Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 338

Bà ta la lên: "Cố Vân Khê, là cô?”

“Là tôi, đã lâu không gặp.”Cố Vân Khê bất động thanh sắc quan sát bố trí trong tiệm, trên tường treo đầy một loạt quần áo, giá treo chữ U ở giữa cũng treo đầy quần áo, kiểu dáng rất nhiều, chỉ là có vẻ hơi lộn xộn. Bố cục có chút vấn đề.

Thím Cố nhìn thiếu nữ xinh đẹp, trong mắt hiện lên một tia đố kỵ ganh ghét nồng đậm.

Tiểu cô nương gầy yếu đã từng phải nhìn sắc mặt của bà ta mà sống, không ngờ lại đảo mắt một cái đã thành sinh viên đại học danh tiếng, còn ăn mặc xinh đẹp như vậy. Đại tiểu thư nhà giàu trên tivi cũng không được xinh đẹp, khí chất như cô.

Bà ta nhớ đến, hiện tại chồng của bà ta thì đang ngồi tù, cháugái thì không được ở cạnh, còn phải nhận người khác làm cha làm mẹ, cả nhà bà ta cứ thế phải chia lìa, ở xa nhau. Dựa vào cái gì chứ?

Cố lão phu nhân vừa nhìn thấy Cố Vân Khê, lửa giận liền vọt lên, nổi giận đùng đùng rống to một tiếng: "Sao cô còn dám vác mặt tới đây?”

Điều này làm cho toàn bộ khách hàng trong cửa tiệm hoảng sợ, lão thái thái này cũng thật hung dữ nha.

Cố Vân Khê rất bình tĩnh, thong dong nói: "Tại sao không dám? Các người mở cửa hàng buôn bán, chính là muốn đối xử với khách hàng của mình như vậy sao?”

Cố lão phu nhân bị nhốt trong tù một thời gian, sau khi ra tù lại bị người đời chỉ trỏ, bà vốn bản tính hung tàn lại cố chấp, nên đã đem tất cả oán hận đều ghi lên đầu Cố Vân Khê, một bầu oán độc toàn bộ hướng về phía cô mà đến.

“Tôi không bán cho đồ sao chổi, nhìn thấy cô thì liền xui xẻo, cô cút đi cho tôi.”

Nếu không phải đêm giao thừa Cố Vân Khê làm cho mọi chuyện ầm ĩ lên, nhà bọn họ cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Cho dù chuyện bọn họ mạo danh thay thế bị bại lộ, thì ít nhất cô cũng phải nể mặt, dựa vào tình cảm bọn họ đã chiếu cố cho anh em các cô mà rút lui. Chứ không phải giống như bây giờ, đứa cháutrai yêu quý nhất của bà ta thì đang ngồi tù, công việc cũng mất, cháu trai do bị người ta chỉ trỏ nên đánh c.h.ế.t cũng không chịu đi học.

Cố Vân Khê căn bản không để lời nói của bọn họ ở trong lòng, cô tùy ý xem qua những bộ quần áo này, chất liệu có chút kém, kiểu dáng so với trang phục hàng ngày của người Hải Thành thì xem như thời thượng hơn một chút.

"Các người lấy đâu ra tiền để mở cửa hàng?" Theo lý thuyết, chi phí mở một cửa hàng quần áo không thấp, cửa hàng quần áo phải đặt hàng, có tồn kho, xem ra đầu tư không ít tiền.

“Cô còn muốn quản sao? Cô cho rằng chỉ có bọn cô mới có thể kiếm tiền? Nhà chúng ta lợi hại hơn.”Thím Cố cười lạnh một tiếng, nói: "Sao? Thấy chúng tôi làm ăn tốt như vậy, cô ghen tị đến đỏ mắt rồi à?”

Thái độ của mẹ chồng nàng dâu này vô cùng đay nghiến, nếu so sánh ra, thái đô của Cố Vân Khê lại tốt hơn nhiều. Cô tâm bình khí hòa, nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, vô cùng có khí chất: "Cố Như đâu?"

Thím Cố giống như bị đ.â.m trúng chỗ đau, giận tím mặt, gào lên nói: "Cô còn dám nhắc tới Tiểu Như, nếu không phải tại cô, Tiểu Như nhà tôi cũng sẽ không đi đến nơi đất khách quê người, trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu khó khăn như vậy.”

Cố Vân Khê không khỏi vui vẻ, nói: “Cố Như làm cháunuôi cho người có tiền cũng không phải do tôi ép, đi Thâm Thành cũng không phải do tôi ép cô ta đi. Ăn ngon uống ngon, tiếp nhận nên giáo dục tốt, còn có thể bỏ tiền mở cửa hàng cho gia đình, giúp đỡ các người có được nguồn hàng cung ứng, cái này cũng gọi là ăn nhờ ở đậu đầy rẫy khó khăn sao? Cô ta nói với các người như vậy? Thật đáng thương nha, vậy các người không phải cũng đã kiếm được tiền rồi sao, mau đi đón cô ta về chăm sóc đi.”

Vẻ mặt thím Cố cứng đờ, lắp bắp nói: "Liên quan quái gì đến cô.”

Cố Vân Khê là người thông minh cỡ nào, lập tức hiểu ngay, người ta đây không nỡ nha. Cũng đúng thôi, bọn họ có thể mở được cửa hàng này, đều là Cố Như bỏ tiền ra sức ra. Nhưng trong tất cả điều kiện trên, thì điều tiên quyết là Cố Như phải có một đôi cha nuôi mẹ nuôi có tiền có thế, mới có thế kéo được kế sinh nhai của nguyên cái nhà này.

Cố Vân Khê đã có được đáp án mong muốn, trong nhà cô hiện tại vẫn còn có việc, cô cũng lười dây dưa với bọn họ, xoay người muốn đi.

“Thật ngại quá, không phải tôi không muốn giúp các chị, chỉ là thái độ của bọn họ như vậy, tôi cũng không có cách nào khác.”

“Không sao.”Mấy cô gái đều nhìn thấy nên sẽ không trách cô: "Tố chất bà chủ kém quá, chúng ta không mua quần áo ở đây nữa, đi thôi.”

Không riêng gì các cô, khách hàng trong cửa hàng cũng có chút bất mãn, cảm giác chủ cửa hàng này quá hung dữ, có chút đáng sợ nha.

Nhìn khách hàng đều đi ra, Cố lão thái thay đổi sắc mặt, vừa tức vừa giận chỉ vào Cố Vân Khê, thét lên: "Mau báo cảnh sát, nói có người cố ý quấy rối trong tiệm, bảo cảnh sát tới bắt cô ta.”

Cố Vân Khê dừng bước, nhíu mày, không phải chứ? Cô đây cũng không phải cố ý kiếm chuyện mà?

Bình Luận (0)
Comment