Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 230

Lúc này, nhà hàng còn có không ít người, có thể thấy được làm ăn thật tốt.

Cô tùy ý gọi vài món, khép thực đơn lại thì thấy anh cả chạy tới, thế là vội vàng đưa thực đơn qua, "Anh gọi đi.”

Cố Hải Triều nhìn khí sắc của em gái đã tốt hơn, cho nên cực kỳ cao hứng, liền gọi hai món thích ăn.

Hai anh em vừa táu gẫu tình hình gần đây, vừa nói chuyện về Tề Thiệu, nhắc tới đây, Cố Hải Triều tiếc hận không thôi.

Thiếu niên kinh tài tuyệt diễm như thế, còn chưa kịp nở rộ hào quang đã muốn ngã xuống sao?

“Khi nào thì em qua đó?”

“Chờ làm xong thủ tục thì đã.” Tâm tình Cố Vân Khê có chút nặng nề, đây không phải là chuyện cô muốn qua là có thể qua, cô vẫn đang chờ thông báo.

“Ô, đây không phải là Cố Vân Khê sao? Là lần đầu tiên ở khách sạn tốt như vậy?”

Là Tề Minh Châu, cô ta mặc một thân trang phục công sở, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

“Cô làm việc ở đây? Không đi học sao?” Cố Vân Khê hoàn toàn không hiểu, có mấy người ngu xuẩn rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhiều lần bại nhiều lần chiến có ý nghĩa sao? “Tuổi của cô tốt xấu gì cũng phải học nhiều một chút, không đến mức đầu óc trống rỗng.”

Khuôn mặt tươi cười của Tề Minh Châu cứng đờ, người cô ghét nhất chính là Cố Vân Khê, ông nội thương cô ấy, Tề Thiệu che chở cô ấy, ngay cả tạp chủng kia cũng giúp đỡ đối phương.

Rốt cuộc có cái gì tốt? Luôn là một bộ dáng thanh cao tự phụ, nhìn thật đáng ghét.

"Bây giờ tôi là quản lý của khách sạn Ngũ Hồ, cấp dưới hơn hai trăm người đều nghe tôi…”

Thừa dịp ông nội không có ở đây, còn không mau có thù báo thù, có oán báo oán.

Cố Vân Khê nhíu mày, "Cho nên?”

“Sao cô dám ở chỗ này?” Tề Minh Châu cố ý đe dọa, "Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì đừng trách tôi.”

Cố Hải Triều xoa xoa mi tâm, "Tề Minh Châu, cô đừng hồ nháo.”

“Đừng tưởng rằng ông nội tôi cố ý tác hợp chúng ta, thì anh có tư cách quản tôi, tôi nói cho anh biết, anh không xứng.” Tề Minh Châu hung tợn trừng mắt nhìn Cố Hải Triều, nhất định là anh ở sau lưng giở trò quỷ.

Cưới cô có thể bớt phấn đấu ba mươi năm, người đàn ông nào không động tâm?

Nhà chồng của cô nhất định là danh môn thế gia, hôn phu hiền lành lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, chứ không phải đồ nhà quê Cố gia, tay chân trên dưới đều là bùn.

Cố Vân Khê khiếp sợ trừng to mắt, không phải chứ? Anh cả cô cùng Tề Minh Châu?

“Tề lão gia nghĩ gì vậy? Cố gia chúng ta không có thù oán với Tề gia.” Đừng gây họa cho Cố gia bọn họ a a a. “Ha ha ha.” Cố Hải Triều bị em gái chọc cười, “Chỉ là phía từ một mình ông ấy thôi, anh không có ý này.” Anh cũng không bị điên.

Tề Minh Châu nhất thời xù lông, "Cố Hải Triều, anh đây là ý gì? Anh dựa vào cái gì chướng mắt tôi?”

Cô là minh châu của Tề gia, có thể chướng mắt anh, nhưng không cho phép người đàn ông thấp kém này xem thường cô.

Cố Hải Triều đau đầu, thật ồn ào, "Chú ý hình tượng của cô đi, đây đang là giờ làm việc.”

Tề Minh Châu không chịu buông tha, Cố Vân Khê thấy cô ta thật sự không biết tiến lùi, cho nên liền không kiên nhẫn.

“Phục vụ, đi gọi tổng phụ trách nhà anh tới, phải có quyền lên tiếng.”

Nhân viên phục vụ theo bản năng nhìn về phía Tề Minh Châu, đây chính là đại tiểu thư Tề gia, hôm nay người thừa kế của Tề gia đã xảy ra chuyện, vị đại tiểu thư này nói không chừng có thể kế thừa gia nghiệp.

“Không được đi.”

“Đi.”

“Không đi?” Cố Vân Khê cầm lấy điện thoại, bắt đầu bấm số, "Tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, nói tôi mất trộm..."

Nhân viên phục vụ lập tức vừa lăn vừa chạy, chỉ chốc lát sau, tổng giám đốc Hàn Chí Quốc đã tới.

Tề Minh Châu vừa nhìn thấy hắn thì liền làm bộ ủy khuất, "Chú Hàn, chú tới làm gì? Người này cố tình gây sự, đuổi cô ta đi là xong việc.”

Khóe miệng Hàn Chí Quốc co rút, hắn là thân tín của Tề lão gia, đương nhiên rất quen thuộc với trên dưới Tề gia.

Hắn cũng hiểu rõ tâm tư của Tề lão gia, mưu cầu cho cháu gái một công việc có thể diện, sau đó đêm người gả ra ngoài là xong việc.

Lúc trước Tề Minh Châu ầm ĩ muốn tới làm quản lý khách sạn, ngoài miệng nói luyện tập, nhưng thật ra là muốn biểu hiện nhiều một chút, kiếm nhiều chỗ tốt một chút.

Tề lão gia cũng không dám đem một tòa khách sạn lớn giao cho cháu gái không có kinh nghiệm trên tay này, ông cũng không điên.

Ông đem khách sạn giao cho thân tín, cũng nhét cháu gái vào, cho một cái chức nhàn, nhưng vị đại tiểu thư này lại rất thích cầm lông gà làm lệnh bài.

“Trong giờ làm việc, xin gọi tôi là tổng giám đốc.”

Tề Minh Châu có chút quan tâm đến người chú mặt sắt vô tư này, "Được rồi, tổng giám đốc, cháu và con bé này có chút ân oán cá nhân, cô ta cố ý gây sự, đừng để ý đến cô ta.”

"Hải Triều, vị này là?" Tầm mắt Hàn Chí Quốc rơi vào trên người Cố Vân Khê, tiểu cô nương này lớn lên thật tốt, một thân linh khí.

Tề thị từ trên xuống dưới ai không biết Cố Hải Triều là đệ tử thân truyền của lão gia, đi tới chỗ nào cũng mang theo.

Huống chi, Cố gia là cổ đông lớn nhất của khách sạn này.

Bình Luận (0)
Comment