Quá khứ, tương lai, đều thuộc về em.
Thẩm Sơ Hành vừa đăng bài này, trái tim của những fan vốn còn đang hy vọng lại răng rắc tan vỡ.
"Aaaa thâm tình quá awsl (a tôi chít rồi)! Tôi cũng muốn có cái nhẫn này!!!"
"Đệt, tay đẹp quá, nhìn thì đúng là đàn ông, trông bề ngoài chắc cũng đẹp y như sếp!"
"Bài weibo đầu tiên của sếp Thẩm là để khoe nhẫn ngược chó... Chắc bạn đời ghen rồi! Bài đăng này nói cho chúng ta biết đừng có gọi bậy hahaha!!!"
"Tôi muốn biết sếp Thẩm coi trọng người thế nào, chắc kiếp trước cứu cả vũ trụ ấy!!!"
Mọi người điên cuồng share bài đăng của Thẩm Sơ Hành, chỉ trong đêm đó hắn tăng thêm mấy chục nghìn người theo dõi.
Buổi tối Vân Ngạn mới biết chuyện này, giờ cậu rõ tại sao tự nhiên Thẩm Sơ Hành muốn chụp ảnh rồi, thì ra là để phát cơm chó.
Hóa ra hắn cũng muốn phát cơm chó.
Thẩm Sơ Hành đi xuống hầm rượu để lấy rượu vang đỏ, Vân Ngạn nằm trên giường nhìn mọi người ghen tị với mình, chắc là kiếp trước cậu cứu cả vũ trụ thật, rất may mắn mới gặp được Thẩm Sơ Hành.
Khi Thẩm Sơ Hành trở về, nhìn thấy cậu nằm trên giường hào hứng xem gì đó, hẳn là vừa rồi cậu lăn qua lộn lại trên giường, chăn bị cậu làm lộn xộn, đôi chân thon dài đá văng chăn đi, phơi bày trong không khí xe lạnh.
Mắt Thẩm Sơ Hành tối đi, hình ảnh hai chân run rẩy và những ngón chân co quắp hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nín thở, suy nghĩ miên man, người trên giường không hề nhận ra, điều này khiến lòng hắn sinh ra chút ít bất mãn vi diệu.
Đặt rượu lên cái tủ bên cạnh, Thẩm Sơ Hành bước tới, dùng bàn tay vừa lấy rượu nho ướp lạnh nắm lấy mắt cá chân cậu.
"A!" Vân Ngạn lạnh, theo bản năng rụt chân lại, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Sơ Hành, xoa xoa mắt cá chân: "Lạnh quá."
"Em cũng biết lạnh?" Thẩm Sơ Hành dùng tay khác nắm lấy ngón chân cậu, hơi lạnh: "Vào đông rồi, đừng để cảm lạnh."
Vân Ngạn đặt điện thoại xuống, khẽ cười, duỗi chân vào trong chăn, hỏi hắn: "Chả phải anh cũng đi chân trần sao?"
Trước khi đến hầm rượu, Thẩm Sơ Hành mặc áo ngủ dày cộp, đi dép lê, nhưng lười thay quần, dù sao cũng về ngay thôi.
Hắn không ngại Vân Ngạn nhìn thấy chân giả của hắn nữa.
Trên thực tế, mỗi lần Vân Ngạn nhìn thấy chân giả của hắn, cậu sẽ thấy hưng phấn hơn, điều này khiến hắn thấy thú vị và yên lòng.
Bây giờ người hầu không ở biệt thự này, chỉ có mặt lúc hắn yêu cầu, bởi vậy không cần lo người khác nhìn thấy.
Chân giả của hắn cong lại, nửa quỳ trên giường, nhướng mày: "Nhưng anh không thấy lạnh."
"..." Vân Ngạn không phục: "Vậy cái chân kia thì sao!"
"Chân đó vừa chữa trị xong, rất khỏe, chỉ thấy hơi lạnh thôi."
Vân Ngạn: .... Anh gian lận!
"Em đang làm gì vậy?" Thẩm Sơ Hành cười hỏi cậu.
Vân Ngạn nói: "Tự ăn cơm chó của mình."
"Cơm chó của bản thân mà cũng phải ăn?" Thẩm Sơ Hành biết cậu thấy bài weibo kia rồi, hắn lấy đồ khui rượu trong ngăn kéo nhỏ ra, mở chai rượu vang đỏ trong tay, khẽ cười nói: "Em có thể ăn anh này."
"Ăn thế nào?" Vân Ngạn không an phận nhảy xuống giường, dùng chân trần giẫm lên thảm, mặc dù Thẩm Sơ Hành có hơi không tán thành, nhưng hắn không phản đối, dù sao lát nữa cũng nóng.
Vân Ngạn nhận ly rượu Thẩm Sơ Hành đưa, tay vói vào áo ngủ đang mở rộng của hắn, ôm hắn: "Hấp hay kho tàu? Trước khi ăn có cần ướp chút rượu vang đỏ không?"
Ý cười trong mắt Thẩm Sơ Hành ngày càng sâu: "Tùy em."
Vân Ngạn nhấp ngụm rượu, nhẹ hôn hắn.