Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 95 - Chương 95:

Không xác định Chương 95:
Triệu Lan lại có vẻ hứng thú dạt dào: “Nếu gặp gỡ, vậy tôi sẽ đồng ý cho em hết số tiền đặt cược."

Số tiền đó tuy lớn nhưng lai lịch không sạch sẽ, sợ lỡ có vấn đề gì nên Hứa Nguyện không có ý định nhận: “Không cần không cần, trò chơi mà thôi.”

“Cũng đúng.” Triệu Lan đã biết đêm đó đã nhìn nhầm cô thành nữ hầu rượu, bây giờ cũng nhìn ra cách nói năng hào phóng, vẻ ngoài xinh đẹp, lại từng học ở đại học Z, đoán được rằng xuất thân không tệ nên không gò ép nữa, ngược lại lấy di động ra cười nói:

“Coi như tôi nợ một ân tình. Đầu tiên là Ngô Dương, lại đến Giang Thành, đàn em Hứa có thể cùng tôi gặp gỡ hai lần, cũng coi như là duyên phận không cạn, thêm IM nhận biết đi, về sau nếu có cơ hội làm việc cùng nhau, có vấn đề gì tôi sẽ giúp hết sức mình.”

Lời này nói ra tương đối thẳng thắn, Hứa Nguyện biết địa vị trong ngành của Triệu Lan, cười đồng ý.

Dựa theo cốt truyện, sau này chắc chắn cô sẽ rời nhà họ Hứa, muốn chạy thoát khỏi phạm vi thế lực của cả hai nhà Hứa-Thẩm trong cùng một lúc, bây giờ kết thân với vị này nói không chừng về sau sẽ có tác dụng.

Hai người nói chuyện ở công ty Triệu Lan một lúc lâu, ngoài cửa sổ mây đen dần dần kéo tới, sắc trời đã chuyển sang đen, gió mạnh cuốn bức màn gào thét dữ dội.

“Sắp mưa rồi.”

“Vâng, em cũng nên đi về thôi.” Triệu Lan cười tủm tỉm đứng lên: “Đàn em Hứa có mang ô không? Tôi đưa em về nhà.”

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng sấm sét nổ vang, tay Hứa Nguyện run lên, chai nước đậy nắp không kĩ lăn xuống bàn.

Nước đổ ra ngoài, ống quần Triệu Lan trong chốc lát đã bị làm ướt một mảng.

“A” Hứa Nguyện cuống quýt lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho hắn: “Xin lỗi học trưởng, để tôi lau cho anh.”

“Không sao đâu, trời mưa to như vậy lát nữa ra ngoài cũng sẽ ướt thôi.”

Triệu Lan không để tâm, cười dịu dàng ngồi sát tới, không biết vô tình hay cố ý mà cầm lấy bàn tay trắng nõn của cô.

Hứa Nguyện ngay lập tức cảm nhận được có gì đó không bình thường, lúc còn đang suy nghĩ chưa kịp phản ứng thì cửa phòng học nhỏ bị mở ra đột ngột.

Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc sơ mi trắng đứng ở cửa, áo trắng như tuyết, chỉnh tề lịch sự tao nhã.

Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Nguyện giật mình chớp mắt một cái.

Thẩm Chiếu? Sao anh ấy lại tìm tới đây?

Vẫn là Triệu Lan đứng sau cô tiên phong xóa tan sự ngượng ngùng này: “Tiểu Thẩm tổng.”

Thẩm Chiếu nhếch khóe môi: “Triệu tổng.”

“Anh Chiếu.” Hứa Nguyện lúng ta lúng túng gọi một tiếng.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không biết Thẩm Chiếu có hiểu lầm nữa không.

 

Bình Luận (0)
Comment