Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 245

Cố Vân Khê lấy từ trong túi ra một chai nước, uống hết nửa chai. Cô còn thuận tay lau tương cà chua bên miệng.

Chuyên gia ngồi ở phía sau cô thấy thế, có chút định thần lại:"Tiểu Khê, cháu không có bệnh sao?”

Vừa rồi cô chạy nhanh hơn ai hết, còn che chở bọn họ chạy.

“Đúng vậy. Đây là do tôi bôi chút sốt cà chua.” Cố Vân Khê ngượng ngùng cười cười: “Chuyện này có chút cấp bách nên hành xử lỗ mãng, Tiểu Khê xin các vị thứ lỗi.”

“Sao có thể trách cháu được? Là cháu đã cứu chúng tôi.”Tất cả mọi người rất cảm kích.

Không ai trong số họ muốn hỏi tại sao cô lại mang theo nước sốt cà chua bên mình.

“Cô...... là làm sao biết......”

Cố Vân Khê yên lặng sờ sờ máy ghi âm trong túi, không liên quan đến cô! Phải, phải kiên định tin tưởng điểm này!

“Tôi cái gì cũng không biết, chỉ là làm theo anh tôi thôi.” Cô đẩy hết trách nhiệm không còn một mảnh lên đầu Hoắc Vân Sơn, quyết định vẫn làm một đứa bé vừa ngoan ngoãn vừa khéo léo.

Hoắc Vân Sơn ở trong lòng thầm trợn trắng mắt, nhưng dù sao hắn vẫn phải nói đỡ cho cô: "Là tôi bỗng nhiên nhận được cảnh báo của người nặc danh gửi đến. Tôi nghĩ, mặc kệ thật giả, đều phải đưa mọi người ra ngoài.”

“Đúng đúng, thà rằng tin là có, không thể tin là không.” Mọi người tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t vui mừng không thôi: "Cám ơn mọi người.”

"Nhưng những người đó rốt cuộc muốn làm gì?" Có người đ.ấ.m mạnh ghế, tức giận không chịu được nói.

Cố Vân Khê cười, nói: "Còn muốn làm gì nữa? ý đồ tạo ra thảm án, phá hoại quan hệ hai bên, khơi mào mâu thuẫn, đóng cửa ngoại giao. Tất nhiên là không muốn nhìn thấy quan hệ của chúng ta tốt hơn."

“Đáng giận, đáng hận.”

Cho đến khi tất cả mọi người trở về khách sạn nghỉ ngơi, Hoắc lão mang theo hai đứa cháu đến thẳng bệnh viện St Mary.

Cố Vân Khê nhìn Tề Thiệu nằm ở trên giường, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt thon gầy của hắn. Sao lại gầy thành như vậy, có chút xấu a.

Nhanh khỏe lên đi, Tề Thiệu, anh vẫn hợp với bộ dáng lạnh lùng cao ngạo hơn.

Lần châm cứu thứ hai, Hoắc lão vẫn chỉ để lại Cố Vân Khê.

Cố Vân Khê có kinh nghiệm, lặng lẽ lau mồ hôi trán Hoắc lão, tránh cho mồ hôi chảy vào hốc mắt, cản trở đi tầm mắt của ông.

Đợt thi châm kết thúc, Hoắc lão mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, Cố Vân Khê nhìn có chút sốt ruột, bận trước bận sau đỡ ông.

"Ông ngoại, nếu không, ngài để những người khác giúp ngài nhìn xem đi?" Đừng để mệt mỏi quá sức.

Hoắc lão ngồi trên sô pha, uống trà táo đỏ long nhãn Cố Vân Khê pha, "Tôi chỉ là hơi quá sức, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Ông liên tục cam đoan như vậy, Cố Vân Khê mới tin. Cô nhìn điện thoại Hoắc Vân Sơn không ngừng vang lên, bên hắn cũng sắp điên rồi, liên tục đối phó với các cuộc gọi từ khắp nơi.

Cô lại nhìn Tề Thiệu nằm ở trên giường, kinh ngạc hô lên một tiếng, "Hình như tôi thấy khí sắc của hắn tốt hơn. Là ảo giác sao?"

Tề lão gia tươi cười gật đầu: "Không phải ảo giác, thật sự là tốt hơn nhiều.” Y thuật của Hoắc lão cao minh, là thần y chân chính, có thể gặp được Hoắc lão chính là may mắn của bọn họ.

Hoắc lão mỉm cười nói: "Tề lão gia, đêm nay tôi muốn ở lại bệnh viện một đêm. Có thể sắp xếp một chút không?”

“Đương nhiên có thể, tôi lập tức đi sắp xếp ngay đây." Tề lão gia không nói hai lời liền đi ra ngoài, tự mình đi sắp xếp chỗ ở cho ông. Tề lão gia bao thêm một gian phòng bệnh xa hoa, đệm giường đều đổi mới, mua thêm đồ dùng sinh hoạt cho ông. Muốn thoải mái thế nào thì làm thế đó. Đúng rồi, còn phải bố trí vài vệ sĩ canh giữ ở cửa.

Trong phòng, Hoắc Vân Sơn vẫn bề bộn nhiều việc, điện thoại từ nảy đến giờ vẫn chưa dừng lại.

Việc nổ b.o.m này vừa xảy ra, đã ảnh hưởng rất lớn đến quan chức địa phương. Thủ trưởng cùng các phương diện truyền thông nhao nhao gọi điện thoại tới, hắn phải phối hợp giảng giải một chút toàn bộ quá trình, còn phải an bài các hạng công tác bảo vệ an toàn cho toàn thể bọn họ.

Hắn phụ trách công tác an toàn của đoàn đại biểu, nên phải cam đoan đem mọi người bình an mang về.

Môi Cố Vân Khê khẽ mím chặt, không tiến lên quấy rầy.

“Ông nội, ông ở lại đây là lo lắng vấn đề an toàn sao?” Ngay cả khách sạn hiện tại cũng không an toàn.

Hoắc lão uống một ngụm trà, hương táo nhàn nhạt kéo dài trong miệng, "Mục tiêu của những người đó hẳn là ông, ông không muốn làm liên lụy đến người khác.”

Ông là sợ, những người đó một kích không trúng, còn không chịu hết hy vọng. Kẻ xúi giục phá hoại rất có thể còn đang ở hiện trường, lẫn trong đám sinh viên này. Tất nhiên, hành trình của bọn họ đã bị những kẻ đó biết được.

Bọn họ ở sáng, mà những người đó ở tối, khó lòng phòng bị.

Cố Vân Khê đảo mắt, có chủ ý: "Nếu không, chúng ta liền thả ra chút tiếng gió, nói ngài suốt đêm đã trở về Thâm Thành?"

“Được, cứ làm như vậy đi.” Hoắc lão suy tư một chút. Tề gia bên này còn phải châm cứu thêm một ngày nữa. Ông là người rất giữ chữ tín, lúc trước đã hứa giúp bọn họ, nên tạm thời không thể đi.

“Tôi sẽ thông báo với ban tổ chức, tiệc rượu chào mừng tối nay tôi sẽ không đi. Vân Sơn, cháu đi cùng Tiểu Khê đi một chuyến.”

Hai người nhìn nhau. Ông có ý gì đây? Tại sao lại là chúng ta đi?

“Đi đi.”Hoắc lão có thâm ý khác: " Là đại diện cho ông, thay ông làm vài việc, để đáp lễ bọn họ.”

“Đáp lễ?” Cố Vân Khê lập tức bắt được trọng điểm. Ông đây là muốn đáp lễ cái gì? Cho những người đó một câu trả lời sao?

Cô vểnh tai lắng nghe......

Bình Luận (0)
Comment