Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 44

Thẩm An An mặc kệ, nhào tới ôm lấy cổ anh, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng xảo quyệt, cười hì hì không ngừng kêu: "Ba ba, ba ba, ba......"

Lục Tu Viễn nhướng mày: "Anh là ba ba của em?”

Thẩm An An ôm lấy cổ anh, cười tủm tỉm nói: "Anh vừa mới nói trong mắt anh em chính là một đứa trẻ, anh là *kim chủ ba ba của em.”

*kim chủ baba: giống sugar daddy

Lục Tu Viễn bất đắc dĩ nhìn Thẩm An An cố ý nghịch ngợm quấy rối trước mặt, sâu trong lòng có một loại cảm giác bản thân tự đào hố mình, ngay cả quỳ xuống cũng có thể nhận ra.

"Được rồi, em thích gọi là gì thì gọi, em vui vẻ là được, ngoan." Lục Tu Viễn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, ánh mắt dịu dàng dủng nịch, động tác yêu thương kia, thật đúng là y chang như là ba ba đối xử với con gái vậy.

Mẹ nó, lại bị anh đùa giỡn.

Thẩm An An hơi nhếch khóe môi, ánh mắt dừng trên cái cằm được cạo sạch sẽ của Lục Tu Viễn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm anh, mềm mại nói: "Ba ba, con rất muốn hôn ba nha.” Lục Tu Viễn hơi hơi nâng cằm lên, trên gương mặt tuấn lãng viết rõ ràng ‘Em dám hôn tôi đảm bảo cho em không xuống được’, khiêu khích nói: "Em hôn đi.”

Uy hiếp này đủ dọa người, trong nháy mắt Thẩm An An thành thật hơn rất nhiều, vèo một cái thu tay lại, cảnh giác nhìn Lục Tu Viễn, mở miệng muốn đuổi anh ra ngoài.

"Em muốn đi vệ sinh, anh đi ra ngoài đi." Lời lẽ chính đáng cô cùng.

Lục Tu Viễn liếc nhìn cô, lập tức liền đoán được tâm tư nhỏ bé của cô, vẻ mặt buồn cười nói: "Bị dọa sợ đến nỗi buồn ****? Ai bảo em chọc ghẹo anh!”

Thẩm An An nhanh chóng trả lời: "Không phải, không có, nói bậy!" Xong rồi lại bổ sung một câu: "Anh đi ra ngoài!"

Khẩu khí còn rất hung dữ, nghiễm nhiên từ cục cưng ngọt ngào biến thành tư thế của hổ cái.

A, quả nhiên là phụ nữ!

Lúc cô lấy lòng thì cái gì cũng có thể gọi ra, lúc không cần trong nháy mắt đã trở mặt.

Lục Tu Viễn chọt vào mũi cô, bộ dáng nguy hiểm: "Em nhớ kỹ cho tôi."

Thẩm An An rụt về phía sau một chút, có lẽ thật sự là sợ anh, giọng nói mềm mại: "Anh đi ra ngoài đi."

Giọng nói nhõng nhẽo, ngược lại làm cho Lục Tu Viễn thật sự mềm lòng không muốn khi dễ cô nữa, nâng tay nhéo hai má cô một cái, lạnh nhạt nói: "Anh đi ra ngoài đây.”

Thẩm An An nháy mắt mấy cái, ý tứ không thể rõ ràng hơn —— Vậy anh đi mau đi...!

"Tiểu bại hoại!" Lục Tu Viễn khẽ mắng một câu, một tay nắm cằm cô, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô một cái, mới buông tha cô xoay người đi ra ngoài.  Nhìn bóng lưng Lục Tu Viễn biến mất ở cửa, cuối cùng Thẩm An An cũng thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên ngực, vừa rồi sắc mặt Lục Tu Viễn thật đáng sợ, cô chỉ là chọc ghẹo anh mà thôi, anh liền biến sắc, ầm ầm ầm, về sau vẫn nên nhẹ nhàng trêu chọc, cô cũng không muốn buổi sáng lại thêm một phát nữa, nhớ tới trận giày vò buổi tối kia, thật sự là có chút chịu không nổi!

Bất quá, bọn họ hợp tác rất thoải mái rất thỏa mãn là được...   

Ở trong phòng rửa mặt Thẩm An An chùi chùi rửa rửa nửa giờ cũng không ra ngoài, Lục Tu Viễn ở bên ngoài chờ lâu như vậy, trong lòng lo lắng, đi đến bên cửa gõ gõ, ân cần hỏi: "An An, em khỏe chưa đó, không sao chứ?”

Nghe được thanh âm của Lục Tu Viễn, Thẩm An An mới giật mình nhận ra cô đã ở trong phòng rửa mặt quá lâu, vội vàng đáp một tiếng: "Em không sao, em xong ngay đây.”

"Mau ra đây, cháo tổ yến lạnh rồi." Lục Tu Viễn nghe vậy nhắc nhở cô, đó là cháo tổ yến anh thức dậy từ sáng sớm nấu cho Thẩm An An, có thể thấy được tấm lòng của anh đối với cô.

Trong lòng Thẩm An An ấm áp, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười vui vẻ, nhanh chóng thu dọn mở cửa, giương mắt đã nhìn thấy Lục Tu Viễn đứng ở cửa, diện mạo người đàn ông thanh thoát dịu dàng ấm áp, giống như ánh mặt trời buổi sáng.

"Em đi nếm thử bữa sáng anh nấu." Thẩm An An khoác tay lên Lục Tu Viễn, hai người cùng nhau xuống nhà ăn sáng.   

Cháo tổ yến, sủi cảo tôm, bánh bao hấp, còn có một đĩa dưa muối, Thẩm An An nhìn thoáng qua mấy thứ này bày trên bàn, một mùi thức ăn truyền đến, cô cảm thấy rất thèm ăn.   

Lục Tu Viễn múc một chén cháo đặt bên tay Thẩm An An, Thẩm An An cười ngọt ngào với anh, cầm lấy thìa ăn.

"Ngon quá." Thẩm An An uống một ngụm cháo tổ yến, lại ăn một miếng bánh bao hấp, cảm thấy hương vị thật sự không tồi.

"Vậy thì ăn nhiều một chút." Lục Tu Viễn lại gắp cho cô một cái sủi cảo tôm.  

"Anh cũng ăn đi." Thẩm An An chủ động gắp cho Lục Tu Viễn một cái bánh bao hấp. Ánh mặt trời vàng rực rỡ từ cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, rắc xuống một mảnh ấm áp.   

Đang ăn sáng, điện thoại của Thẩm An An vang lên, cô còn tưởng rằng lại là Tưởng Hồng Mai gọi điện thoại thúc giục cô mang đồ, kết quả cầm lên nhìn lại là từ Hiểu Lộ gọi tới.   

"Tiểu Lộ." Thẩm An An trả lời điện thoại.

Giọng nói của Từ Hiểu Lộ hưng phấn kích động truyền tới: "Chị An An, em đã nộp đơn từ chức với Tưởng Hồng Mai rồi, chị ta cũng đã đồng ý rồi, bây giờ em không cần nghe sự sắp xếp của chị ta nữa, không cần phải đi theo Vương Lâm chịu sựu khinh bỉ nữa, em được tự do rồi.”   

Thẩm An An cười nói: "Chúc mừng em. ”

Giọng nói của Từ Hiểu Lộ mang theo sự vui vẻ: "Cảm ơn chị An An. ”  

Nghe được cô thật sự rất vui vẻ, Thẩm An An cũng vì cô vui mừng, nhớ tới lúc trước cô bé muốn tiếp tục đi theo mình làm trợ lý, Thẩm An An liền hỏi cô: "Tiểu Lộ, hôm nay em rảnh không?”   

"Có rảnh ạ." Từ Hiểu Lộ nhanh chóng nói: "Bây giờ em từ chức, một thân thoải mái.”

Thẩm An An khẽ cười nói: "Em cũng không thoải mái được, đã nói muốn tiếp tục làm trợ lý cho chị, vậy thì không thể lười biếng.”

Từ Hiểu Lộ được sủng ái vừa mừng vừa lo, lập tức nói: "Chị An An, chị muốn em đến làm việc ngay bây giờ sao?”   

"Đương nhiên, không thì sao?" Thẩm An An hỏi ngược lại.   

"A, thật sự là quá tốt." Từ Hiểu Lộ kích động không chịu nổi, vui vẻ đến mức nhảy dựng lên.

Thẩm An An tiếp tục nói: "Tưởng Hồng Mai bảo chị chuyển nhà, không cho chị ở căn nhà cũ kia nữa, lát nữa em tới giúp chị mang một chút đồ.”   

"Được, không thành vấn đề." Từ Hiểu Lộ vô cùng sảng khoái đáp ứng, nói xong lại có chút lo lắng cho chỗ ở của Thẩm An An: "Tưởng Hồng Mai thật ghê tởm, chân trước vừa mới hủy bỏ hợp đồng, chân sau đã bảo chị chuyển nhà, ngay cả thời gian cho chị tìm nhà cũng không có, chị An An, chị có tìm được căn nhà nào thích hợp không? Nếu như còn chưa tìm được, chị có thể tới ở cùng em, dù sao ba mẹ em cũng không ở bên này, trong nhà chỉ có một mình em ở.”

Thẩm An An nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, Lục Tu Viễn cũng đang nghe lén cô gọi điện thoại, nhìn thấy cô nhìn qua, liền nháy mắt với cô.   

Cái liếc mắt kia cô vừa nhìn đã hiểu, nếu cô dám ở trước mặt Lục Tu Viễn nói dọn ra ngoài ở, không ở cùng anh, cô có thể tưởng tượng được bộ dáng lúc Lục Tu Viễn hung hăng ngăn cản cô trừng phạt cô, ngẫm lại có chút đáng sợ, cô không dám chọc người đàn ông này.

"Không cần, chị có chỗ ở." Thẩm An An từ chối lời mời của Từ Hiểu Lộ trước ánh mắt nguy hiểm của Lục Tu Viễn.

Đột nhiên Từ Hiểu Lộ nghe được Thẩm An An nói có chỗ ở, nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi: "Chị ở đâu vậy?”

Thẩm An An mím môi một chút nói: "Chờ lát nữa em tới giúp chị dọn đồ, đến chỗ ở mới em sẽ biết.”   

"Vâng vâng." Từ Hiểu Lộ đáp rất nhanh: "Vậy bây giờ em sẽ qua giúp chị dọn đồ. ”

Thẩm An An nhìn qua thời gian, cô cũng sắp ra ngoài, từ bên này lái xe qua, nói không chừng cô có thể đến cùng lúc với Từ Hiểu Lộ.

"Được rồi, lát nữa chị cũng qua. Nếu em đến trước, hãy đợi chị một chút.”   

Lúc này Từ Hiểu Lộ mới phản ứng lại: "Chị An An, bây giờ chị không có ở ký túc xá sao?”   

Thẩm An An "Ừ" một tiếng, thành thật nói: "Chị đang ở chỗ sau này sẽ ở.”  Lục Tu Viễn đối diện nghe được những lời cô nói, liếc mắt nhìn cô, dường như có chút mất hứng.   

Đợi đến khi Thẩm An An và Từ Hiểu Lộ định cúp điện thoại, thấy Lục Tu Viễn vẫn trầm mặt ngồi đó, cô cẩn thận tiến lại gần, đưa tay chọc chọc cánh tay anh, nói: "Anh bị sao vậy?”   

"Em nói một câu ở chỗ anh thì thế nào?" Lục Tu Viễn mất hứng vì cô vẫn che giấu, quan hệ của bọn họ quang minh chính đại, vì sao phải giống như ăn trộm, huống chi cô ở trong nhà anh cũng là chuyện hết sức bình thường, cô không chịu nói với người khác, điều này làm cho anh rất khó chịu.

"Em, chỉ là em muốn cô ấy biết trễ chút nữa..."   

"Được rồi." Lục Tu Viễn đứng lên, giơ tay xem đồng hồ, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ có công việc, lãnh đạm nói: "Thời gian không còn sớm, anh còn phải đến công ty họp, anh đi trước.”

"A Viễn..." Thẩm An An đi theo phía sau anh kêu một tiếng.   

Lục Tu Viễn quay đầu lại nhìn cô, thanh âm nhàn nhạt: "Còn có việc gì sao? ” 

Dưới ánh mắt lạnh nhạt chăm chú của anh, Thẩm An An đành phải kiên trì nói: "Lát nữa em sẽ nói với em ấy rằng em ở chỗ anh, còn mang em ấy tới đây chơi có được không? Dù sao em ấy cũng biết quan hệ của chúng ta, hẳn là không thành vấn đề.”

Đây là Thẩm An An nhượng bộ, Lục Tu Viễn biết cô làm được chuyện này cũng không dễ dàng, đáy lòng tức giận hòa hoãn một chút, đưa tay sờ sờ đầu cô: "Được, nếu em thật sự muốn mang em ấy đến thì dẫn em ấy đến, không muốn mang thì thôi, anh phải đi đây.” Lục Tu Viễn cầm lấy áo khoác tây trang đặt trên kệ mặc vào, Thẩm An An tiến lại gần, lấy lòng nói: "Em giúp anh thắt cà vạt.”

Tay đã nhấc lên được một nửa, nghe Thẩm An An nói như vậy, Lục Tu Viễn dứt khoát buông tay xuống chờ Thẩm An An thắt cho anh.   

Thẩm An An vội vàng tiến lên một bước, động tác cẩn thận thắt cà vạt cho anh, anh cao hơn Thẩm An An gần một cái đầu, Thẩm An An đứng trước mặt anh thật sự rất nhỏ nhắn, anh chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay ra là có thể ôm Thẩm An An nhỏ nhắn vào ngực. Trên người cô cũng không biết xịt nước hoa gì, mùi hương nhàn nhạt từ trên người cô tản ra, quanh quẩn ở chóp mũi anh, vô cùng dễ ngửi lại còn mê người.  

"Được rồi."   

Thời gian chớp mắt đã trôi qua, Thẩm An An cuối cùng cũng thắt xong cà vạt cho anh.   

Lục Tu Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, biểu cảm trên mặt cũng hòa hoãn một chút: "Tay nghề rất tốt.”   

"Cảm ơn." Thẩm An An lộ ra một chút ngọt ngào.   

Lục Tu Viễn nghiêng người qua, hôn chụt một cái lên cánh môi cô: "Thưởng cho em.”   

Mặt Thẩm An An cũng đỏ lên theo.   
Bình Luận (0)
Comment