Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 311

Khương Nghị cực kỳ bất ngờ với lượng tin tức này. Nếu cô ra nước ngoài thì bọn họ cái gì cũng không làm được, hơn nữa cũng không biết cô khi nào sẽ trở về.

“Sao bỗng nhiên lại đi gấp như vậy? Không phải cô nói còn phải vài năm nữa sao?”

Cố Vân Khê khẽ lắc đầu: "Kế hoạch có thay đổi, cho nên trước khi đi tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.”

Cô chân thành khuyên nhủ gã: "Khương Nghị, mặc kệ là nam hay nữ cũng đều phải có sự nghiệp riêng của mình, chỉ như vậy mình mới có được quyền làm chủ trong tay. Anh thử nghĩ xem, lỡ trong tương lai anh thích một cô gái nào đó, người nhà cô ấy sẽ nguyện ý đem cô gả cho một người đàn ông ngay cả công việc nuôi sống bản thân còn không có hay sao? Mặc kệ anh có thừa nhận hay không, nhưng trong mắt của người đời, bất kể là mua bán quốc khố phiếu, hay là mua bán cổ phiếu đều sẽ bị người ta xem như không có việc làm.”

Cô không phải người thích xen vào việc của người khác, nhưng khi thấy Khương Nghị giúp cô kiếm không ít tiền, còn nghe lời cô như vậy, nên vẫn chân thành khuyên gã thêm vài câu.

"Kỳ thật, anh so với anh trai tôi kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng, người khác sẽ coi trọng anh hay coi trọng anh trai tôi hơn?"

Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là Cố Hải Triều, hiện anh đang là chủ của nhà máy lớn, quản lý rất nhiều người.

Mà Khương Nghị lại không có khả năng đem toàn bộ tiền gửi ngân hàng của mình nói cho người khác biết.

Trong lòng gã có chút phức tạp không thể nói rõ được: “Nếu như, tôi chỉ là ví dụ, cô hy vọng anh rể cô là người như thế nào?”

Cố Vân Khê nhìn gã một cái thật sâu, tâm tình có chút phức tạp: “Rất đơn giản, tôi hy vọng chị gái có thể gả cho một người đàn ông trong lòng chỉ mình chị ấy, có thể mang đến cho chị ấy cuộc sống an ổn, vui vẻ. Người đàn ông đó còn có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc cho chị, đặc biệt là người đó không biết gì về cổ phiếu.”

Khương Nghị: … Cô ấy có phải đã biết gì rồi không?

"Chị của tôi..." Cố Vân Khê dừng một chút, "Không, con cái nhà chúng tôi đều không có cảm giác an toàn, đây là do trải nghiệm từ nhỏ tạo thành. Không biết anh có từng nghe qua một câu nói, ‘Có những tổn thương, phải dành cả cuộc đời để chữa lành’ hay chưa?” Khương Nghị trợn mắt há hốc mồm, còn có câu nói như thế sao?

Cố Vân Khê làm như không nhìn thấy phản ứng của gã, tiếp tục nói: "Kế hoạch này cần một người đứng ra dẫn đầu, anh có thấy hứng thú hay không? Chúng ta sẽ thành lập một công ty, vẫn là chiếu theo lệ cũ, anh ba tôi bảy, quyền quản lý thuộc về anh, tôi chỉ phụ trách xét duyệt sổ sách."

“Nhưng tôi không có kinh nghiệm.” Khương Nghị có chút d.a.o động.

“Từ lúc phá hủy đến thiết kế lại xây lên, cả quá trình này dù thế nào cũng phải mất ít nhất một đến hai năm, trong thời gian này anh cứ từ từ học, ban ngày đi theo anh trai tôi học, đến buổi tối có thể đăng ký một lớp để tự cải thiện hơn. Khu trung tâm thương mại này có thể giúp anh trai tôi giật dây bắc cầu, đồ ở Thâm Thành vừa mới mẻ lại rẻ, quần áo cũng đẹp và thời thượng hơn một chút, sản phẩm điện tử bán rất chạy, xem như là cùng hợp tác với anh ấy.

Xây nhà anh hẳn là rất am hiểu, cái này cũng không cần tôi nhiều lời nữa, anh chỉ cần chú ý chất lượng là được.”

"Anh có rất nhiều anh em đồng bọn, có thể tự chọn một nhóm người có nhân phẩm không tệ cùng làm chung, xem như nhân cơ hội lần này, trước làm giàu chính mình, sau đó lại kéo theo một nhóm người thoát nghèo. Nếu lần này các anh lập nghiệp thành công, thậm chí còn có thể thay đổi được vận mệnh của rất nhiều người."

Không thể không nói, Cố Vân Khê quả thật rất biết cách để thuyết phục người khác. Từ các góc độ khác nhau cô nói rất đúng với trọng tâm, vừa ngắn gọn lại vừa hiệu quả.

Khương Nghị cười khổ một tiếng: “Được, vẫn là nghe theo cô đi. Nhưng lỡ tôi có sai sót gì thì sao? Dù sao đây cũng không phải là số tiền nhỏ, cô thật sự tin tưởng tôi?" Đến cả chính gã cũng không tin được mình.

“Đối với người khác, đây là một khoản tiền lớn, nhưng đối với tôi mà nói thì nó cũng không tính là gì. Tôi chỉ cần thiết kế một phần mềm bán đi là có thể lấy lại được rồi. "Cố Vân Khê làm việc thoải mái, cười nói: "Anh cũng biết con người tôi vô cùng keo kiệt, có thù tất báo. Trước khi phản bội tôi thì hãy suy nghĩ kỹ một chút, nếu có thể đánh thắng được tôi, thì coi như anh lợi hại, tôi cũng không thể làm gì khác. Nhưng nếu thua tôi, kết quả không nói anh cũng biết.”

Khương Nghị khẽ trợn trắng mắt. Cô đúng là yêu nghiệt, có mấy người có thể làm đối thủ của cô chứ?

“Anh đây là đang trừng mắt với tôi sao?”

Khương Nghị cuống quít lắc đầu: “Không không, đêm nay trăng tối, tôi thấy không rõ sao trên trời nên mở to mắt hơn để nhìn.”

Cố Vân Khê: … Đồ nhát gan!

Bình Luận (0)
Comment