Elliott khẽ gảy dây đàn, âm thanh êm dịu lập tức vang lên. Kỹ thuật điêu luyện, âm sắc tròn đầy, giai điệu liền mạch tự nhiên, tất cả đều cho thấy, anh là một nhạc sư có kỹ nghệ tinh xảo.
Thư Lê chưa từng nghe qua khúc nhạc này, nhưng điều đó không cản trở cậu bắt kịp nhịp điệu của Elliott. Nghe xong phần dạo đầu, cậu nhanh chóng nắm được hướng đi của bản nhạc. Đến đoạn phù hợp, cậu lắc chuông tay, góp thêm những thanh âm làm giai điệu trở nên đa tầng hơn.
Simu và các thành viên khác của đoàn ca múa đều đồng loạt tỏ ra kinh ngạc.
Do tình huống khẩn cấp, Mary vội vàng chọn bừa một cây đàn hạc thông thường, là loại dành cho người mới tập luyện, vốn dĩ không thể lọt vào mắt của một nhạc sư thực thụ.
Tuy nhiên, khi cây đàn hạc này vào tay chàng thanh niên tóc đen, nó lại cất lên những âm thanh độc đáo, du dương đến mức khiến người ta ngỡ rằng đây là một tuyệt phẩm hiếm có.
Khúc nhạc cổ điển đại lục "Dòng sông Bakart xinh đẹp" vang lên giữa bãi cỏ trống trải, giai điệu trong trẻo, rộn ràng, tràn đầy sức sống. Tiếng chuông ngân vang, hòa quyện cùng âm nhạc tươi vui, khiến lòng người phấn chấn, trước mắt như hiện ra một dòng sông rộng lớn, hiền hòa.
Ánh nắng ban mai rắc vàng trên mặt sông gợn sóng, tạo nên những tia sáng lấp lánh. Chim nước sải cánh mềm mại, uyển chuyển như vũ khúc, bọt nước tung lên không trung. Cô gái chăm chỉ ôm chậu giặt, từng bước nhẹ nhàng tiến ra bờ sông, say sưa ngắm dòng Bakart thơ mộng và cất lên những khúc ca rộn ràng, ngợi ca vẻ đẹp dòng sông.
“Hỡi dòng nước chốn tuyết rơi,
Nhẹ trôi êm ái, chẳng ngơi đêm ngày.
Vượt qua núi biếc tầng mây,
Hợp thành Bakart, đẹp thay diệu kỳ.
Chảy về xa tít chẳng ngừng,
Cecilia đón, mịt mùng trời xa.
Nữ thần phương Bắc hiền hòa,
Tưới xanh vạn lối, chẳng màng đáp ơn.
Bakart ơi, nước dịu dàng,
Xin mang nhung nhớ, lẫn màn sầu ta…” (1)
Giọng nam trung hơi khàn cất lên bài hát quen thuộc, mang theo một dư vị đặc biệt.
Khi chàng thanh niên tóc đen tuấn tú ngân nốt cuối cùng, tiếng đàn cũng dần lắng xuống, tiếng chuông tay khe khẽ ngân vang rồi tắt hẳn, khép lại màn trình diễn một cách trọn vẹn.
Không gian chìm trong tĩnh lặng.
Dù là thành viên đoàn ca múa hay những kỵ sĩ cao cao tại thượng, tất cả đều say đắm trong giai điệu và giọng hát mê hoặc ấy.
Một lúc sau, Simu là người *****ên vỗ tay, tiếp sau đó là những tràng pháo tay vang dội.
Elliott đặt cây đàn hạc xuống, đứng dậy hành lễ với đội trưởng đội kỵ sĩ: "Thưa ngài kỵ sĩ tôn quý, xin hỏi ngài có hài lòng với bản hòa tấu của hai anh em chúng tôi không?"
Đội trưởng kỵ sĩ lạnh lùng quan sát anh, ánh mắt sắc bén như đang cân nhắc điều gì. Một lúc lâu sau, gã mới cất giọng: "Không tệ. Các ngươi quả thực xứng đáng được tiến vào vương thành Dialan."
"Dòng sông Bakart xinh đẹp" là bài hát mà bất cứ nhạc sư nào cũng buộc phải thành thạo. Giai điệu nghe có vẻ đơn giản, nhưng để đàn trọn vẹn đòi hỏi kỹ thuật điêu luyện. Chàng thanh niên tóc đen này có đôi tay thon dài, từng ngón tay linh hoạt, nhìn thôi cũng biết là một người đã quen gảy đàn từ lâu.
Mà tên tội phạm bị truy nã mà gã đang truy bắt hoàn toàn không có chút tài năng âm nhạc nào, càng không thể tạo nên một giai điệu tuyệt vời đến vậy.
"Cảm ơn sự khẳng định của ngài kỵ sĩ." Elliott lại cúi người hành lễ, gương mặt ánh lên vẻ xúc động, toát ra tham vọng mãnh liệt của một nhạc sư trẻ tuổi.
Đội trưởng đội kỵ sĩ nhíu mày, quát một tiếng, rồi thúc chân vào bụng ngựa, dẫn đầu rời khỏi doanh địa của đoàn ca múa. Những kỵ sĩ còn lại nhận lệnh, vung roi quất vào mông ngựa, nhanh chóng theo sát đội trưởng.
"Lộc cộc, lộc cộc…"
Hai mươi mấy con ngựa lao đi như gió, để lại phía xa một màn bụi mù mịt.
Sau khi đoàn kỵ sĩ rời đi, mọi người trong đoàn ca múa lập tức xúm lại vây quanh Elliott và Thư Lê.
"Anh Arre, bé Amos, hai người tuyệt quá!"
"Lần *****ên tôi thấy, một nhạc cụ bình thường vào tay nhạc sư xuất sắc cũng có thể tạo nên âm thanh diệu kỳ đến vậy."
"Anh Arre lợi hại quá!"
"Bé Amos cũng không tệ, phối hợp ăn ý với anh Arre. Tiếng chuông và tiếng đàn hòa quyện hoàn hảo."
"Giọng anh Arre hay quá, tôi nghe mà chân mềm nhũn luôn."
"Xem ra mấy nhạc sư chúng ta sắp thất nghiệp rồi."
Đối diện với những lời khen ngợi không ngớt, Elliott chỉ thản nhiên đáp lời.
"Anh Arre, hai người có muốn gia nhập đoàn ca múa Millia của chúng tôi không?" Đôi mắt nâu hẹp dài của Simu lóe lên tia sắc sảo đầy toan tính, nàng nhiệt tình mời gọi: "Chúng tôi sắp lên đường đến vương thành Dialan để tham gia cuộc thi đoàn ca múa trong Vạn Tượng Tiết. Nếu giành quán quân, chúng tôi sẽ có cơ hội tiến vào hoàng cung, biểu diễn trước quốc vương và vương hậu tôn quý."
Elliott không vội trả lời, chỉ trầm ngâm suy nghĩ giữa ánh mắt nóng bỏng mong chờ của mọi người.
Thư Lê an tĩnh ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, nhưng trong đầu đã nhanh chóng tính toán.
Họ chắc chắn được nữ thần may mắn ưu ái. Một đoàn ca múa tình cờ gặp trên đường, vậy mà điểm đến lại chính là vương thành của đế quốc Dalia.
Chuyến xe đi nhờ này quá đáng giá.
Trưởng đoàn Simu đầy tham vọng, khao khát được bước vào hoàng cung để biểu diễn trước quốc vương và vương hậu.
Nếu nhận được lời khen ngợi từ quốc vương và vương hậu, đoàn ca múa Millia sẽ được nâng tầm đẳng cấp, phí biểu diễn tăng gấp đôi, và họ có thể tự do ra vào các thành phố lớn mà không bị cản trở.
Điểm đến của Thư Lê và Elliott cũng là vương thành. Nếu chấp nhận lời mời của Simu, họ có lẽ sẽ thuận lợi gặp được vương hậu.
Điều duy nhất khiến cậu do dự là khoảng thời gian nửa tháng quá lâu.
Cậu ta muốn nhanh chóng trở về Vương Quốc Tinh Linh.
Cây Mẹ, quả số hai, tinh linh hắc ám còn đang đợi cậu!
Elliott kết thúc suy nghĩ rồi tươi cười với vị đoàn trưởng xinh đẹp: "Cảm ơn lời mời của đoàn trưởng Simu, nhưng tôi và em trai đã quen với cuộc sống tự do. So với việc phát triển trong đoàn ca múa, chúng tôi vẫn thích du ngoạn khắp đại lục hơn. Tuy nhiên..."
"Tuy nhiên cái gì?" Simu nhíu mày, trong lòng tiếc nuối trước lời từ chối của anh.
Một nhạc sư xuất sắc như vậy mà không thể giữ lại trong đoàn ca múa, thật sự đáng tiếc.
Ba mươi năm qua, nàng đã gặp vô số nhạc sư tài giỏi, nhưng chưa từng thấy ai trẻ tuổi mà sở hữu kỹ thuật điêu luyện đến mức gần như chạm đến đỉnh cao như Arre.
Elliott xoa đầu Thư Lê, vẻ mặt cưng chiều: "Bé Amos luôn muốn được thấy sự phồn hoa của vương thành Dialan, nên tôi sẽ dẫn em ấy ra ngoài du ngoạn. Nhờ đoàn trưởng Simu chiếu cố, nếu trên đường có gì cần, có thể sai khiến tôi bất cứ lúc nào."
"Đã như vậy thì... Được thôi!" Simu vốn không thích ép buộc người khác. Đối phương đã nói đến mức này, nàng cũng không thể làm gì hơn.
Thư Lê ngước nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Elliott.
Thật là một câu trả lời khéo léo.
Vừa khéo léo từ chối mà không đắc tội người ta, vừa đưa ra một lời hứa hời hợt để xoa dịu đối phương, lại còn tìm được một lý do hợp lý để tiếp tục đồng hành cùng đoàn ca múa.
Thực tế, Elliott mới chỉ thể hiện bốn phần kỹ thuật của mình. Nếu lắng nghe thật kỹ, bản nhạc anh vừa đàn vẫn còn một số chỗ chưa hoàn hảo.
Mặc dù vậy, đối với con người bình thường, tiếng đàn và giọng hát của anh vẫn đủ để khiến họ kinh ngạc, khao khát mời anh gia nhập đoàn.
Trải qua chuyện này, Elliott đã dạy cho Thư Lê một bài học: Dù là tinh linh hay yêu tinh, khi bước ra thế giới bên ngoài, đều phải biết che giấu thực lực.
Dùng xong bữa sáng, người của đoàn ca múa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lên xe ngựa, tiếp tục hành trình.
Thư Lê và Elliott trở lại xe ngựa để đồ lặt vặt. Ngay khi bước vào, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, suýt nữa đã khiến cậu nôn hết bữa sáng. Cậu lập tức kéo rèm cửa sổ lên, để luồng không khí trong lành tràn vào, đẩy lùi mùi khó chịu.
Elliott lười biếng tựa vào thành xe, ngáp một cái, dáng vẻ muốn ngủ bù.
Thư Lê thầm bội phục khả năng chịu đựng của anh. Giữa bầu không khí ngột ngạt này, anh vẫn có thể ung dung như không có gì xảy ra.
"Anh Arre, bao lâu nữa chúng ta mới đến vương thành?"
"Nhanh thì bốn ngày." Elliott nhắm mắt nói.
"Bốn ngày?" Thư Lê xoắn xuýt. Chỉ riêng việc đi đến vương thành đã tốn bốn ngày, cộng thêm ngày hôm qua là năm ngày. Hai ngày còn lại vốn dĩ không kịp trà trộn vào hoàng cung gặp vương hậu, càng không cần nói đến việc trở về.
"Thời gian của chúng ta dư dả." Elliott nhấc mí mắt nhìn tiểu yêu tinh đang nhăn mày ủ rũ.
"Nhưng mà... Sáu ngày sau, em phải đến Vương Quốc Tinh Linh học tập." Thư Lê phồng má.
Đương nhiên, lý do thật sự không thể nói cho Elliott biết.
Trong mắt Elliott lóe lên một tia ý cười.
Anh biết tiểu yêu tinh đang phiền não điều gì, nhưng không thể vạch trần.
Dù sao tiểu yêu tinh không muốn để tộc tinh linh biết về những chiến công hiển hách của mình, mà bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền, phối hợp che giấu giúp cậu.
"Vương sẽ không bận tâm đâu. Trước mắt, việc quan trọng nhất là giúp em hóa giải lời nguyền." Elliott vỗ nhẹ lên vai Thư Lê.
Thư Lê cúi đầu: "Được rồi ạ!"
Lời nguyền có hệ số nguy hiểm quá cao, việc bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng hơn.
Nếu mất mạng, thì mọi thứ khác đều trở nên vô nghĩa.
Chỉ mong Cây Mẹ và tinh linh hắc ám có thể hiểu được chỗ khó xử của cậu.
Chiếc xe ngựa lao đi với tốc độ chóng mặt, làm dạ dày của Thư Lê cuộn lên từng cơn. Ngồi không xong, nằm cũng chẳng được, thế nào cũng khó chịu, chỉ hận không thể lập tức dang cánh bay ra ngoài.
Trái lại, Elliott dựa vào vách xe, ngủ một giấc ngon lành.
Thư Lê cực kỳ ngưỡng mộ chất lượng giấc ngủ của anh.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tối qua Elliott đã thức cả đêm chăm sóc cậu, chắc chắn không ngủ được mấy.
Thư Lê áy náy không thôi.
Nếu không phải vì cậu, Elliott đâu cần vất vả như vậy.
Thư Lê vỗ vỗ má, cố trấn tĩnh bản thân, nhắc nhở mình không thể quá yếu đuối. Cậu phải học cách thích nghi với mọi hoàn cảnh, rèn luyện để sau này có thể tự do chu du khắp đại lục.
Điều chỉnh lại tư thế ngồi, cậu tựa vào cửa sổ xe, tập trung ngắm nhìn phong cảnh dọc đường để phân tán sự khó chịu của mình.
Con đường trước mặt là một lối mòn gồ ghề, chỉ đủ rộng để hai chiếc xe ngựa đi song song. Hai bên là những khu rừng rậm rạp, xa xa là những dãy đồi núi hoang vu không bóng người.
Trên đường đi, ngoài đoàn xe của đoàn ca múa, thỉnh thoảng cũng có vài người bộ hành đi qua.
Phần lớn họ ăn mặc rách rưới, lưng còng xuống, mặt mày gầy gò xanh xao.
Nhìn thấy cảnh đó, Thư Lê không khỏi cảm thán.
Thế giới này còn nghèo nàn và lạc hậu hơn cậu tưởng tượng.
Xe ngựa chạy cả buổi sáng. Gần đến trưa, con đường trở nên bằng phẳng hơn, ít xóc nảy hơn trước. Những cánh rừng hai bên dần được thay thế bởi những cánh đồng bát ngát.
Trên cánh đồng trồng đầy hoa màu.
Thư Lê thường xuyên giúp tinh linh chăm sóc cánh đồng lúa mì, liếc mắt một cái đã nhận ra trong ruộng trồng lúa mì.
Nhưng loại lúa mì này lại hoàn toàn khác với lúa mì ở Vương Quốc Tinh Linh. Chúng sinh trưởng rất kém, mọc lộn xộn, hạt lép xẹp, trông chẳng khác nào cỏ dại.
Thư Lê khẽ nhíu mày.
Nền nông nghiệp của thế giới này thực sự quá kém phát triển!
Chỉ nhìn qua thôi cũng đủ để tưởng tượng ra cuộc sống người dân khốn khó đến mức nào.
Đoàn ca múa đi qua một ngôi làng, được người dân nhiệt liệt chào đón.
Simu xuống xe, trao đổi với trưởng làng, ngỏ ý muốn dừng chân nghỉ trưa và dùng bữa tại đây.
Trước khi đồng ý, trưởng làng đưa ra một yêu cầu nhỏ.
Ngôi làng đã lâu không còn náo nhiệt, dân làng hy vọng đoàn ca múa có thể biểu diễn một tiết mục cho họ.
Simu vui vẻ đồng ý.
Biểu diễn một tiết mục thôi mà, chuyện nhỏ như con thỏ.
Đúng lúc này, Elliott tỉnh dậy, kéo theo Thư Lê xuống xe, thản nhiên nhập hội, tận hưởng bữa ăn không chút áp lực.
Sau bữa trưa, đoàn ca múa giữ đúng lời hứa. Những thiếu nữ trẻ tuổi khoác lên mình những bộ váy rực rỡ, uyển chuyển nhảy múa theo tiếng nhạc du dương từ nhạc sư cho dân làng xem.
Dân làng phấn khích vỗ tay, kích động như đang đón Tết.
Thư Lê ngồi một bên quan sát, nhận thấy sự đối lập rõ rệt giữa những người dân mặc quần áo rách nát và đoàn ca múa với trang phục lộng lẫy.
Tiết mục kết thúc, đoàn ca múa vẫy tay tạm biệt những dân làng còn lưu luyến không rời, tiếp tục lên đường.
Trước khi trời tối, họ nhất định phải đến được thành Daotto - một trong bốn thành phố lớn của đế quốc Dalia.
Càng đến gần thành phố, đường đi càng bằng phẳng hơn, xe ngựa không còn xóc nảy nữa. Cuối cùng, Thư Lê cũng có thời gian làm việc mình muốn.
Cậu lục trong ba lô của Elliott, lấy ra một quyển sổ dày cộp.
Đây là thứ cậu “nhặt” được từ một nhóm mạo hiểm giả trong lần ghé thăm ngài rắn lớn trước đó. Bên trong cuốn sổ là những ghi chép bằng ngôn ngữ chung của đại lục, chứa đầy thông tin về phong tục, tập quán của các quốc gia, vô cùng hữu ích.
Trước đó, do bận rộn học tập, cậu mới chỉ xem qua phần mở đầu. Sau đó lại liên tiếp gặp nhiều chuyện, mãi không có thời gian đọc tiếp.
Lần này xuất hành, cậu đặc biệt lấy cuốn sổ ra khỏi nhẫn trữ vật, cất vào ba lô của Elliott.
Bây giờ rảnh rỗi, vừa hay có thể "nước đến chân mới nhảy".
Chủ nhân của cuốn sổ này chắc chắn là một người thuộc cung Xử Nữ. Nội dung ghi chép rõ ràng mạch lạc, phân loại rõ ràng, dễ hiểu.
Thư Lê dễ dàng tìm thấy nội dung liên quan đến thành Daotto.
Elliott thấy cậu chăm chú đọc, liền đưa ngón tay gõ vào trán cậu: "Thay vì đọc sách, chi bằng hỏi anh."
Xe ngựa tuy không còn xóc nảy, nhưng vẫn lắc lư sang hai bên, đọc sách lâu, dễ hại mắt.
Thư Lê nói: "Không sao, em xem trước, không hiểu sẽ hỏi anh sau."
Elliott thoải mái dựa lưng vào vách xe, ngáp một cái, nhắm mắt giả ngủ.
Thư Lê lật sang trang khác, lặng lẽ ghi nhớ nội dung bên trong.
Đột nhiên, xe ngựa rung lắc dữ dội. Cậu nhanh chóng gấp sổ tay lại, cố gắng giữ vững thân thể đang chao đảo. Ngay lập tức, cánh tay dài của Elliott vươn ra, ôm lấy cậu.
"Xảy ra chuyện gì?" Thư Lê ngạc nhiên hỏi.
Elliott nghiêng tai nghe, nhướn mày: “Có kẻ chặn đường cướp bóc.”
"Hả? Cướp bóc?"
Thư Lê ngây người.
Chú thích:
(1) Phần dịch bài hát bị phiêu hơi xa, nhưng bản raw nó nhạt quá, đọc cảm giác cứ thô thô. Mong các bạn thông cảm cho cái sự phiêu của mình.