Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 45

Lục Tu Viễn cười khẽ một tiếng, đổi giày ở cửa rồi đi.

Thẩm An An chạy lại gần cửa sổ nhìn về phía bãi đỗ xe dưới lầu, một lúc sau, cô thấy một chiếc xe Bentley màu đen từ gara ngầm đi ra, cô liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xe của Lục Tu Viễn.

Mãi cho đến khi cô thấy xe của Lục Tu Viễn phóng đi không còn thấy tăm hơi, Thẩm An An mới quay người trở về.



Sau khi Thẩm An An thu dọn đồ đạc, cô lái xe ra khỏi cửa, trở về căn nhà trước đây cô ở, trước khi Từ Hiểu Lộ đến, cô vào nhà đóng gói một số đồ có giá trị.

Đồ đạc trong phòng vẫn như trước lúc cô rời đi, dù sao Tưởng Hồng Mai cũng không dám động vào đồ của cô.

Ngay sau đó Từ Hiểu Lộ đã đến. Nhìn thấy Thẩm An An cất đồ vào thùng, cô ấy nhanh chóng bước tới giúp đỡ: "Chị An An, để em.”

Thẩm An An nói: "Đây là một số tài liệu, chị sẽ cất chúng đi trước, còn quần áo thì đóng gói lại, chờ công ty chuyển nhà đến, là có thể dọn ra ngoài."

Từ Hiểu Lộ gật đầu: “Đúng là nên làm như vậy.”

Hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc, hai người mới vừa cất đồ vào trong thùng, cái nào cần thu dọn thì thu dọn, người của công ty chuyển nhà đã đến, tất cả đều là những người khỏe mạnh, dọn đồ rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã giúp Thẩm An An dọn đồ xuống lầu để cho lên xe.

“Đi đến biệt thự Duyệt Dung.” Thẩm An An đưa địa chỉ cho người của công ty chuyển nhà, để họ phụ trách đem đồ tới.

Thẩm An An cùng Từ Hiểu Lộ lái xe đi, chuẩn bị cùng nhau trở về biệt thự Duyệt Dung.

Từ Hiểu Lộ nhìn thấy xe của cô thì ngạc nhiên la lên: “Chị An An, chị mới mua xe à, trông thật là đẹp.”

Thẩm An An cười: “Xe này không phải do chị mua.”

Từ Hiểu Lộ chớp chớp mắt: “Đó là xe của ai vậy ạ?” Nói xong cô bé bất tri bất giác nói: “Là xe của anh Lục mú cho chị sao?”

Thẩm An An gật đầu.

Từ Hiểu Lộ liền nghĩ, cô còn nhớ rõ ngày cô rời đoàn phim là buổi sáng, cô gọi điện thoại cho Thẩm An An, kết quả là Lục Tu Viễn nghe, còn nói anh sẽ đưa Thẩm An An về nhà, hóa ra là mấy ngày nay, vốn dĩ Thẩm An An không có ở nhà, thì ra là ở chỗ của Lục Tu Viễn.

Nghĩ đến đây, Từ Hiểu Lộ cô đột nhiên phát hiện mình đã biết một chuyện khó tin, đó là Thẩm An An và Lục Tu Viễn ở chung, cô lo lắng Thẩm An An sẽ không có chỗ ở, nhưng thật sự là bản thân cô phản ứng chậm quá mà, Lục Tu Viễn rất quan tâm tới Thẩm An An, sao có thể để Thẩm An An không có chỗ ở được, rõ ràng là Lục Tu Viễn đã sớm sắp xếp đâu vào đấy rồi.

Từ Hiểu Lộ đi theo Thẩm An An lên xe, sờ cái này sờ cái kia, nhìn nơi này nhìn nơi kia, vô cùng vui mừng: “Chị An An, anh Lục tặng cho chị cái xe đẹp quá.”

“Cũng tàm tạm thôi.” Thẩm An An cảm thấy không phải xe mình mua, cũng bình thường.

Từ Hiểu Lộ nói: “Cái gì mà tàm tạm a, rõ ràng là rất tốt, xe này rất đắt đó chị.”

Thẩm An An nhớ tới những chiếc xe trong gara nhà Lục Tu Viễn, mỗi một chiếc so với chiếc xe này còn xa hoa hơn, chiếc này chỉ là chiếc rẻ nhất. Nếu để Từ Hiểu Lộ thấy, không khéo còn hét lên ấy chứ!

Thực ra Từ Hiểu Lộ chưa kịp hét lên vì mấy chiếc xe sang ấy, thì đã hét lên khi nhìn thấy nhà của Lục Tu Viễn rồi.

Từ Hiểu Lộ dạo qua một vòng từ trên xuống dưới trong nhà: “Wow, phòng ở này thật to, trang hoàng trang trọng, anh Lục trúng vé số hay là trong nhà đào được quặng vậy.”

Thẩm An An nghĩ tới gia thế của Lục Tu Viễn, nghiêm túc nói: “Ừm, nhà anh ấy đúng là có quặng thật.”

“Nhà anh ấy thật sự có quặng?” Từ Hiểu Lộ kinh ngạc, mở to hai mắt, ngón tay vòng quanh phòng ngủ vẽ một vòng nói: “ Em nhớ rõ nhà anh ấy trước kia điều kiện rất kém, trước kia chị còn nói với em rằng khi anh ấy học đại học, học phí không đủ, toàn dựa vào tiền đi làm thêm để trang trải phí sinh hoạt, sau này vất vả lắm mới thi đậu nghiên cứu sinh, lấy được học bổng toàn phần, sau đó làm dự án với thầy giáo cũng có thêm trợ cấp, mới trôi qua một thời gian ngắn, anh ấy cũng mới đi làm không bao lâu, chắc được một năm? Ngay cả thăng chức tăng lương cũng không thể nào lập tức có nhiều tiền mua nhà to như vậy, em nghe nói nơi này không phải có tiền là mua được đâu. Anh ấy lấy đâu ra quặng? Là đào quặng trong nhà mà phất lên trong một đêm sao?”

Từ Hiểu Lộ đến bây giờ còn chưa biết thân phận thật sự của Lục Tu Viễn, Thẩm An An cũng không nói với cô ấy, cô nàng nhìn căn phòng lớn ở trước mắt, lại nghe được lời Thẩm An An nói, lúc sau liền tự động bổ não tưởng tượng ra việc Lục Tu Viễn đào được mỏ vàng mà một đêm phất lên như chong chóng.

Thẩm An An bị trí tưởng tượng khoa trương của Từ Hiểu Lộ chọc cười: “Trí tưởng của em cũng khoa trương quá đi.”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Từ Hiểu Lộ chớp chớp mắt, tò mò nhìn Thẩm An An.

Thẩm An An sắp xếp một chút, nhớ tới thân phận thật sự của Lục Tu Viễn: “Kỳ thật so với lời em nói cũng không khác bao nhiêu.”

“Thật sao?” Từ Hiểu Lộ lôi kéo tay Thẩm An An, bày ra dáng vẻ của “đứa trẻ tò mò” điên cuồng hóng hớt: “Chị mau kể cho em nghe một chút, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Thật là làm người ta kinh ngạc.”

Nói đến chỗ này, cô nàng lại nghĩ tới cái gì đó, nhìn Thẩm An An nói: “Có thể nói không? Ha ha ha, có phải là em nhiều chuyện quá rồi không, chị có biết là người nghèo đều thích nghe chuyện người ta một đêm phất lên, rồi ảo tưởng chính mình cũng có thể phất nhanh như vậy.”

Thật thà đến đáng yêu.

Tính cách Từ Hiểu Lộ chính là như vậy, đơn giản không có nội tâm, có cái gì thì nói cái đó, đây cũng là lý do Thẩm An An đồng ý cho cô ấy tiếp tục làm trợ lý đi theo cô.

Thẩm An An duỗi tay sờ sờ đầu cô nàng nói: “Em nói rất đúng, mỗi người đều muốn một đêm trở thành người giàu, không được làm phú nhị đại, thì làm bố mẹ của phú nhị đại.”

“Vậy anh Lục là *phú nhất đại?” Từ Hiểu Lộ thử hỏi.

*phú nhất đại: thế hệ siêu giàu thứ nhất, ở đây muốn nói tới bản thân Lục Tu Viễn chính là người giàu.

Thẩm An An cười lắc đầu, nói: “Anh ấy là phú nhị đại, ngày trước điều kiện trong nhà không tốt, nên chưa được tìm về, còn chưa có nhận tổ quy tông. Bây giờ anh ấy với bố đã nhận nhau, mà bố anh ấy là tỷ phú, đương nhiên anh ấy cái gì cũng có.”

Từ Hiểu Lộ bỗng chốc nghe được câu chuyện bát quái đặc sắc như vậy, không thể tưởng tượng chớp chớp mắt, quả thực không thể tin được, nhưng lại không thể không tin.

“Anh Lục thật sự là con trai thất lạc của tỷ phú, bây giờ trở về nhận tổ quy tông thì trở thành kẻ có tiền?”

Thẩm An An gật đầu:“ Đúng là như vậy.”

Từ Hiểu Lộ kích động kêu hai tiếng “A a”, khoa tay múa chân nói: “Anh Lục đúng là may mắn quá đi, sao em không có một người bố là tỷ phú cơ chứ? Vì sao mà ông bố tỷ phú còn chưa tìm thấy em?”

Phản ứng y chang như mấy người nói hài hước trên mạng, thật đúng là cùng một thế giới.

Từ Hiểu Lộ ngồi bên cạnh Thẩm An An, cảm thán nói: “Anh Lục thật là hạnh phúc.”

Thẩm An An vỗ vỗ đầu vai Từ Hiểu Lộ, cô dự định sẽ kể cho cô ấy những chuyện thú vị hơn, dù sao cũng gần giống nhau, câu cuối cùng cũng không tệ lắm, cô cười nói: “Thực ra, Lục Tu Viễn không phải phú nhị đại bình thường. Cha anh ấy là Doãn Chính Dương, chủ tịch của Tập đoàn Doãn thị.”

Từ Hiểu Lộ: “…”

Sau năm giây yên tĩnh, Từ Hiểu Lộ mới tiêu hóa xong ý tứ trong lời nói của Thẩm An An nói, cô ấy quay đầu nhìn Thẩm an an, nuốt một ngụm, thong thả: “Chính là chủ tịch Doãn thị, tập đoàn đứng số một số hai của Hoa Hạ chúng ta sao? Có phải là người trước đây đã tuyên bố giao toàn bộ tài sản của mình cho con trai phụ trách ấy hả?”

“Đúng, là ông ấy.” Thẩm An An bình tĩnh nói.

“A a…” Từ Hiểu Lộ bắt lấy cánh tay Thẩm An An hét lên, kích động nói: “Trời ơi, em tự nhiên được làm quen với chủ tịch tập đoàn Doãn thị, sẽ được quen biết với giới siêu giàu của Hoa Hạ, cái này con mẹ nó cũng quá kích thích.”

Từ Hiểu Lộ vui mừng đến mức không nói được lời nào.

Thẩm An An cười lắc đầu, thế giới không có gì là không thể xảy ra, cách nhìn của mỗi người về một câu chuyện cũng khác nhau, đây là *thế gian trăm thái.

*thế gian trăm thái: ý chỉ thái độ của từng người đối với từng việc khác nhau.

“Chị An.” Từ Hiểu Lộ hưng phấn nắm lấy cánh tay của Thẩm An An, trong ánh mắt lóe tia sáng: “Chị phát tài rồi, anh Lục thích chị như vậy, có anh ấy che chở chị, về sau không cần lo không có tài nguyên.”

Nói đến đây, gương mặt tươi cười của Thẩm An An liền phai nhạt đi một ít, không hề có dáng vẻ hưng phấn kích động, trầm mặc một lúc rồi nói: “Thật ra, chị không muốn dựa vào anh ấy.”

“Tại sao chứ?” Từ Hiểu Lộ vừa nghe xong vội vàng hỏi, cũng không còn hưng phấn giống lúc trước, an tĩnh chờ Thẩm An An tiếp tục nói.

Thẩm An An thở dài nói: “Anh ấy có là của anh ấy, hơn nữa tiền và tài nguyên không có liên quan tới chị. Dù chị muốn lấy tài nguyên từ chỗ của anh ấy, nhưng lấy càng nhiều, chị sẽ cùng anh ấy dây dưa càng lâu, trái tim ngày càng không có đáy, càng không có tự tin. Nếu sau này chị với anh ấy chia tay, chị lấy bao nhiêu của anh ấy, phải trả lại gấp bội.

Kịch bản ban đầu của cốt truyện chính là viết như vậy, nữ phụ “Thẩm An An” không chỉ thân bại danh liệt, mọi người đòi đánh đòi mắng, đến cuối cùng còn tan cửa nát nhà, bị chết thê thảm.

Mỗi khi nhớ tới cô liền thấp thỏm sợ hãi, hãi hùng khiếp vía, chỉ là Lục Tu Viễn hiện tại đối với cô rất tốt, quan hệ của bọn họ rất thân mật, hàng đêm ôm nhau ngủ, nhưng cô cảm thấy quan hệ của bọn họ thật ra vẫn tràn ngập nguy cơ. Loại nguy hiểm này giống như có một cây đao treo trên đỉnh đầu, khi nào rơi xuống cũng không biết. Cô không dám hoàn toàn tin tưởng Lục Tu Viễn, từ đầu đến cuối ở trong đáy lòng vẫn giữ lại vài phần, bí mật lên kế hoạch về đường lùi để sau này có thể toàn vẹn rút lui.

Từ Hiểu Lộ không biết trong lòng Thẩm An An thực sự đang rất rối rắm, chỉ cho rằng Thẩm An An sợ hãi Lục Tu Viễn về sau sẽ chia tay rồi không cần cô nữa, dù sao hai người này trước kia cũng nháo đến mức chia tay, đến mức khó coi như vậy, mặc dù bây giờ đã quay lại với nhau, nhưng những rạn nứt trong mối quan hệ vẫn sẽ tồn tại, mà đàn ông sẽ hư hỏng khi có tiền, đây cũng không phải là lời nói không có căn cứ, nhiều người được cho là đàn ông tốt vẫn chưa thoát khỏi quy luật này. Từ Hiểu Lộ hiểu sự lo lắng của Thẩm An An.

Từ Hiểu Lộ vươn tay ôm lấy Thẩm An An, vừa cổ vũ lại vừa khuyên giải an ủi cô: “Chị An An, chị đừng lo lắng, chị tốt như vậy, không dựa vào anh Lục cũng có thể thành công, em tin tưởng chị, em sẽ luôn ở bên cạnh chị.”

Thẩm An An cảm thấy có một người trợ lý và những người hâm mộ nhiệt tình ủng hộ cô như vậy thật sự rất đáng, cô mỉm cười vỗ vỗ tay cô bé nói: “Em yên tâm, chị tự có chừng mực.”
Bình Luận (0)
Comment