Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 312

“Em gái, thịt nướng đã có thể ăn, mau tới đây.” Cố Hải Ba vẫy tay với cô, không ngừng nhảy nhót, cả người cực kỳ vui vẻ.

Cố Vân Khê đi ra ngoài, Cố Hải Ba liền đặt vào tay cô một xiên nướng thịt dê vô cùng thơm: "Em không thể ăn cay, nên anh không có để ớt bột vào. Anh còn cố ý bỏ thêm một ít sốt tương thịt nướng không cay, em nếm thử xem có ngon hay không?"

Cố Vân Khê rất cảm động, vội nói: “Rất ngon, cảm ơn anh.”

Vào một đêm trăng sáng như thế này, bạn bè tụ tập cùng một chỗ uống rượu, ăn thịt nướng, trò chuyện là một chuyện vui vẻ đến nhường nào.

“Tôi có thể đầu tư không?" Tề Tĩnh, tuy không nói nhiều, nhưng luôn có cảm giác tồn tại trong đám người bọn họ.

Trước đây y đã cùng Cố Hải Ba và Thi Vân Vân hợp tác buôn bán, kiếm được không ít tiền, nên hiện tại cũng rất có hứng thú.

Thi Vân Vân cắn một miếng khoai tây nướng: "Tôi, tôi, cũng đầu tư.”

Cố Hải Ba cười híp mắt giơ tay lên: “Tôi cũng muốn đầu tư.”

Một thanh âm yếu ớt vang lên: "Ta cũng muốn.”

Là Hoắc Minh Duyệt.

Khóe miệng Cố Vân Khê giật giật: "Cô có biết bọn họ đang nói gì không?”

Cô không hiểu thì xem náo nhiệt cái gì chứ?

Hoắc gia không thiếu tiền, cô ấy càng không thể thiếu tiền. Lần này đi theo còn có hai bảo mẫu và một tài xế, bình thường đều chăm sóc cho Hoắc Minh Duyệt.

Vẻ mặt Hoắc Minh Duyệt có chút ngơ ngác nói: "Mọi người đều muốn hợp tác cùng với cô, vì cô là người lợi hại nhất.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Cố Hải Ba cười tủm tỉm trêu ghẹo: "Ơ, em gái đúng là không ngốc nha, cũng rất thông minh mà.”

“Em trai thối.” Hoắc Minh Duyệt trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt sinh động hơn vài phần.

Cố Hải Ba:...

"Cũng không phải không được, nhưng, Khương Nghị 30% là định mức không thể thay đổi. Tôi muốn giữ lại 51%, chỉ có thể xuất ra 19% còn lại để chia cho mọi người, cũng coi như để cho anh cả vàchị hai đều có phần."

Cô cũng không trông cậy vào việc kiếm được bao nhiêu tiền từ khoản đầu tư này, mục đích chỉ là không muốn để không số tiền này mà không làm gì đến. Hiện tại các nguồn đầu tư cũng rất nhiều, nguồn hàng cũng không cần quan tâm đến.

Thi gia cũng là thế gia, ở bản địa có lực ảnh hưởng rất lớn. Để cho bọn họ vào cuộc, cũng không thiệt thòi. Bọn họ tuy không có phụ trách kinh doanh, nhưng cũng có tác dụng giám sát, dù sao thì cô cũng ở quá xa, không thể giám sát toàn bộ được. “Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm mà.”

Mọi người mặt nhìn nhau, Thi Vân Vân nghĩ nghĩ nói: "Như vậy đi, mỗi người ba phần trăm đi, sáu người chính là 18, Tiểu Khê giữ lại 52%."

“Đây cũng không tính nhiều lắm, mọi người cùng nhau tham gia.”

“Được, cứ làm như vậy đi.”

Vốn, Khương Nghị còn có chút rối rắm, nhưng khi nhìn thấy bọn họ tích cực như vậy, gã bỗng cảm thấy vui vẻ, như có thêm sự tự tin, quả nhiên chỉ khi có tranh đoạt thì mới có được thứ tốt.

“Tiểu Khê, điều lệ cụ thể chúng ta nói, cô cũng mau chóng quyết định việc này luôn đi.”

Đoán chừng Cố Vân Khê rất nhanh sẽ không ở đây nữa, bọn họ phải nắm chặt thời cơ lần này.

Mọi người đang tán gẫu vui vẻ, thì điện thoại của Tề Tĩnh lại vang lên: “Là ông nội gọi tới.” Nói xong y liền đi nghe điện thoại.

Y đi đến một góc hẻo lánh nhận điện thoại, "Ông nội, là cháu, bây giờ cháu đang ăn cơm ở nhà bạn. Có việc cần cháu trở về một chuyến sao? Được.”

Trong điện thoại, Tề lão gia không tiện nhắc tới quỹ gia tộc, chỉ dặn dò nói: "Ông đã bảo thư ký đặt vé cho cháu, đến lúc đó thư ký sẽ thông báo.”

“Vâng.”

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười vui vẻ của mọi người, Tề Tĩnh theo bản năng nhìn sang, dưới ánh đèn mỗi một khuôn mặt đều tươi cười dào dạt, vui vẻ.

Đây mới là không khí gia đình trong tưởng tượng của y chứ không phải là cái gia đình lạnh như băng ở Thâm Thành kia.

"Ông nội, nếu không có chuyện gì khác, cháu cúp máy đây..." Hiện tại y rất muốn nhanh chóng gia nhập cùng bọn họ.

“Chờ một chút, cậu đang ở nhà ai?” Trong điện thoại truyền đến giọng Tề Thiệu: “Sao tôi nghe rất náo nhiệt?”

Tề Tĩnh nhắm mắt lại, chần chờ vài giây sau mới nói: "Cố gia.”

Tề Thiệu hít sâu một hơi: “Cậu đang ở nhà Cố Vân Khê?!”

Hắn đã nghe ra tiếng cười quen thuộc kia, tiếng cười thoải mái như vậy, là của Cố Vân Khê.

“Ừm.” Tề Tĩnh trầm thấp lên tiếng: "Chúng cháu là bạn tốt của nhau, cháu thường xuyên ăn cơm ở nhà cô ấy.”

Ánh mắt Tề Thiệu nguy hiểm híp lại: "Tiểu Khê cho tới bây giờ chưa từng nhắc qua cậu với tôi, tôi cũng không biết các cậu lại có quen biết với nhau. Cậu nói các người chỉ là bạn mà đêm tối khuya khoắt như thế này còn cùng nhau ăn uống vui chơi sao?”

Dưới ánh trăng ánh mắt Tề Tĩnh lạnh xuống, không nhìn ra được cảm xúc hiện tại của y.

Bình Luận (0)
Comment