Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 310

Khương Nghị cảm thấy rất thú vị: "Mọi người mặc vào đi, chúng ta chụp ảnh cùng nhau, nhất định rất thú vị.”

Cố Vân Thải hơi nhíu mày: “Ai chụp ảnh chung cho chúng ta?”

Việc này dễ làm, Khương Nghị ngay lập tức chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn một người hàng xóm trở về.

Tám người mặc đồ thể thao cầu vồng đứng trước cửa lớn, xếp thành một hàng, dưới ánh mặt trời tươi cười, không khí thanh xuân tràn ngập.

Cố Vân Khê nhìn Hoắc Minh Duyệt có chút cứng ngắc, cô ấy không thích chụp ảnh sao? “Tiểu Duyệt, cô đừng khẩn trương như vậy, nhìn vào trước ống kính, nói: Cà Tím.”

Rõ ràng vừa rồi hoạt bát như vậy, cướp đồ nhanh hơn ai hết, sao bây giờ lại biến thành sợ xã hội rồi?

Đúng, so với tự bế thì nói cô ấy cảm thấy sợ xã hội thích hợp hơn.

Hoắc Minh Duyệt chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, nhưng cũng có thể giao lưu trao đổi với người khác trong trường hợp vô cùng tức giận.

Hoắc Minh Duyệt miễn cưỡng làm theo. Cố Vân Khê đứng ở vị trí chính giữa hàng thứ nhất bày dáng với ống kính, nụ cười vô cùng chói mắt.

Ống kính dừng lại vào giờ khắc này, chụp được tấm ảnh cực kỳ có ý nghĩa lịch sử này. Một đám thanh niên phong nhã hào hoa lòng mang mộng tưởng, tràn đầy khát khao, tràn đầy nhiệt liệt.

Đây chính là tuổi thanh xuân của bọn họ.

Cố Vân Khê nói thêm một câu, "Tiểu Duyệt, cô có muốn chụp ảnh một mình không? Gửi qua cho ông nội, nếu thấy được ảnh cô, ông ấy nhất định rất vui vẻ.”

Hoắc Minh Duyệt chần chờ vài giây, lúc này mới chậm rãi gật đầu: “Được.”

Cố Vân Khê cảm thấy cô ấy đã có tiến bộ rất lớn, trước kia cô nói hai câu thì cô ấy chỉ trả lời một câu. Hiện tại cô hỏi cô ấy liền trả lời, mặc dù chỉ trả lời với một mình cô.

Mặt trời chiều ngã về tây, nhuộm màu đầy trời. Cố Vân Khê đứng trong phòng từ ô cửa sổ nhìn ánh chiều tà cuối cùng rơi xuống.

Trong sân bật đèn, mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng, cười cười nói nói, đặc biệt náo nhiệt.

Hoắc Minh Duyệt cũng ở trong đó, mọi người không cố ý chăm sóc cô ấy, mà coi cô ấy là một người bình thường, cũng giao nhiệm vụ như bao người khác.

Cô không nói chuyện với ai, nhưng nguyện ý phối hợp, như vậy là đủ rồi. Khương Nghị đứng bên cạnh Cố Vân Khê, tim đập thình thịch, cô nghiêm túc như vậy, gã càng khẩn trương!

Nhưng, lại không dám thúc giục.

Cố Vân Khê rốt cục mở miệng, "Khương Nghị, anh có nghĩ tới tương lai không? Tương lai muốn làm gì?”

Khương Nghị không cần nghĩ ngợi nói, "Đi theo mọi người lăn lộn.”

Tuy rằng hiện tại đi theo anh em Cố gia quản lý nhà máy cũng rất thú vị, nhưng gã vẫn không quên được một đoạn thời gian kia.

Cố Vân Khê xoay người, hơi trầm ngâm, nói: “Anh biết tôi có nửa con phố chứ?”

Kỳ thật, Khương Nghị biết rõ ràng nhất chính là tình hình tài chính của cô, mọi cuộc giao dịch cổ phiếu kia đều là do gã quản lý.

Hiện giờ tiền dưới danh nghĩa của Cố Vân Khê đã gần mười triệu, còn có nửa con phố, một căn nhà Tây độc lập chiếm diện tích rất lớn.

“Biết, làm sao vậy?”

Cố Vân Khê nhẹ giọng nói: “Tôi muốn phá hủy con phố này, một lần nữa quy hoạch làm một cửa hàng lớn, cũng tương tự như là xây dựng một trung tâm thương mại vậy. Nơi đó có bán đủ đồ dùng sinh hoạt, lấy giá cả bình dân. Chúng ta cố gắng biến nó thành trung tâm thương mại lớn nhất của khu này, bao gồm cả danh tiếng cùng với lượng thu nhập đứng đầu cả nước. Đây là kế hoạch quy hoạch, anh xem đi.”

Khương Nghị ngay từ đầu còn có chút mờ mịt, nhưng càng nhìn gã càng không khỏi cảm khái. Bản kế hoạch này rất chi tiết, mọi một phương án đều được cân nhắc đến, ngay cả chiêu thức kinh doanh như thế nào cũng có, lại thêm vài phương án dự bị.”

"Tầng một là cửa hàng bách hóa, tầng hai là siêu thị lớn, tầng ba là khu vui chơi, tầng bốn tầng năm là nhà hàng. Mỗi nơi đều chiếm diện tích rất lớn, khoản đầu tư này tiêu tốn rất nhiều tiền."

Không hổ là Cố Vân Khê, không chỉ có lý tưởng mà còn đủ gan để thực hiện.

Cố Vân Khê đã sớm tính toán, nghe vậy liền nói: "Số tiền kia của tôi hẳn là đủ dùng. Nhưng nếu thật sự không đủ, chúng ta liền đi vay.”

Khương Nghị nghe vậy có chút sửng sốt: “Cô không định đầu tư cổ phiếu nữa sao? Việc này không chỉ kiếm tiền nhanh mà còn rất thoải mái.”

“Kinh doanh cổ phiếu, về bản chất mà nói chính là đánh bạc, như vậy tôi không thích.” Ban đầu Cố Vân Khê chỉ muốn kiếm một khoản tiền làm vốn mà thôi: "Mười cược chín thua, có người ngồi canh sẵn, họ còn có các loại tin tức để thăm dò thị trường. Nếu anh cái gì cũng không hiểu liền nhảy vào, sẽ thua cả vốn lẫn lời, tiền cũng không phải dễ kiếm như vậy.”

Khương Nghị không cam lòng nói: “Không phải cô rất giỏi sao? Cô có thực lực như vậy..."

Cố Vân Khê thản nhiên nói: “Nhưng tôi lại không có đủ sức lực để làm tất cả những việc này. Nếu không có gì bất ngờ, không lâu nữa tôi sẽ ra nước ngoài du học.”

Bình Luận (0)
Comment