Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 229

Tề Thiệu gặp tai nạn xe cộ ở HK, hôn mê bất tỉnh.

Cố Vân Khê nghe đến đó, trái tim trầm xuống. Sao lại như vậy?

Là kịch bản g.i.ế.c sao? Nam chủ Tề Tĩnh làm sao có thể vượt qua Tề Thiệu, kế thừa gia nghiệp? Đương nhiên là Tề Thiệu xảy ra chuyện, Tề gia không có người thừa kế có thể dùng, cho nên Tề Tĩnh mới có cơ hội này.

Tề Thiệu, Tề Thiệu, cô lẩm bẩm cái tên này, trong lòng khó chịu nói không nên lời.

Không thể như vậy, không thể.

“Sao lại ở HK? Không phải hắn đang học ở nước M sao?”

"Nó nói lo lắng cho cháu, tại vì mãi không liên lạc được, cho nên..." Thanh âm của Tề lão gia nhẹ xuống, Tề Thiệu không nghe khuyên bảo, chuyện hắn muốn làm không ai ngăn cản không được.

Mà nước M không có chuyến bay bay thẳng, trước tới HK, sau đó từ HK tiến vào Thâm Thành.

Cả người Cố Vân Khê đều choáng váng, là bởi vì cô sao?

Trước mắt cô dần biến thành màu đen, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trái tim như bị bàn tay to không biết tên túm lấy, thở không nổi.

“Tiểu Khê, cháu có thể đến gặp Tề Thiệu không? Nó không yên lòng về cháu.”

“Được.” Cố Vân Khê không chút do dự đáp ứng, hắn vì cô mới xảy ra chuyện không may, cô sao có thể ngồi yên mặc kệ?

Cúp điện thoại, cô nhìn về phía chị Triệu, ngữ khí cực kỳ kiên định, "Em muốn đi HK một chuyến.”

Đến năm 97 HK mới trở lại đại lục, hiện tại vẫn do nước A quản lý.

Chị Triệu im lặng, "Chị muốn xin chỉ thị của cấp trên.”

Cố Vân Khê có thể ra ngoài hay không, cũng không phải do cô ấy định đoạt.

Điểm này, trong lòng Cố Vân Khê rất rõ ràng, "Được, nếu như có thể, em còn muốn mượn một đại quốc y, coi như em thiếu ơn lớn bằng trời.”

Nếu như Tây y không được, vậy thì tìm Đông y.

Tề gia là thế gia, vì cứu chữa người thừa kế nhất định sẽ dốc hết tất cả, nhưng có lực lại không trúng thời.

Tiền không mua được tất cả.

Ví dụ như đại quốc y, không phải bọn họ muốn mời là mời được.

Đương nhiên, cũng không phải Cố Vân Khê có thể mời, nhưng vẫn muốn thử một lần, vạn nhất được thì sao?

Cô rời khỏi quân doanh Sơn Câu, vòng vo mấy chuyến xe đi đến sân bay gần nhất, bay thẳng tới Thâm Thành.

Cô vừa xuống máy bay, liền thấy Cố Hải Triều, "Anh cả.” “Tiều Khê.” Cố Hải Triều nhìn thấy em gái bình yên vô sự, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng: “Trở về là tốt rồi, em đã gầy đi.”

Cố Vân Khê sờ sờ mặt mình, "Thật ra em ăn rất nhiều, chỉ là không có thịt.”

Cố Hải Triều sờ sờ đầu nhỏ của cô, "Đi thôi, anh đã sắp xếp khách sạn...”

Anh đưa tay muốn đi lấy hành lý, lại bị người giành trước, khiến cho anh sửng sốt: "Đây là?"

“Tôi họ Triệu, cậu có thể gọi tôi là chị Triệu, sau này tôi sẽ phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của Cố Vân Khê.”

?? Cái gì? Cố Hải Triều nhất thời không kịp phản ứng.

Cố Vân Khê khẽ véo anh một cái, "Về khách sạn rồi nói, Tề lão gia đâu?”

Cố Hải Triều là đệ tử một tay Tề lão gia bồi dưỡng, quan hệ đặc biệt chặt chẽ, "Ông ấy ở HK, Tề Thiệu gặp chuyện không may, Tề lão gia lập tức chạy tới thu xếp, chỉ là...... Lòng người Tề thị có chút bất ổn.”

“Luôn có người đục nước béo cò.” Cố Vân Khê nhíu mày, nội bộ Tề gia cũng không yên tĩnh, cô theo bản năng hỏi, "Tề Tĩnh đâu?”

Thân phận Tề Tĩnh có chút xấu hổ, nói là cháu trai đích tôn, nhưng lại là con riêng, địa vị trong gia tộc còn không cao bằng trưởng tôn nữ là Tề Minh Châu.

Nhưng, hết lần này tới lần khác người nhặt được chỗ tốt lại là y.

Cố Hải Triều ngẩn ngơ, "Tề Tĩnh? Cậu ấy đang học ở Hải Thành, sao vậy?”

Có một số việc không thể nói với anh trai, Cố Vân Khê hơi hé miệng, "Em hơi tò mò tình hình làm ăn của anh nhỏ với hắn.”

“Cái này sao, thuận lợi ngoài dự liệu, đã mở được hai cửa hàng, kiếm không ít tiền.” Cố Hải Triều không suy nghĩ nhiều.”Anh nhỏ em mỗi ngày đều vui vẻ, nhiệt tình mười phần.”

Ai có thể nghĩ đến cửa hàng đồ uống kiếm được tiền như vậy chứ, trước đó ai cũng không dự liệu được.

Cố Vân Khê im lặng thở dài một hơi, xem ra Tề Tĩnh có chút tài năng, trách không được cuối cùng Tề thị rơi vào trong tay y.

Nơi ở là khách sạn năm sao do Mạc gia cắt đất bồi thường, cảnh trí tuyệt đẹp, thiết bị đầy đủ hết, tổng hợp hội nghị, dừng chân, ăn uống…

Làm ăn tương đối tốt, khách đến khách đi náo nhiệt.

Cố Hải Triều sắp xếp cho em gái một căn phòng ở tầng cao nhất, yên tĩnh và xa hoa, hai phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, hai nhà vệ sinh, cái gì cũng có.

“Em nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, hoặc là gọi cho quầy lễ tân.”

Nhìn anh trai lão luyện hơn rất nhiều, Cố Vân Khê mới an tâm hơn, "Được.”

Cô tắm nước nóng, nhà vệ sinh nóng hôi hổi tràn ngập mùi hoa oải hương khiến cả người buồn ngủ.

Cô vừa dính gối liền ngủ, quả thực là mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Chờ cô tỉnh lại lần nữa, đã là hơn tám giờ tối, bụng đói kêu ùng ục.

Được rồi, đến nhà hàng xem có gì ăn không.

Bình Luận (0)
Comment