Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 78

Mười năm qua, đối với Thẩm Sơ Hành buổi sáng là khởi đầu của bóng tối.

Trong giấc ngủ, đôi khi hắn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm được chốc lát, nhưng khi thức giấc, mỗi phút mỗi giây đều là bể khổ.

Trước tới nay hắn chưa từng cảm thấy cuộc sống có 'ý nghĩa' gì, chỉ có thù hận và tức giận đẩy hắn về trước, tới tận sau này, tức giận trở thành điên cuồng đoạt lấy tiền tài và quyền lực, trở thành những mưu tính.

Dần dà hắn có được tất cả những gì hắn muốn, cũng đã báo thù xong, quay đầu nhìn lại mười năm qua, dường như chỉ có khoảnh khắc hoàn thành mục tiêu cuối cùng hắn mới cảm nhận được khoái cảm ngắn ngủi.

Nhưng đó chỉ là loại thú vui máy móc, là dấu hiệu cho thấy hắn có thể giải thoát khỏi địa ngục, nó chẳng liên quan đến 'vui sướng' hay 'hạnh phúc'.

Nhưng, giải thoát rồi thì sao, tương lai hắn vẫn tối tăm như trước.

Ngay khi hắn tin chắc rằng bản thân sẽ sống cả đời với bóng tối, bất chợt một tia sáng xuất hiện trong đời hắn.

Tinh nghịch và linh động, ngày càng chói lọi hơn.

Hắn muốn giữ ánh sáng này trong lòng bàn tay.

Sau đó, ánh sáng của hắn nói với hắn, cậu yêu hắn.

Hắn chưa từng nghĩ cảnh tượng xa vời này sẽ thành hiện thực, ánh sáng của hắn giờ phút này ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, gần sát hắn, dựa dẫm hắn, cùng hắn đón ánh bình minh.

Cuộc sống trọn vẹn, không mong cầu gì hơn.

Nếu có thể, hắn muốn Vân Ngạn lười nhác ngủ trong lòng hắn, đến gần giữa trưa mới cùng nhau nhau rời giường, cùng nhau thưởng thức những món ngon. Rồi đến chiều tà, họ sẽ cùng nhau đi dạo hoặc chạy bộ ngoài trang viên.

Nhưng hôm nay là thời điểm tốt, hắn nên làm gì đó có ý nghĩa hơn cho Vân Ngạn.

Hắn nhéo mặt Vân Ngạn, nhìn cậu mơ màng mở to mắt làm nũng: "Em muốn ngủ nữa..."

"Thức dậy thôi." Thẩm Sơ Hành nói: "Hôm nay Dư Tịnh Tiêu đến viện phúc lợi làm tình nguyện viên."

Vân Ngạn lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.

Dư Tịnh Tiêu, chính là mẹ của 'Kiều Tư Dụ'.

"Em, em, em, em mới trở về..." Vân Ngạn khẩn trương nhìn hắn: "Có thể dời lại hôm khác không?"

Thật ra cậu rất muốn gặp mẹ, nhưng mà... cậu chưa chuẩn bị tâm lý xong.

"Bình thường rất khó gặp bà, lỡ lần này phải chờ tới tháng sau." Thẩm Sơ Hành giải thích, nếu không phải vậy, hắn cũng muốn để Vân Ngạn ngủ thêm một lúc.

Tháng sau thì lâu quá, không biết giữa chừng có xảy ra chuyện gì không, Vân Ngạn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định hôm nay đi, vì vậy vội vàng rời giường.

Lúc trước Thẩm Sơ Hành cho Vân Ngạn xem thông tin của Dư Tịnh Tiêu, Dư Tịnh Tiêu trong hồ sơ rất khác với Dư Tịnh Tiêu trong trí nhớ của cậu.

Trong trí nhớ của Vân Ngạn, 16 năm trước, Dư Tịnh Tiêu là người vợ sống trong nhung lụa.

Bà có xuất thân bình thường nhưng rất xinh đẹp, từ cấp hai đã là hoa khôi của trường, vẻ ngoài ưa nhìn của Kiều Tư Dụ gần như được thừa hưởng từ bà. Đồng thời, bà còn thông minh, ham học hỏi, khi lên đại học cũng là người đứng đầu trong số các bạn cùng trang lứa, sau này yêu đương với ba của Kiều Tư Dụ, tốt nghiệp xong lập tức kết hôn.

Ba Kiều từng si mê bà vài năm, nhưng khi Kiều Tư Dụ học cấp hai, nhà họ Kiều gặp khủng hoảng, Dư Tịnh Tiêu chỉ có thể lo lắng suông không giúp được gì, từ đó về sau, ba Kiều bỗng thoát khỏi 'chủ nghĩa lãng mạn', ông bắt đầu cảm thấy uổng cho khuôn mặt này của Dư Tịnh Tiêu, chẳng thể giúp ông chống đỡ nhà họ Kiều.

Vợ chồng hai người bắt đầu nảy sinh rạn nứt, đến khi Kiều Tư Dụ học cấp ba, ba Kiều phải lòng bà chủ khác, là đối tác kinh doanh của ông, ông trực tiếp thẳng thắn với Dư Tịnh Tiêu ngay lúc bản thân đang ngoại tình tư tưởng.

Trước đó, Dư Tịnh Tiêu đã biết không thể xóa nhòa vết nứt giữa hai người, hai người từng hạnh phúc kia bắt đầu những cuộc cãi nhau không ngừng trong hai năm. Bà từng suy sụp, từng tuyệt vọng, nhưng đến khi ba Kiều thẳng thắn với bà, bà không nói gì hết, rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.

Sau khi ly hôn, Dư Tịnh Tiêu không yêu cầu quá nhiều tài sản, ngay cả Kiều Tư Dự cũng giao cho nhà họ Kiều.

Kể từ khi ly hôn, bà luôn tỏ ra thờ ơ.

Nếu không phải từng nhìn thấy bà lén khóc trong phòng, có lẽ Kiều Tư Dụ sẽ luôn nghĩ rằng mẹ cậu không thèm để ý.

Nhưng dù có khóc cũng không phá hủy nỗi kiên cường của bà, ly hôn đã kéo bà ra khỏi giấc mơ tuổi hồng của trẻ nhỏ, đánh bà tỉnh, để bà đối mặt với thế giới tàn khốc này.

Bà nhanh chóng buộc mình phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Sau khi ly hôn, bà được chia một phần tài sản, nhưng bà không tiêu xài phung phí, chỉ thuê một căn nhà bình thường, dựa vào bằng cấp và một số mối quan hệ, tìm được công việc văn phòng, bắt đầu cuộc sống sáng đi chiều về.

Mặc dù Kiều Tư Dụ được phán cho nhà họ Kiều, nhưng cậu đã lớn, tự có ý kiến riêng của mình, dù sao bình thường ba cậu cũng chẳng ở nhà, vì vậy cậu chỉ ở nhà vào buổi tối, còn buổi trưa và buổi chiều cậu chạy đến ăn cơm với mẹ.

Khi đó, cậu những tưởng bản thân có thể bên mẹ mãi đến lúc bà thoát khỏi mây mù của quá khứ, nhưng cậu chẳng ngờ, chỉ vài tháng sau khi ba mẹ ly hôn, cậu đã chết vì cứu Thẩm Sơ Hành.

Khi Thẩm Sơ Hành đưa hồ sơ cho Vân Ngạn xem, trên mặt hắn lộ rõ vẻ áy náy.

Đối với Dư Tịnh Tiêu, bà vốn cho rằng ly hôn là khổ nạn lớn nhất đời mình, lại không ngờ tương lai còn khổ nạn lớn hơn đang chờ bà.

Khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời bà là lúc hay tin con trai qua đời.

Những trận đòn liên tiếp khiến bà gần như không thể chống đỡ, cuối cùng, chính người mẹ già đã kéo bà ra khỏi vũng bùn.

Bà ngoại Kiều Tư Dụ là Phật tử, mặc dù không chịu được đau buồn, bệnh nặng một thời gian, nhưng cuối cùng vẫn sống sót, sau đó bà ngoại an ủi con gái mình, nói Kiều Tư Dụ vì cứu người nên mới chết, nhất định sẽ có phúc, kiếp sau sẽ sinh vào gia đình hạnh phúc.

Mặc dù Dư Tịnh Tiêu không tin vào kiếp trước kiếp này, nhưng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, trong lúc đau buồn, con người cần tìm một điểm dựa, chẳng bàn thật giả, điều bà muốn là thuyết phục bản thân, lôi bản thân ra khỏi xoáy nước đen tối.

Tự cứu giúp chính mình là bản năng của con người.

Dù từ đầu đến cuối Dư Tịnh Tiêu không tin vào Phật, nhưng thường bị mẹ lôi kéo tham gia một số hoạt động Phật giáo, sau đó quen được một cư sĩ khác, người nọ là thành viên hội đồng của một tổ chức từ thiện lớn, khi biết được những gì bà trải qua, người đó hỏi bà có muốn làm việc cho tổ chức từ thiện không.

Dư Tịnh Tiêu đồng ý.

Lần này, bà đã tìm được điểm tựa chân chính.

Ngày nay, bà đã trở thành một trong những người phụ trách chính của tổ chức từ thiện, tận sức cải cách và tối ưu hóa hình thức hoạt động từ thiện, không ngừng tìm kiếm 'ý nghĩa' của chính mình, và để ý nghĩa đó chống đỡ bà đi về phía trước.

Mãi cho đến 5 năm trước, bà lập gia đình với một người đàn ông khác, trong hồ sơ ghi hiện tại bà có một đứa con chồng, sau đó bản thân sinh thêm một bé gái khác.

Lúc trước Thẩm Sơ Hành đã liên hệ với người phụ trách nơi này, khi người phụ trách biết đó là họ thì rất kinh ngạc, nhưng cũng do dự. Thẩm Sơ Hành tỏ vẻ hai người chỉ muốn tới làm tình nguyện một ngày, không có phương tiện truyền thông đi theo, lúc này người phụ trách mới đồng ý.

Viện phúc lợi trẻ em cách nơi này hơi xa, gần 10 giờ sáng Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn mới đến nơi, họ còn phải đi báo danh với người phụ trách.

Lúc đi đến văn phòng của người phụ trách, họ đi ngang qua phòng sinh hoạt, nhìn qua cửa sổ trong suốt, Vân Ngạn thấy một người phụ nữ trung niên đang dạy bọn trẻ làm đồ thủ công.

Khoảnh khắc Vân Ngạn nhìn thấy bà, cậu lập tức không muốn đi tiếp.

Tuy cách rất xa, cậu nhận ra ngay đó là mẹ mình, dù bà không còn trẻ nữa.

Bà từng sống trong nhung lụa, vừa tốt nghiệp đại học xong là có Kiều Tư Dụ, khi Kiều Tư Dụ 16 tuổi, mẹ con hai người đi ra ngoài, bà còn bị nhầm là chị của Kiều Tư Dụ.

Nhưng giờ đây, mười năm qua đi, bà đã già hơn trước rất nhiều, trên mặt đã có dấu vết của năm tháng.

Vân Ngạn đau lòng, hốc mắt dần nóng lên.

Có người nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, Vân Ngạn quay đầu, Thẩm Sơ Hành nghiêm túc nhìn cậu.

Cậu muốn nói gì đó, nhưng không phát ra tiếng, cậu sợ bản thân lên tiếng chỉ nghe được âm thanh nghẹn ngào.

"Đi thôi." Thẩm Sơ Hành nhỏ giọng nói: "Hôm nay sẽ gặp dì."

Vân Ngạn gật đầu.

Hai người báo cáo với người phụ trách, đưa tã giấy, gạo mì và dầu cho người phụ trách rồi đăng ký, tiếp đó họ bắt đầu một ngày hoạt động tình nguyện.

Công việc buổi sáng là đến phòng sinh hoạt làm trợ lý.

Nếu hai người tới, đương nhiên phải tuân theo sắp xếp, người phụ trách nói hiện tại cần một người làm trợ lý cho Dư Tịnh Tiêu, người còn lại phụ giúp dọn dẹp.

Vân Ngạn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Tất nhiên cậu muốn gặp mẹ, nhưng cậu không muốn gặp bà một mình, cậu không biết tại sao bản thân lại cảm thấy hoảng sợ.

Nếu có Thẩm Sơ Hành bên cạnh, cậu sẽ thấy thoải mái hơn tí, ít nhất có người dời sự chú ý, còn khi một mình gặp mẹ, cậu cảm thấy không biết nhìn ai.

"Hay, hay là em đi dọn vệ sinh?" Vân Ngạn thương lượng với Thẩm Sơ Hành.

Ngẫm lại quá trình trưởng thành của Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn thấy hắn từ nhỏ đến lớn có lẽ chưa từng quét nhà, cậu cũng không thể tưởng tượng ra bộ dáng quét sân của Thẩm Sơ Hành.

Thẩm Sơ Hành lắc đầu: "Anh đi, em đi chơi với bọn nhỏ."



Ẩn ý của hắn là, đi gặp mẹ em.

Họ không nói mục đích chuyến đi này cho người phụ trách.

Vân Ngạn gật đầu, vẫn hơi khẩn trương: "Anh, anh biết quét không?"

Thẩm Sơ Hành gật đầu chắc nịch: "Trước khi em về, anh bảo người làm dạy anh, anh quét thử sân nhà mình rồi, em yên tâm."

Người phụ trách: "..." Ông lớn trong giới nghiên cứu khoa học có khác, rất quan tâm cuộc sống hàng ngày.

Nhưng, ông chợt lo lắng về năng lực phục vụ của hai tình nguyện viên này.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua.

Tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên, bọn nhỏ vui vẻ đi đến nhà ăn.

Khi Thẩm Sơ Hành đến nhà ăn, Vân Ngạn và Dư Tịnh Tiêu đang phát cơm cho bọn nhỏ, Dư Tịnh Tiêu nói gì đó với Vân Ngạn, Vân Ngạn cứng đờ gật đầu, đưa bát cho bà, dường như cậu cầm không chắc.

Đã lâu Thẩm Sơ Hành không thấy bộ dạng thất thường như này của Vân Ngạn, rửa tay xong, nói với cậu: "Để anh làm."

Vân Ngạn vội gật đầu: "Em đi đút mấy đứa nhỏ."

Cậu đi như bay.

Đây là lần đầu tiên Dư Tịnh Tiêu gặp Thẩm Sơ Hành, bà sững sờ ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn, tận đến khi đứa nhỏ trước mặt gọi 'dì Dư ơi' bà mới hoàn hồn, vội vàng múc cơm.

"Là cậu à." Dư Tịnh Tiêu biết mình không phải phép, giọng nói mang theo chút ý xin lỗi.

Thẩm Sơ Hành hỏi: "Dì biết cháu?"

"Gần đây cuộc họp báo của công ty khoa học kỹ thuật Đỗ Linh rất hot, tôi biết cậu là lẽ thường mà." Dư Tịnh Tiêu nhẹ nhàng trả lời, gượng cười, ánh mắt có hơi né tránh.

Thẩm Sơ Hành gật đầu.

Sau đó, hai người im lặng hồi lâu, Thẩm Sơ Hành lẳng lặng quan sát bà, phát hiện ánh mắt của bà hình như cố ý né tránh hắn, trong lòng như cất giấu cảm xúc không chỗ phát tiết.

- Dì ấy nhớ ra mình.

- Dì ấy biết, con trai của dì cứu mình nên mới chết.

Thẩm Sơ Hành nghĩ tới điều này, hắn bắt đầu hiểu về nỗi lo lắng của Vân Ngạn.

Một lát sau, hắn quyết định phá vỡ sự im lặng.

Hắn hỏi: "... Mấy năm nay, dì khỏe không?"

Tay cầm thìa của Dư Tịnh Tiêu lập tức run lên, hít sâu, múc đồ ăn cho đứa nhỏ rồi mới nhìn hắn, gượng cười, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Cậu nhận ra tôi?"

Lần này đến phiên Thẩm Sơ Hành kinh ngạc.

"Sao dì biết... cháu quên?"

Dư Tịnh Tiêu không nhìn hắn: "Mẹ của cậu nói tôi biết."

Mí mắt Thẩm Sơ Hành run lên.

Hắn chưa từng biết mẹ hắn đã liên lạc với Dư Tịnh Tiêu. Chuyện này để xác nhận lại với mẹ sau, giờ hắn chỉ muốn bù đắp cho lời xin lỗi muộn màng.

Hồi lâu, hắn nói: "...Cháu xin lỗi."

Dư Tịnh Tiêu không trả lời, tay vẫn bận rộn, nhưng hốc mắt dần đỏ lên.

Đứa trẻ cầm bát đứng trước mặt bà, mở to mắt hỏi: "Dì Dư ơi, dì muốn khóc ạ?"

Dư Tịnh Tiêu vội cười: "Không sao, dì bị sặc, cháu đi ăn cơm đi."

Thẩm Sơ Hành đứng một bên, thực sự không thể nói lời an ủi nào nữa, hắn rất muốn nói Dư Tịnh Tiêu biết con trai của bà quay về rồi, nhưng không cách nào nói ra miệng.

Trái lại, Dư Tịnh Tiêu thở dài một hơi, rồi chân thành cười với hắn: "Nhiều năm vậy rồi, đừng nhắc tới nữa."

Thẩm Sơ Hành càng căng thẳng hơn.

Một lúc sau, Dư Tịnh Tiêu nhìn Vân Ngạn cách đó không xa kiên nhẫn đút bọn nhỏ ăn, lại nhìn Thẩm Sơ Hành: "Không ngờ cậu ấy là bạn đời của cậu."

Thẩm Sơ Hành vội vàng gật đầu: "Đúng, em ấy là người yêu của cháu."

Dư Tịnh Tiêu nghe giọng điệu ôn hòa của hắn, nghĩ đến Vân Ngạn từng bảo vệ hắn, thật lòng cười: "Tốt quá."

Để giảm bớt bầu không khí khó xử, bà nói: "Buổi sáng tôi thấy cậu ấy tới giúp, còn rất ngạc nhiên, lần đầu tiên tôi thấy người nổi tiếng đi làm tình nguyện mà không dắt cánh truyền thông theo." Giọng nói rất tán thưởng.

Thẩm Sơ Hành im lặng, hắn có hơi chột dạ.

Dù sao, lần này bọn họ đến là có mục đích, hơn nữa mục đích này còn là bản thân Dư Tịnh Tiêu.

"Con gái của tôi rất thích cậu ấy, lúc 'Mê Cục' phát sóng nó rất mê cậu ấy." Dư Tịnh Tiêu nói.

'Con gái' bà nhắc tới, chính là con chồng bà, bà đã tái hôn từ 5 năm trước.

Thẩm Sơ Hành cứng đờ gật đầu: "Vâng, em ấy đặt hết tâm huyết vào diễn xuất."

Dư Tịnh Tiêu cũng gật đầu.

Thẩm Sơ Hành thấy có lẽ hắn mắc chứng sợ giao tiếp, trước kia hắn cho rằng bản thân xem thường việc giao tiếp với những người đó, đến giờ, hắn mới nhận ra kỹ năng giao tiếp của mình kém đến mức nào.

Hắn muốn chủ động nói gì đó, chợt nghe Dư Tịnh Tiêu nói: "Lúc trước con gái tôi nói với tôi, tôi còn tưởng tích cách Vân Ngạn rất hoạt bát, không ngờ cậu ấy rất ít nói chuyện riêng, rất lễ phép."

Thẩm Sơ Hành: "..."

Xong rồi, hắn không biết mình nên nói gì hết.

Trên thực tế, trong viện phúc lợi có rất ít trẻ hoàn toàn khỏe mạnh, ngoài những trẻ còn rất nhỏ, còn có một vài bé ốm yếu, tàn tật, không thể tự chăm sóc bản thân.

Vân Ngạn kiên nhẫn đút bọn nhỏ ăn, Thẩm Sơ Hành hoàn thành công việc, cũng nhận nhiệm vụ đút một đứa trẻ ăn, ngồi bên cạnh cậu.

"Mẹ nói gì với anh?" Vân Ngạn hỏi.

Thẩm Sơ Hành trầm mặc một lúc, mới nói: "Dì nói em ít nói."

Vân Ngạn: "..." Mẹ của con ơi.

Hiểu lầm lớn rồi.


Buổi chiều Thẩm Sơ Hành chủ động xin đến phòng hoạt động dành cho trẻ em khuyết tật, giúp bọn trẻ tập một số bài tập phục hồi, trong khi Vân Ngạn và Dư Tịnh Tiêu ở trong sân chơi trò chơi với những bạn nhỏ không bị hạn chế khả năng hoạt động.

4400*

*Mình tra baidu có chỗ nói 4400 phát âm gần giống với 世世腻你 (mãi mãi yêu em/anh) (dịch từ google dịch). Mình không rõ nghĩa chỗ này, bạn nào biết nhắc mình sửa lại nha.

Một ngày hoạt động tình nguyện nhanh chóng kết thúc, Thẩm Sơ Hành chào tạm biệt bọn nhỏ, khi hắn ra khỏi phòng hoạt động dành cho trẻ em khuyết tật, thấy bọn trẻ chơi đùa trong sân đã về hết, còn Dư Tịnh Tiêu và Vân Ngạn đang trò chuyện rất vui vẻ.

.... Hửm?

Thẩm Sơ Hành đến gần, nghe Vân Ngạn nói: "... Đúng, cháu có người bạn từng thực hiện các dự án từ thiện như này, phát hiện ra..."

Thì ra hai người đang nói chuyện từ thiện.

Cuộc sống Dư Tịnh Tiêu bây giờ, thứ bà quan tâm nhất chắc là từ thiện, quả nhiên muốn kéo gần khoảng cách, phải gãi đúng chỗ ngứa.

Thẩm Sơ Hành chào hỏi họ, hắn ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, phát hiện Vân Ngạn rất hiểu biết về chuyện từ thiện, cậu có thể kể ra nhiều vấn đề gặp phải trong các hoạt động cụ thể, đưa ra suy nghĩ sâu sắc của bản thân, còn có một số ý tưởng tối ưu hóa kế hoạch.

Một vài ý tưởng của cậu trùng với ý của Dư Tịnh Tiêu, Dư Tịnh Tiêu càng nghe càng thích cậu, trong mắt không khỏi lộ vẻ tán thưởng.

Thẩm Sơ Hành lắng nghe, hắn nhận ra 'người bạn' trong lời Vân Ngạn có lẽ là chính cậu. Có lẽ cậu đã làm những chuyện đó ở kiếp trước, hiện tại cậu nửa thật nửa giả nói cho Dư Tịnh Tiêu nghe.

Dư Tịnh Tiêu cũng nhận ra điều này, còn khen cậu: "Hiện nay người trẻ rất ít quan tâm đến chuyện từ thiện, hơn nữa còn không lộ đầu lộ đuôi, có tương lai lắm."

Vân Ngạn đỏ mặt, thật ra đời này cậu chưa làm gì hết.



Đương nhiên, tương lai cậu sẽ làm tiếp.

Lúc rời viện phúc lợi, hai người vẫn còn nói chuyện phiếm, Thẩm Sơ Hành lẳng lặng đi bên cạnh bọn họ.

Hắn thấy Vân Ngạn phấn khích, vì vậy tự giác không làm phiền cậu.

Ra khỏi viên phúc lợi là đến một ngõ khá dài, khá rộng rãi, có vài chiếc ô tô đậu ven đường.

Đang đi, bỗng cửa xe mở ra trước mặt, một cô gái nhỏ mặc đồ màu hồng ngọc chạy ra khỏi xe, không thèm nhìn tới Vân Ngạn và Dư Tịnh Tiêu, lập tức chạy đến trước mặt Thẩm Sơ Hành, đôi tay nhỏ trắng nõn cầm nhành hoa hồ điệp bị dập do sương gió giơ qua đỉnh đầu: "Tặng cho anh! Anh ơi, anh tên gì vậy? Trông anh rất bảnh!"

Thẩm Sơ Hành: "..."

Vân Ngạn: ???

Dư Tịnh Tiêu: !!!

"Cá Nhỏ*!" Dư Tịnh Tiêu vội vàng ngồi xổm xuống ôm eo đứa nhỏ, không cho bé nhảy lên, có hơi xấu hổ giải thích: "Ngại quá, đây là con gái của tôi."

Vân Ngạn thiếu chút nữa cười ra tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Hành và cô gái nhỏ, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ diệu.

Bé gái bị mẹ ôm lấy nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, giơ nhành hoa hồ điệp trong tay: "Anh ơi, hoa~"

Trong mắt Thẩm Sơ Hành hiện lên ý cười, nhìn Vân Ngạn rồi nhận hoa của bé gái.

Vân Ngạn: "..." Tự nhiên thấy hơi ghen là sao vậy.

Hơn nữa còn không biết ăn dấm của ai nữa?!

... Bộ tôi! Tôi xấu hả?!

Bé gái thấy thấy Thẩm Sơ Hành nhận hoa, còn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Anh ơi, anh chưa nói em biết tên của anh mà!"

"Anh tên Thẩm Sơ Hành." Thẩm Sơ Hành cười nói.

Bé gái chớp chớp đôi mắt sáng ngời, kinh ngạc nói: "Vậy anh ơi, em gả cho anh được không?"

Dư Tịnh Tiêu bật cười, vội vàng nói với bé: "Cá Nhỏ, không được nói bậy, anh Thẩm có người yêu rồi."

"...À." Bé gái rất thất vọng.

Vân Ngạn cười muốn chết, kéo khăn quàng cổ, lúc này mới nhận ra, khăn quàng cổ quấn quá dày, gần như che hết nửa mặt cậu, còn đội mũ, thảo nào bé gái chả chút do dự lao về phía Thẩm Sơ Hành!

Nhướng mày, Vân Ngạn nửa ngồi xổm xuống, kéo khăn quàng cổ xuống, hỏi: "Bé nhỏ, anh đẹp hay anh ấy đẹp?"

"..." Bé gái nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu, dại ra.

Vân Ngạn mím môi: "Anh cũng muốn hoa hoa."

Bé gái quay đầu nhìn nhành hoa trong tay Thẩm Sơ Hành, mím môi.

Bé nhìn mặt Vân Ngạn rồi nhìn mặt Thẩm Sơ Hành, vẻ mặt đĩnh đạc của bé chợt trở nên khó xử, hai tay nhỏ rối rắm xoa vào nhau: "Vậy, em hái thêm một đóa cho anh! Anh đừng buồn, anh cũng đẹp ạ!"

Vân Ngạn phì cười.

Dư Tịnh Tiêu cũng cười: "Cá Nhỏ, mẹ nói con không được hái hoa trong chậu nhà người ta."

"Nhưng con không hái hoa trong chậu, con hái ở chân tường!"

Theo hướng bé chỉ, họ nhìn thấy bức tường của con hẻm mọc đầy các dây thường xuân, vài cây hoa hồ điệp ngoan cường nở hoa, không giống được gieo trồng, giống như tình cờ gieo xuống hơn.

Tuy rằng không đẹp lắm, nhưng cũng là gam màu sáng trong mùa đông.

Vân Ngạn cười, chạm nhẹ vào chóp mũi bé, nói: "Anh không muốn hoa, anh muốn biết em tên gì."

Lúc này, dường như cô bé nhận ra mình đang đỏ mặt, bé rụt vào lòng mẹ: "Em tên là Dư Tiểu Ngư."

Theo họ mẹ, khá tốt.

Thấy Vân Ngạn muốn đứng lên, Dư Tiểu Ngư lấy hết can đảm: "Vậy anh ơi, anh có người yêu chưa?"

"Anh có." Vân Ngạn nhéo nhéo cái mặt tiếc nuối của Dư Tiểu Ngư, chỉ vào Thẩm Sơ Hành: "Là anh ấy."

Dư Tiểu Ngư: .... QAQ!

Dư Tiểu Ngư lộ vẻ bi thương, Dư Tịnh Tiêu hết sức vui mừng, đứng dậy nắm tay Dư Tiểu Ngư, nói với hai người: "Ngại quá, con gái tôi có hơi nghịch."

Thẩm Sơ Hành cong môi: "Cũng ổn ạ."

Sau đó đưa nhành hoa trong tay cho Vân Ngạn.

Vân Ngạn cười xấu xa, tựa vào vai Thẩm Sơ Hành, lắc lắc bông hoa trong tay cho Dư Tiểu Ngư xem.

Dư Tiểu Ngư lập tức chu miệng, ủy khuất nhào vào lòng mẹ: "Mẹ ơi con thất tình rồi!"

Ba người không nhịn được cười.

Đúng lúc này, tiếng đóng cửa xe vang lên, một người đàn ông xuống xe, đi tới.

Dư Tịnh Tiêu nhỏ giọng oán trách: "Em nói với anh rồi, sau này nếu mang Cá Nhỏ đến viện phúc lợi thì đừng đậu gần cửa quá, không nên để bọn nhỏ trong viện thấy."

Người đàn ông như sực nhớ ra, nhanh chóng nhận lỗi với thái độ rất thành khẩn.

Người nọ không quá đẹp trai, nhìn chỉ ngoài 40, có vẻ trẻ hơn Dư Tịnh Tiêu một tí, tính tình hòa nhã, hào phóng, hai người rất xứng đôi.

"Đây là chồng tôi." Dư Tịnh Tiêu cười giới thiệu.

Vân Ngạn bắt tay với người nọ, nhìn một nhà ba người đứng cùng nhau, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đã đến lúc tạm biệt, Vân Ngạn thấy Dư Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào bông hoa trong tay mình, trả hoa lại cho bé, còn tặng thêm một viên kẹo Nougat Thẩm Sơ Hành làm, cuối cùng cô bé cũng vui vẻ trở lại.

Nhìn một nhà ba người bọn họ rời đi, nụ cười trên khóe miệng Vân Ngạn dần biến mất.

Thẩm Sơ Hành nắm tay cậu, đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Hắn biết Vân Ngạn hơi khó chịu.

Vân Ngạn lặng lẽ ôm hắn, im lặng trong chốc lát.

Cậu có hơi khó chịu, nhưng nhìn thấy mẹ sống hạnh phúc, cậu thấy vui cho bà hơn.

Phải luôn vui vẻ như thế này nhé.

Thẩm Sơ Hành vuốt tóc cậu, an ủi nói: "Sau này còn gặp lại."

Vân Ngạn gật đầu, một lát sau, cậu phì cười.

"Em cười cái gì?" Thẩm sơ Hành hỏi cậu.

"Cười Dư Tiểu Ngư." Vân Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn, không nén được ý cười trong mắt: "Vừa gặp đã tặng hoa cho anh, đúng là em gái em."

*******

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Dư Tiểu Ngư:

AAAAA Vân Ngạn đẹp trai quá! Tôi muốn kết hôn với anh ấy!

AAA, Thẩm Sơ Hành! Chồng ơi!!!

Tôi biết rồi! Đừng nhắc tới! Để tôi yy chút đã!!!

Dư Tiểu Ngư: Chị ơi, hôm nay em đi gặp mẹ, anh Thẩm là chồng của anh Vân á.

Chị Dư Tiểu Ngư: ....??? Hả?

Chương 77Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

Bình Luận (0)
Comment