Elliott buông Thư Lê ra, giải thích: "Thành Daotto là trung tâm lớn ở phía Tây đế quốc Dalia, nằm gần một dãy núi giàu khoáng thạch tinh thể. Trong thành tập trung nhiều thợ khai thác và tinh luyện khoáng thạch lành nghề, thương nhân qua lại tấp nập, nên đương nhiên trở thành miếng mồi béo bở cho bọn cướp."
Lũ cướp rất thông minh.
Vùng núi hoang dã tuy ít rủi ro, nhưng lợi nhuận cũng chẳng bao nhiêu. Mai phục mười ngày nửa tháng chưa chắc đã kiếm được món hàng đáng giá, chẳng bõ công.
Ngược lại, trên con đường huyết mạch dẫn vào thành phố, lữ khách đi lại nhiều như mắc cửi, ngày nào cũng có thể ra tay, lợi nhuận dồi dào. Nhược điểm duy nhất là rủi ro cao, dễ bỏ mạng. Nhưng nếu một phi vụ thành công, vơ vét được tiền tài, châu báu, thậm chí cả mỹ nhân, bán đi là đủ sống hoang phí hơn một năm trời, sung sướng như thần tiên.
"Cướp bóc hoành hành ngang ngược thế mà không ai quản sao?" Thư Lê cau mày.
"Ý em là thành phố Daotto sao?" Elliott đẩy cửa sau xe ngựa, nhẹ nhàng nhảy xuống.
"Đúng vậy!" Thư Lê nắm tay anh, cũng nhảy xuống theo, đưa mắt nhìn quanh.
Dù gì cũng là khu vực xung quanh thành phố, chính quyền không thể làm ngơ được. Nếu không kiểm soát, để cướp bóc lộng hành, cuối cùng chính lợi ích của thành phố cũng bị tổn hại.
Sau một ngày quan sát, Thư Lê dần hiểu trình độ phát triển của thế giới này tương đương với thời cổ đại ở thế giới cũ của cậu.
Nhưng nếu là thời cổ đại ở thế giới cũ, thì quan phủ sẽ phái quân trấn áp lũ cướp. Còn ở đây, chính quyền lại khoanh tay đứng nhìn, mặc cho bọn cướp hoành hành, thậm chí còn để chúng phát triển thành một thế lực lớn, gây họa cho lữ khách.
Năng lực quản lý quá kém đi?
Elliott cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ của tiểu yêu tinh, nói: "Đế quốc Dalia là một quốc gia cổ xưa với lịch sử khoảng hai nghìn năm, đồng thời cũng là một trong những bước lớn hùng mạnh nhất hiện nay. Hẳn Elsa đã nói với các em rồi, quốc gia càng lớn, ***** càng nhiều. Kẻ giàu thì càng giàu, kẻ nghèo thì càng nghèo. Vì tiền bạc và lợi ích, những kẻ cầm quyền trở nên lạnh lùng, vô tình, chẳng chút do dự bóc lột tầng lớp dưới đáy."
"Có kẻ nhẫn nhục chịu đựng, dần tê liệt trước nỗi đau khổ. Nhưng cũng có người không cam lòng, thà sa ngã làm trộm cướp, kết giao với bóng tối, còn hơn quay lại những ngày tháng bị áp bức đến cùng cực."
"Dù Thành chủ thành Daotto có ý muốn thay đổi hiện trạng, nhưng hắn không có đủ năng lực lẫn quyền lực."
"Ở một quốc gia nơi vương quyền tối cao, thành chủ chỉ là hư danh. Trừ khi bị địch tập kích, nếu không, việc điều động quân đội trong thành phố chẳng khác nào tạo phản."
Thư Lê nghe xong, không khỏi kinh ngạc.
Mặc dù lúc Elsa dạy họ tri thức phổ thông, sẽ đề cập đến lịch sử các nước trên đại lục, nhưng nội dung chỉ giới hạn ở bề nổi, không đi sâu thảo luận, hoàn toàn không chân thực bằng trải nghiệm thực tế.
Sau một ngày quan sát, Thư Lê nhận ra cuộc sống của người dân bình thường chẳng hề dễ dàng.
Ngôi làng nghèo nàn, lạc hậu, lương thực khan hiếm, cuộc sống đầy khốn khổ. Đoàn ca múa lưu động khắp nơi, bán nghệ kiếm tiền, nay đây mai đó. Nếu không ai mời biểu diễn, họ cũng rơi vào cảnh ăn bữa nay lo bữa mai.
Quan trọng nhất là, trên hành trình di chuyển giữa các thành phố khắp đại lục, họ luôn đối mặt với nguy cơ bị thổ phỉ cướp bóc.
Ví dụ như bây giờ.
Thư Lê theo chân Elliott tiến vào giữa đám người trong đoàn ca múa, cùng họ đối mặt với hơn hai mươi tên cướp.
Bọn cướp có cả nam lẫn nữ, ai nấy đều cầm vũ khí trong tay. Tên cầm đầu là một gã đàn ông trung niên cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, làn da sạm đen bóng loáng. Gã vác trên vai một cây búa sắt khổng lồ, vẻ mặt hung dữ, ánh mắt lạnh lẽo như hổ rình mồi, chằm chằm nhìn đoàn trưởng đoàn ca múa.
Simu vẫn khoác trên mình chiếc váy bó sát màu đỏ sẫm, phô bày đường cong quyến rũ một cách đầy tự tin. Đối diện với những ánh mắt thèm thuồng ***** của bọn cướp, nàng chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Đứng hai bên nàng là hai người đàn ông vạm vỡ, khí thế hùng dũng, sẵn sàng đối đầu với bọn cướp.
"Đại ca, chúng ta phát tài rồi, phát tài rồi, phát tài rồi!" Tên gầy gò bên cạnh tên đầu sỏ tham lam quét mắt đánh giá đám người trong đoàn ca múa, giọng đầy kích động: "Xe ngựa của bọn chúng trông có vẻ không tệ, chắc chắn bên trong giấu bảo bối! Còn mấy ả đàn bà xinh đẹp này nữa! Một, hai, ba, bốn... Mười hai người! Đại ca, có đến mười hai mỹ nhân! Chưa kể bọn trẻ con với đám nhạc sư trẻ tuổi. Chậc chậc chậc, bán hết bọn chúng đi, chúng ta có thể tiêu dao nửa năm rồi!"
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng: "Gầy, đừng vui mừng quá sớm, không thấy bốn tên đàn ông to con kia sao?"
Tên gầy gò cười ngạo mạn, hoàn toàn không để bốn gã đàn ông lực lưỡng vào mắt: "Đại ca, anh lo gì chứ? Bốn tên lực lưỡng này thì có tác dụng gì? Chúng ta có tới hai mươi lăm người, chỉ cần một nửa cũng đủ đánh chết bọn chúng!"
"Đánh chết bọn chúng! Đánh chết bọn chúng!"
Những tên cướp khác giơ vũ khí lên, thanh thế hùng hậu, ý đồ hù dọa đoàn ca múa.
Nếu là đoàn ca múa khác, có lẽ đã sợ đến run rẩy, nhưng người của đoàn ca múa Millia vẫn bình tĩnh, thần sắc tự nhiên, hoàn toàn trấn định.
Thư Lê khẽ kéo góc áo Elliott, lặng lẽ hỏi bằng ánh mắt: Nếu đánh không lại bọn cướp, bọn họ có cần ra tay giúp đỡ không?
Elliott vỗ vai cậu, ra hiệu cậu cứ xem tình hình trước đã.
Với tư cách và sự từng trải của đoàn trưởng Simu, đoàn ca múa hẳn đã tồn tại ít nhất mười năm. Dẫn theo nhiều cô gái trẻ đẹp đi khắp nơi, nếu không có chút năng lực tự vệ, e rằng họ đã sớm bị giải tán rồi.
Tên cầm đầu giơ tay, đám cướp đang la hét lập tức im bặt.
"Em gái à, tao khuyên chúng mày nên ngoan ngoãn đầu hàng. Nếu không... Cứ chờ mà nếm thử mùi lợi hại từ cây búa sắt khổng lồ của ông đây xem."
Simu chẳng buồn để tâm đến lời đe dọa. Nàng thản nhiên đưa ngón tay thon ngoáy tai, cười khẩy: "Chỉ dựa vào lũ xấu xí chúng mày mà cũng đòi nhắm vào bà đây? Không biết soi mặt xuống vũng nước tiểu mà tự nhìn lại à?"
Không đợi tên cầm đầu bọn cướp kịp phản ứng, nàng liền quát lớn: "Barth, cho lũ không mắt này chứng kiến năng lực của anh đi!"
"Rõ, đoàn trưởng!" Barth bước lên một bước, tiến thẳng về phía tên cầm đầu bọn cướp. Mỗi bước chân nặng nề đều in dấu sâu hoắm trên mặt đất, khiến tên cầm đầu cau mày khó chịu.
"Mày... Đừng có qua đây! Ông đây không khách sáo đâu đấy!" Gã phô trương thanh thế.
Barth dừng bước khi chỉ còn cách gã một mét. Tên cầm đầu thầm thở phào, ngỡ rằng lời đe dọa của mình đã có tác dụng. Nhưng ngay giây sau, gã trợn mắt kinh hãi.
"Gào..."
Barth ngửa đầu gào thét, thân thể cường tráng đột nhiên xảy ra dị biến.
Thân hình hắn càng lúc càng đồ sộ, chiều cao cũng tăng vọt. Cơ bắp nửa thân trên phồng lên kèm theo những tiếng "xì xì", khiến quần áo căng rách từng mảng. Nhưng điều khiến người ta kinh hãi nhất là lớp lông thú dày đặc mọc phủ khắp bề mặt da hắn. Trán dô ra, hàm dưới nhô rộng, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn. Đôi tai dài ra, nhọn hoắt, phía sau mọc thêm một cái đuôi thô lớn, còn ngón tay thì hóa thành móng vuốt sắc bén.
Đôi mắt thú hung dữ, to như chuông đồng, trừng trừng nhìn tên cầm đầu bọn cướp. Hắn há cái miệng rộng như chậu máu, gầm lên với gã.
Tên cầm đầu cảm thấy một áp lực kinh hoàng ập tới, ***** đau nhói, lập tức phun ra một ngụm máu. Chiếc búa sắt lớn trong tay rơi xuống đất, đập mạnh vào bàn chân gã. Tên cầm đầu gào thét thảm thiết, ôm chân nhảy lò cò, lùi lại liên tục.
Còn tên gầy gò bên cạnh đã sợ đến mức hai chân run rẩy, hoảng loạn hét lên thất thanh: "A a a a... Bán Nhân Thú! A a a a..."
Những tên cướp còn lại sợ đến hồn bay phách lạc, tay run rẩy cầm vũ khí không vững. Ngay cả đại ca, bọn chúng cũng mặc kệ, mạnh ai nấy chạy tán loạn, chỉ lo bảo toàn tính mạng.
Thư Lê tròn mắt, há hốc miệng kinh ngạc.
Chú râu quai nón vậy mà là Bán Nhân Thú!
Bán Nhân Thú là con lai được sinh ra từ việc Người Thú cưỡng ép giao phối với giống cái của các tộc khác, thường mang số phận bi thảm. Loài người không chào đón họ, Người Thú cũng khinh ghét họ. Khi trưởng thành, họ sẽ bị trục xuất khỏi tộc.
Vì mưu sinh, Bán Nhân Thú chỉ có thể dựa vào thể chất cường tráng và sức chiến đấu vượt trội để đổi lấy thù lao hậu hĩnh.
Đoàn trưởng Simu thuê Bán Nhân Thú làm vệ sĩ, chẳng trách nàng tự tin kiêu ngạo, dám dẫn theo nhóm các thiếu nữ xinh đẹp tiến về vương thành xa xôi.
Những tên cướp sợ đến phát khiếp, chưa đánh đã hoảng loạn bỏ chạy tán loạn. Nhưng Bán Nhân Thú không cho chúng bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.
Ba người đàn ông vạm vỡ khác gầm lên một tiếng, đồng loạt trở về trạng thái Bán Nhân Thú. Thân hình như tia chớp, móng vuốt sắc bén bật ra, lạnh lùng truy sát bọn cướp.
"A a a a..."
Bọn cướp phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cuộc tàn sát một chiều khiến Thư Lê kinh hãi không thôi.
Phần lớn bọn cướp chỉ là người thường. Ngoại trừ vài tên thân thể cường tráng, liều mạng chống cự, những kẻ còn lại đều bị Bán Nhân Thú hạ gục trong chớp mắt.
Cảnh tượng đẫm máu, thảm không nỡ nhìn.
Một bàn tay lớn che mắt Thư Lê lại.
"Đừng nhìn." Elliott che khuất tầm nhìn của tiểu yêu tinh.
Yêu tinh và tinh linh đều là chủng tộc yêu chuộng hòa bình, chỉ khi bất đắc dĩ mới ra tay gây tổn thương kẻ khác.
Sự tàn khốc của thế giới loài người không phải điều mà một tiểu yêu tinh mười tuổi có thể chịu đựng được.
Thư Lê xoay người, vùi mặt vào lòng Elliott, hai tay bịt chặt lấy tai
Bất kể là con người hay yêu tinh, cậu đều chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh giết chóc tàn khốc đến vậy. Mổ bụng xẻ thịt, chặt tay chặt chân, chém đầu xé xác... Quá đẫm máu.
Cậu không hề đồng cảm với bọn cướp.
Dù sao thì những kẻ ngày ngày chặn đường cướp bóc như chúng, trên tay chắc chắn đã vấy máu, chết cũng không đáng tiếc.
Hôm nay, đoàn ca múa bị cướp. Nếu không có Bán Nhân Thú, bọn họ cũng chẳng có mặt ở đó. Kết cục của những cô gái xinh đẹp kia có thể dễ dàng tưởng tượng được.
Cậu chỉ cảm thấy bi ai cho thế giới này.
Lạc hậu, nghèo đói, man rợ, tàn khốc, cực đoan...
So với những nơi khác trên đại lục, Rừng Rậm Yêu Tinh và Vương Quốc Tinh Linh quả thực là tiên cảnh.
Chẳng trách luôn có những nhà mạo hiểm thèm muốn, không ngừng xâm nhập vào Rừng Rậm Yêu Tinh, ý đồ cướp đoạt tài nguyên phong phú.
Tiếng kêu thảm thiết dần tắt, cuộc giết chóc một chiều cũng dừng lại.
Người của đoàn ca múa hò reo mừng chiến thắng, dù là thiếu nữ yếu đuối nhất cũng đã quen với những cảnh tượng đẫm máu này.
Barth khôi phục hình dáng con người, đi đến trước mặt Simu: "Đoàn trưởng, hai mươi lăm tên cướp, toàn bộ bị tiêu diệt."
Simu đánh vào ***** cứng rắn của hắn, khen ngợi: "Làm tốt lắm."
Gò má dưới bộ râu của Barth hơi ửng hồng.
Boone nhảy phóc tới như con khỉ, linh hoạt trèo lên lưng Barth, phấn khích hét lên: "Barth, chú giỏi quá!"
Barth mặc kệ cậu ta trèo.
Boone ghé sát tai Barth, bĩu môi nói: "Amos là đồ nhát gan. Lúc nãy cậu ấy trốn trong lòng anh trai run rẩy kìa, chậc chậc chậc!"
Barth vỗ nhẹ vào mông cậu ta: "Đừng nói linh tinh."
Chỉ có những người thường xuyên đi lại trên bờ vực sinh tử, khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu mới không đổi sắc mặt.
Bé Amos kia, rõ ràng là lần *****ên đi xa, sợ hãi là điều dễ hiểu.
Boone lè lưỡi.
Thư Lê có thính lực nhạy bén, nghe rõ từng lời của Boone, chỉ có thể bất đắc dĩ thầm than.
Vừa rồi, cậu đúng là trốn trong lòng Elliott, nhưng không hề run rẩy hay sợ hãi, chỉ đơn giản là không quen nhìn cảnh tượng máu me này.
Elliott an ủi ***** mái tóc mềm mại của tiểu yêu tinh.
Nếu không phải vì lời nguyền, bé con sao có thể sớm phải đối mặt với mặt tàn khốc của thế giới như thế này?
Tiểu yêu tinh mới mười tuổi, đúng vào độ tuổi ngây thơ vô tư, đáng lẽ nên được sống một cuộc đời vô ưu vô lo.
Đoàn ca múa giành thắng lợi lớn. Simu quát một tiếng, ra lệnh tịch thu tài vật tùy thân của bọn cướp, rồi bảo Barth dọn dẹp đường đi, ném xác xuống ven đường. Sau đó, nàng vỗ tay, kêu gọi mọi người lên xe ngựa, tăng tốc tiến về thành Daotto.
Bị bọn cướp làm chậm trễ không ít thời gian, bọn họ phải đến thành phố Daotto trước khi trời tối. Nếu không, cổng thành sẽ đóng, bọn họ buộc phải qua đêm ngoài thành.
Xe ngựa lao đi với tốc độ cao, xóc nảy dữ dội. Thư Lê đành từ bỏ việc đọc sách, tựa vào vai Elliott, nhắm mắt dưỡng thần.
Elliott ân cần đắp cho cậu một tấm chăn.
Quãng đường còn lại thông suốt không trở ngại, không còn bọn cướp chặn đường. Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, xe ngựa của đoàn ca múa đã đến cổng thành.
Trước cổng thành xây bằng những khối đá khổng lồ, binh lính mặc giáp sắt đứng thành hàng. Mọi người muốn vào thành đều phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt.
Simu ngồi trên chiếc xe ngựa *****ên, nhìn thấy tình hình trước cổng thành liền nhíu mày.
"Mary, lần trước chúng ta đến thành Daotto, có bị kiểm tra gắt gao như vậy không?"
Mary lắc đầu: "Không có đâu, đoàn trưởng. Lần trước trước cổng thành chỉ có hai lính gác."
Simu nheo mắt, nhớ đến đoàn kỵ sĩ truy bắt tội phạm bị truy nã.
Trước cổng thành, hàng người nối dài, di chuyển chậm chạp, lúc đi lúc dừng. Những kẻ đứng sau dần mất kiên nhẫn, đặc biệt là các đội mạo hiểm và đoàn lính đánh thuê. Không chờ đợi thêm được nữa, họ bắt đầu ngang nhiên chen lấn. Người thường thấy kiếm và pháp trượng trong tay bọn họ thì tuy giận mà không dám lên tiếng, chỉ đành nhẫn nhịn nhường đường.
Thư Lê tựa vào cửa sổ xe, lặng lẽ quan sát thế gian muôn hình vạn trạng, lòng dâng lên chút thất vọng. Nhìn một lúc, cậu chẳng thấy điều gì thú vị, liền buông rèm, chống cằm, thẫn thờ suy nghĩ.
Elliott nhìn dáng vẻ mơ màng của cậu, không lên tiếng khuyên nhủ.
Có một số chuyện, cần để trẻ con tự mình nghĩ thông suốt.
Anh duỗi tay chân, lười biếng tựa lưng vào thùng xe.
"Bốp! Rắc!"
Đột nhiên, cửa xe ngựa bị người ta cạy ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, hai bóng đen xông vào, rồi "bốp" một tiếng, đóng cửa xe lại.
Elliott phản ứng nhanh nhạy, lập tức kéo Thư Lê ra sau bảo vệ.
"Đừng động đậy!"
Một thanh kiếm lạnh lẽo kề sát cổ anh, bên tai vang lên giọng cảnh cáo trầm thấp của một người đàn ông xa lạ.