Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 246

Yến hội này là tiệc rượu do Triệu gia đại diện tổ chức, tập hợp rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở HK, người được mời đều là nhóm người đứng đầu giới thượng lưu. Người nhận được thiệp mời này vô cùng vinh dự, nếu ai không nhận được thì sẽ nghĩ hết biện pháp để có được một tấm thiệp mời này.

Rất nhiều người đều là đã nghe lần này sẽ có Hoắc lão tới dự. Cho dù đã nghe được tiếng gió, Hoắc lão đã trở về Thâm Thành, nhưng vạn nhất thì sao?

Hội trường bố trí xa hoa, nhạc khúc nhẹ nhàng vang lên, bàn ăn linh đình, vô cùng náo nhiệt. Các tân khách mặc hoa phục ngăn nắp xinh đẹp, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ trò chuyện với nhau.

“Có thấy Hoắc lão gia đâu không? Ngài ấy rốt cuộc có tới hay không?”

“Tôi đã hỏi Triệu Tước Sĩ, hắn nói ngài sẽ không tới.”

Mọi người cực kỳ thất vọng, ai, thật sự là không đến, nhưng chuyện này cũng không thể trách ông được.

"Đều tại những tên khốn kiếp kia, cả ngày làm chuyện xấu, lại còn dám ra tay với danh y của giới y học. Quả thực là kẻ điên, bọn họ chẳng lẽ cả đời cũng không tính đi khám bác sĩ sao?"

Hiện trường không riêng gì đoàn đại biểu đại lục tới, còn có rất nhiều bác sĩ chuyên gia nổi tiếng của cảng, thiếu chút nữa đã c.h.ế.t chung ở đó. Vừa nghĩ tới đây, mọi người liền nhịn không được chửi tục.

Nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ nếu như bị bệnh phải đi tìm ai đây?

Nghe nói, cả tòa nhà đều bị thuốc nổ đánh tan tành, hiện trường cực kỳ khủng bố.

Người ở đây tin tức đều nhanh, đã sớm nghe nói đến nên trong lòng bọn họ đều chứa đầy căm phẫn, khiển trách.

“Đúng là tán tận lương tâm. Đây còn không phải là khủng bố tập kích sao? Hiện trường còn có rất nhiều sinh viên y học ưu tú nhất cảng chúng ta, đây chính là một cuộc đại thảm sát.”

“Rốt cuộc là do ai làm? Quả thực không phải người mà.”

Còn có thể là ai? Trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ là họ vẫn không hiểu, sao lại làm đến bước này. Bọn họ đều là thầy thuốc cứu người mà. Bất kể là Đông y, hay là Tây y, thì bọn họ đều là thầy thuốc được người ta tôn trọng.

Đây là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ vô cùng tức giận, vì nó liên quan đến lợi ích cá nhân của tất cả bọn họ. "Lão Trình, ông bình thường đối với những chuyện này cũng không phát biểu bình luận, lần này như thế nào đi lại tức giận như vậy, còn ở trên báo chí mãnh liệt khiển trách đám người kia?"

Không riêng gì ông, lần này khắp nơi đều công khai khiển trách, huyên náo huyên náo, nhưng cho đến nay cũng không ai dám đứng ra công khai thừa nhận là mình làm.

Trình tổng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi: "Con trai tôi lúc ấy cũng ở trong hiện trường.”

Mọi người hoảng sợ, "Ôi chao, thằng bé vẫn không sao chứ?”

Trong mắt Trình tổng tràn đầy đau lòng, để bồi dưỡng ra một người con học y coi bộ rất dễ dàng sao? Trong nhà ông thì cũng chỉ có đứa con này là không chịu thua kém nhất.

“May mắn là con trai tôi không bị thương, chỉ là bị chút kinh hãi, cũng nhờ có tiểu thư của Hoắc gia cứu.”

“Đây là chuyện gì xảy ra? Ông mau nói đi.”

Trình tổng có một đứa con trai ở hiện trường, tự nhiên biết nhiều hơn người khác, đem quá trình phát sinh lúc ấy tỉ mỉ nói ra.

Toàn bộ quá trình kinh tâm động phách, làm cho mọi người liên tục kêu sợ hãi.

"Nói cách khác, nếu như chậm năm phút, mấy trăm người liền nổ tung?"

Trình tổng gật đầu, tràn đầy cảm kích đối với cô bé chưa từng gặp mặt kia.”Đúng vậy, con trai tôi nói, lúc đó rất nhiều học sinh đều bị dọa đến phát khóc, bọn nhỏ nào từng thấy qua chuyện đáng sợ như vậy?"

Có người chần chờ một chút, "Cô bé kia là bệnh thật, hay là... nhận được tin tức gì?"

Trình tổng nhàn nhạt liếc anh ta một cái, ghi nhớ tên anh ta, nói: "Vậy thì không biết, nhưng mặc kệ như thế nào, chỉ nhờ câu nói kia của cô bé mà đã cứu mấy trăm học sinh thì chính là sự thật.”

Để cho các học sinh đi ra sân thể dục khám chữa bệnh miễn phía, chỉ câu nói này đều đã đưa tất cả mọi người mang ra ngoài, thì đây chính là sự thật. . TruyenGG

Người Mạc gia cũng mang theo con gái đến tham gia, nghe đến đây không khỏi nhìn nhau: “Con bé kia không phải là Cố Vân Khê chứ?”

Mạc đại tâm thần có chút không yên, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, trong lòng tràn đầy oán hận.

Bình Luận (0)
Comment