Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 339

Mấy cô gái trẻ tuổi nghe vậy có chút nổi giận, rõ ràng cô gái này có ý tốt muốn giúp các cô chọn quần áo, không nghĩ đến lại chọc phải hai mẹ cháubị bệnh thần kinh này.

“Lão phu nhân này không có bệnh chứ? Tiểu cô nương người ta quấy rối của tiệm các người khi nào?”

"Là quấy rối, cô...”Cố lão phu nhân bỗng nhiên cầm lấy mấy bộ quần áo trong tiệm ném xuống đất: "Xem kìa, chính là cô ta làm."

Tất cả mọi người bị hành động này của Cố lão phu nhân làm cho sợ ngây người, còn có người vừa ăn cướp vừa la làng như vậy sao?

Ánh mắt Cố Vân Khê lạnh xuống, trong đầu hiện lên một ý niệm, được, muốn lợi dụng đám phế vật này, thì kết quả này cũng là do bọn họ tự tìm đến.

Cảnh sát rất nhanh đã tới, cũng kéo theo vô số người tò mò vây xem.

Cố lão phu nhân lúc này ngồi dưới đất gào khóc, một bên còn lên án muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu, người qua đường không biết nội tình trong lòng cũng đầy căm phẫn lên tiếng ủng hộ bà.

Điều này càng khiến khách hàng trong cửa tiệm tức giận hơn: "Bà ta đây là ác nhân cáo trạng trước, đúng là già mà không đáng kính.”

“Chúng tôi đều có thể làm chứng, tiểu cô nương này không có quấy rối gì cửa tiệm, quần áo trên mặt đất là do lão phu nhân này ném xuống.”

Cố lão phu nhân vội lau nước mắt, bộ dáng thương tâm muốn chết: "Tôi cũng không có bệnh, tại sao tự nhiên lại đi ném quần áo trong tiệm của mình chứ?"

Thím Cố ở một bên phụ họa, nói: "Đúng vậy, các cô đều là chung một nhóm với nhau, thấy chúng tôi làm ăn tốt, cho nên cố ý cùng nhau đến đây để quấy rối. Các vị cảnh sát mau bắt bọn họ lại…”

Khách hàng:...Cái quái gì thế này? Cửa hàng này tuyệt đối không thể tới nữa, bọn họ cũng sẽ bảo thân thích bằng hữu cũng không nên mắc mưu, tới đây mua hàng.

Cảnh sát nhẫn nại khuyên nhủ: "Chút chuyện nhỏ này cũng không đến nỗi, mọi việc đều dễ thương lượng, lão phu nhân này có yêu cầu gì đều có thể nói.”

“Tôi muốn...cô ta bồi thường tiền.”Cố lão phu nhân đảo mắt, nói: "Bồi thường mười vạn.”

Mọi người hít một hơi khí lạnh, sao bà ta không đi cướp luôn đi.

Đây là một cửa hàng đen phải không? Bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào, không thể trêu vào. Cố Vân Khê khóe miệng co rút, mù chữ cộng thêm mù pháp, cô đã không có ý định làm cái gì, nhưng những người này liền khẩn trương tìm đường c.h.ế.t như vậy, ngăn cũng ngăn không được nha.

“Chú cảnh sát, mười vạn đã cấu thành tội lừa bịp tống tiền, có thể bị đưa vào tù rồi chứ?”

“Cô nói bậy bạ cái gì vậy? Cô mới lừa bịp tống tiền.”Cố lão phu nhân không tin, nha đầu c.h.ế.t tiệt này trước giờ luôn quỷ kế đa đoan, bà ta đoán cô đây là muốn gạt bà ta: “Nhanh bồi thường tiền rồi cút đi đi.”

Cố Vân Khê hơi cụp mắt, che đi nét lạnh lùng trong mắt, chậm rãi nói: "Ở đây có một đoạn ghi âm, các vị cảnh sát thử nghe một chút đi.”

Cô lấy ra máy thu âm vừa mới chế tạo, ấn nút một cái. Trong máy ghi âm liền truyền đến một đoạn đối thoại, mọi sự tình đều được thu âm lại rất rõ ràng, nhất là đoạn Cố lão phu nhân ném quần áo xuống đất càng làm cho mọi người khiếp sợ hơn.

Tất cả mọi người nghe rõ ràng, nhao nhao chỉ trích Cố lão phu nhân là già rồi mà không đáng kính, bọn họ cũng chưa từng thấy ai lại không biết xấu hổ như vậy.

Sau này còn ai dám đến cửa hàng của các bà ta chứ?

Cố lão thái nghẹn họng nhìn trân trối, sắt mặt có chút tái mét.

Các vị cảnh sát cũng không còn gì để nói, lão phu nhân này đủ vô vị nha, dù sao cũng đã một đống tuổi rồi sao lại còn quấy rối như vậy chứ?

“Tôi muốn tố cáo họ tống tiền.”Một thanh âm trong trẻo vang lên, chính là Cố Vân Khê: "Còn nữa, thân là chủ tiệm nói xấu khách hàng của mình như vậy, tôi muốn tố cáo họ tội phỉ báng, cố ý gây sự.”

“Tôi... tôi có thể bồi thường quần áo.”Cố lão phu nhân nhét tất cả quần áo bẩn bị ném trên đất vào tay Cố Vân Khê.

Cố Vân Khê tránh đi, lui về phía sau vài bước, lạnh giọng nói: "Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn một sự công bằng, muốn các vị cảnh sát đây trả lại một thanh danh trong sạch cho tôi.”

Những khách hàng khác cũng không muốn nhịn, lớn tiếng nói: "Đúng, tôi cũng muốn kiện.”

“Chúng ta cùng đi kiên đi.”Khách hàng đều bị kích động, hoàn toàn ghê tởm hai mẹ cháukia.

Cuối cùng, cảnh sát phải mang hai mẹ chồng nàng dâu này đi, cửa hàng tất nhiên cũng bị đóng cửa. Bọn họ cũng đã nháo thành như vậy còn có thể làm ăn thế nào nữa chứ?

Cố Vân Khê nhìn bóng dáng bọn họ đã đi xa, khóe miệng hơi nhếch lên, lần này Cố Như hẳn cũng nên lộ diện rồi.

Cho dù cô ta không đau lòng cho người mẹ, người bà nội này, thì cũng phải đau lòng cho việc mất đi số tiền lớn nha….

Bình Luận (0)
Comment