.
Hứa Nguyện cùng hắn nhẹ nhàng bắt tay rồi nhanh chóng buông ra.
“Hôm đó em về sớm quá, không nhìn thấy con át chủ bài của tôi, là 10, em thắng rồi.” Triệu Lan gõ ngón tay vào chiếc nhẫn của mình, như người đàn anh đi trước ánh mặt lộ ra vẻ tán thưởng nhìn cô: “Khả năng tính nhẩm của đàn em Hứa thật tốt, làm tôi có ấn tượng sâu sắc.”
“Học trưởng quá khen.” Hứa Nguyện không muốn nói nhiều về việc này, cười cười cho qua.