Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 115

Hobner siết chặt ly rượu, gương mặt lạnh băng, im lặng không nói một lời.

 

Bầu không khí căng thẳng lập tức bao trùm khắp đại sảnh. Mọi người đều nín thở, không ai dám lên tiếng, thậm chí những kẻ nhát gan còn không dám thở mạnh.

 

Senlour cau mày.

 

Hắn không ngờ người chú từng vào sinh ra tử với cha mình giờ đây lại trở nên khó lường đến vậy.

 

Quả nhiên, tiền bạc và quyền lực có thể thay đổi con người.

 

Từ lúc hắn dẫn công chúa bước vào căn biệt thự xa hoa này, đối phương chưa từng nhắc đến chuyện giúp đỡ, chỉ ung dung tổ chức yến tiệc, mời đoàn ca múa đến biểu diễn.

 

Nếu là trước kia, chắc chắn Senlour sẽ xoay người bỏ đi ngay lập tức.

 

Nhưng bây giờ, vì công chúa, hắn chỉ có thể nén giận nhẫn nhịn.

 

"Hô... Hô hô..."

 

Một tràng cười mềm mại, quyến rũ bất chợt phá tan bầu không khí căng thẳng trong đại sảnh.

 

Mọi ánh mắt ngạc nhiên đều đổ dồn về phía Simu trong bộ trang phục rực rỡ. Nàng mỉm cười tươi tắn với Hobner, đôi mắt nâu dài hẹp ánh lên vẻ mê hoặc.

 

"Thưa ngài Hobner đáng kính, anh Arre là nhạc công chủ chốt của đoàn ca múa chúng tôi. Nếu ngài giữ anh ấy lại trong phủ, e rằng chúng tôi sẽ không thể tham gia cuộc thi của các đoàn nghệ thuật tại lễ hội Vạn Tượng ở vương thành."

 

Simu nâng ly rượu, nhẹ nhàng cúi đầu.

 

"Hay là thế này, tôi sẽ để anh Arre biểu diễn thêm một bản nhạc nữa để góp vui cho yến tiệc tối nay. Ngài thấy sao?"

 

Hobner bật cười sảng khoái.

 

"Thì ra mấy người đang chuẩn bị cho cuộc thi ở vương thành à? Nếu vậy, ta đúng là không nên cướp đoạt nhân tài. Được thôi, vậy thì để cậu Arre lên trình diễn thêm một khúc nhạc nữa đi."

 

Khi tràng cười sang sảng của chủ nhân bữa tiệc cất lên, bầu không khí căng thẳng trong đại sảnh lập tức dịu đi. Những vị khách vốn dè dặt cũng như được tiếp thêm sức mạnh, tất cả lại tiếp tục ăn uống, chuyện trò rôm rả như trước.

 

Mert ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt âm trầm, ánh mắt hằn học găm chặt vào chàng thanh niên tóc đen đang ôm đàn hạc.

 

Đừng tưởng đổi sang bộ quần áo khác là hắn không nhận ra!

 

Tên này rõ ràng chính là gã thường dân đáng ghét mà hắn từng đụng mặt trong tiệm may!

 

Hắn còn chưa kịp tính sổ, thế mà đối phương lại tự dâng mình đến tận cửa.

 

Thì ra chỉ là một nhạc công trong đoàn ca múa.

 

Quả nhiên là một tên hạ tiện!

 

Tuy cha hắn đánh giá gã nhạc công này khá cao, nhưng trong nhà hắn đâu thiếu những kẻ tài giỏi hơn?

 

Nếu tên đó thực sự ở lại, hắn nhất định sẽ hành hạ đối phương đến chết.

 

Mert nhấc ly rượu lên, uống một hơi dài.

 

Thư Lê đảo mắt quan sát xung quanh, cảm giác chuyện này tuyệt đối không thể kết thúc đơn giản như vậy.

 

Lão già họ Hobner này, vừa nhìn mặt đã biết là kẻ khó đối phó, sao có thể dễ dàng bị những lời nói khéo của đoàn trưởng Simu qua loa cho xong được?

 

Quả nhiên, Hobner cất giọng: "Cậu Arre đã có kỹ thuật điêu luyện như vậy, chắc hẳn cũng biết đàn thơ ca tinh linh nhỉ? Tại sao không trình diễn một khúc để mọi người cùng chiêm ngưỡng xem, liệu thơ ca tinh linh có thật sự thần kỳ giống như trong truyền thuyết hay không?"

 

Các thành viên trong đoàn ca múa đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là các nhạc công, ai nấy đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.

 

Simu không ngờ Hobner lại đưa ra yêu cầu vô lý đến thế.

 

Làm gì có nhạc sư bình thường nào dám tùy tiện tấu thơ ca tinh linh chứ?

 

Bởi vì... Đó là khúc nhạc có thể rút ngắn tuổi thọ!

 

Bất kể có tài hoa xuất chúng đến đâu, anh Arre cũng chỉ là một nhạc công loài người, tình cờ góp mặt trong buổi tiệc này để giúp nàng cứu vãn tình thế.

 

Nếu vì chuyện này mà khiến anh tổn thọ, cả đời này, nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân.

 

"Thưa ngài Hobner, yêu cầu này e rằng có phần quá ép buộc. Ai cũng biết rằng nếu con người gảy thơ ca tinh linh, nhẹ thì tổn thọ, nặng thì có thể mất mạng. Tôi vẫn còn trông chờ vào anh Arre để giành chức quán quân tại cuộc thi ca múa của chúng tôi đấy!"

 

Simu mỉm cười, khẽ đưa tay chỉ về phía những thiếu nữ xinh đẹp trong đoàn.

 

"Nghe nhạc mãi cũng dễ nhàm chán, sao không đổi sang một tiết mục khác? Các cô gái của chúng tôi đã ăn diện lộng lẫy thế này, chẳng phải nên thể hiện một chút tài nghệ hay sao?"

 

Những thiếu nữ trong đoàn lập tức nở nụ cười quyến rũ, uốn éo tạo dáng, khoe ra thân hình đầy đặn cùng những đường cong mê hoặc.

 

Những người khác đều bị các thiếu nữ mê hoặc, chỉ riêng Hobner vẫn dửng dưng, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên người chàng thanh niên tóc đen đứng giữa đại sảnh, rõ ràng chỉ chờ câu trả lời từ chính anh.

 

Senlour siết chặt nắm tay, sắc mặt u ám, hận bản thân đã đẩy ân nhân cứu mạng vào tình cảnh này.

 

Nếu sớm biết Hobner đã trở thành kẻ vô lý như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đặt chân đến thành Daotto.

 

Chín phần mười lão già này đã nhận ra thân phận tội phạm truy nã của hắn, thậm chí có khi đã âm thầm phái người báo tin cho Hiệp sĩ đoàn Hamon rồi cũng nên.

 

Nasha cau mày, gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ căm ghét đối với Hobner.

 

Theo lời Senlour kể, lão Hobner từng là một Đại Kiếm Sĩ cao cấp, từng cùng cha hắn thành lập một đội thám hiểm lừng danh khắp lục địa.

 

Sau một sự cố ngoài ý muốn, Hobner rời đội, đưa cả gia tộc đến định cư tại Daotto, nhờ kinh doanh quặng mỏ mà phất lên nhanh chóng.

 

Lần này, Senlour dẫn cô đến đây là để nhờ ông ta giúp đỡ, tìm đường tiến vào vương thành.

 

Hay tin Senlour ghé thăm, Hobner lập tức tiếp đón nồng hậu, còn tổ chức một bữa tiệc xa hoa để chiêu đãi con trai người bạn cũ, mời cả đoàn ca múa đến góp vui.

 

Nasha chẳng hề thích những dịp như thế này.

 

Là công chúa của một vương quốc, cô đã quá quen với những yến hội phù hoa và những nụ cười giả dối của giới quý tộc.

 

Hobner này cũng chẳng khác gì đám quý tộc kia. Nụ cười giả dối của ông ta không chạm đến đáy mắt, thậm chí còn ẩn giấu những toan tính khó lường.

 

Bữa tiệc này chẳng giống một buổi tiệc chân thành chiêu đãi Senlour chút nào, trông nó chẳng khác gì một màn phô trương tài lực và quyền thế.

 

Senlour có thiên phú kiếm thuật xuất chúng, tuổi còn trẻ đã đạt đến cấp Đại Kiếm Sĩ. Có không biết bao nhiêu hộ vệ từng bảo vệ cô trên đường rời khỏi vương quốc Pedam, vậy mà cuối cùng, chỉ còn lại hắn sống sót.

 

Cái gọi là "bạn bè", e rằng chỉ là sự đơn phương từ phía cha Senlour mà thôi.

 

Đang giữa yến tiệc, ánh mắt Nasha vô tình bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

 

Người nhạc công đang độc tấu trên sân khấu kia, cũng chính là chàng thanh niên tóc đen đáng ghét đó.

 

À... Có lẽ không nên gọi là đáng ghét nữa.

 

Anh đã tặng Senlour một viên đá Thanh Lọc cao cấp, cứu hắn một mạng. Xét cho cùng, cô nên cảm ơn anh mới phải.

 

Hơn nữa, Nasha cũng không muốn Senlour gặp chuyện.

 

Lão già Hobner này mới là kẻ đáng ghét thực sự.

 

Rốt cuộc phải đến khi nào bữa tiệc này mới kết thúc đây? Đúng là phiền chết đi được!

 

Còn Mert thì lại đang vô cùng đắc ý.

 

Hắn biết ngay mà, phụ thân đại nhân đâu dễ dàng bỏ qua tên nhạc công hèn mọn này như vậy.

 

Thơ ca tinh linh, ai tấu lên, người đó sẽ bị tổn thọ.

 

Tsk tsk, hắn thật muốn xem thử tên nhạc công thấp kém kia sẽ đối phó với chuyện này như thế nào.

 

Hobner phớt lờ lời từ chối khéo léo của Simu, chậm rãi nói: "Cậu Arre, ta không hề cố ý làm khó cậu. Chỉ là, sau khi nghe tiếng đàn của cậu, chứng đau đầu dai dẳng của ta đã thuyên giảm đáng kể. Thật khó tin!"

 

"Ta nghe nói thơ ca tinh linh có thể giúp con người nhìn thấy những ảo cảnh mà họ khao khát nhất. Ta vẫn luôn mong muốn trải nghiệm điều đó. Ta cũng từng mời không ít nhạc công và thi nhân tới, nhưng đáng tiếc, chưa ai có thể đáp ứng được kỳ vọng của ta."

 

Nói đến mức này, nếu Elliott còn từ chối, e rằng anh sẽ trở thành kẻ không biết điều.

 

"Thơ ca tinh linh à... Tôi có thể chơi, nhưng..." Elliott mỉm cười thân thiện:

 

"Ảo cảnh mà mỗi người nhìn thấy sẽ khác nhau. Tôi không thể đảm bảo ngài sẽ thấy đúng thứ mình mong muốn."

 

Hobner bật cười sảng khoái, vỗ mạnh lên tay vịn ghế: "Cậu Arre quả nhiên là người thẳng thắn! Không sao, bất kể ta thấy được cảnh gì, ta cũng sẽ không trách cậu!"

 

Elliott nói: "Không chỉ mình tôi biểu diễn, mà còn có cả các thành viên trong đoàn ca múa nữa."

 

Hobner gật đầu: "Được."

 

Elliott khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, đưa tay lướt nhẹ dây đàn. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh dừng lại trên người người đàn ông trung niên ở vị trí chủ tọa. Giọng anh trầm thấp, hơi khàn: "Vậy thì, tiếp theo, tôi sẽ trình bày một khúc thơ ca tinh linh mang tên《 Thiếu nữ và Kiếm sĩ》."

 

Simu cúi đầu, lặng lẽ thu lại lưỡi dao kẹp giữa các ngón tay, giấu vào trong tay áo.

 

Kể từ khi thành lập đến nay, đoàn ca múa Millia chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục nào như thế này. Người cuối cùng dám lăng nhục bọn họ... Giờ đã yên giấc ngàn thu bên dưới lòng đất rồi.

 

Ned Hobner à?

 

Nàng đã ghi nhớ cái tên này.

 

Mary vô cùng áy náy, khẽ thì thầm xin lỗi Thư Lê: "Bé Amos, xin lỗi em..."

 

Thư Lê lắc đầu: "Không phải lỗi của chị."

 

Vậy nên, không cần phải xin lỗi.

 

Đoàn ca múa cầu cứu, Elliott bằng lòng giúp đỡ, đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, người bọn họ phục vụ lại là một kẻ ngang ngược vô lý, cậy quyền cậy thế ép người khác làm theo ý mình.

 

Nếu Elliott không đồng ý, e rằng hôm nay không ai trong đoàn ca múa có thể rời khỏi căn biệt thự này.

 

Thế giới này hoàn toàn khác với nơi anh từng sống.

 

Nơi này không có pháp luật ràng buộc, tầng lớp trên có thể tùy ý chèn ép kẻ yếu, thậm chí chẳng cần lo bị trừng phạt.

 

Một thế giới tăm tối đến mức khiến người ta ghê tởm.

 

Nhưng cũng may, Elliott không phải một nhạc công nhân loại tầm thường, thơ ca tinh linh chẳng thể ảnh hưởng đến anh.

 

Tuy nhiên, bị ép buộc phải đàn theo cách này... Đúng là khiến người ta khó chịu.

 

Rõ ràng, Elliott cũng nghĩ như vậy.

 

Thư Lê hiểu rõ hàm ý ẩn trong lời nói của anh.

 

"Tôi có thể chơi thơ ca tinh linh. Còn ảo cảnh ngài nhìn thấy là tốt hay xấu, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

 

Rất đúng phong cách của Elliott.

 

Thư Lê quay đầu nhìn chàng thanh niên tóc đen đang chỉnh lại dây đàn.

 

Elliott dường như cảm nhận được ánh nhìn ấy, nhân lúc Hobner không để ý, anh khẽ nháy mắt với cậu.

 

Thư Lê hiểu ý, khẽ gật đầu, tay phải đặt lên ngực, chạm vào chiếc nhẫn trữ vật ẩn dưới lớp áo.

 

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, đầu ngón tay Elliott khẽ lướt trên dây đàn.

 

Trong khoảnh khắc ấy, cả đại sảnh lập tức tràn ngập âm thanh trong trẻo như dòng suối mát lạnh, khiến tinh thần người nghe bất giác phấn chấn.

 

Kỹ thuật của anh đã điêu luyện hơn trước gấp bội phần, tạo nên một giai điệu không gì sánh được, tựa như chạm thẳng vào linh hồn, khiến trái tim của tất cả mọi người lập tức rung lên.

 

"Ở miền thời không xa xôi ấy,

 

Có dòng Bakart lững lờ trôi.

 

Thiếu nữ tinh linh xinh đẹp đó,

 

Cưỡi thú một sừng giáng giữa trời.

 

Bên bờ sông quạnh vắng tịch liêu,

 

Kiếm sĩ loài người nằm lặng yên.

 

Thiếu nữ tinh linh nhân hậu ấy,

 

Cứu chữa thương tích trên người chàng..." (1)

 

Giọng nam trầm khàn cất lên, ngân nga một khúc thơ ca tinh linh cổ xưa. Tiếng ca hòa quyện với tiếng đàn du dương, như thể vẽ nên một bức tranh huyền ảo trước mắt tất cả những người có mặt.

 

Ma pháp ẩn chứa trong từng câu hát dần mở ra một thế giới ảo diệu.

 

Những ai chưa từng nghe thơ ca tinh linh đều lộ rõ vẻ si mê.

 

Gương mặt Hobner ban đầu vẫn thờ ơ, nhưng rồi bỗng chốc sững lại. Ông ta vô thức đặt ly rượu xuống, ngồi thẳng lưng, nhìn chăm chú về phía trước.

 

Ngay khoảnh khắc mọi người chìm vào ảo cảnh, Thư Lê liền thần không biết quỷ không hay lấy một hạt giống nhỏ từ trong nhẫn trữ vật ra rồi khẽ búng ngón tay.

 

Hạt giống rơi chuẩn xác ngay dưới ghế của Hobner.

 

Dưới tình huống không có đất, Ma Pháp Không Tiếng Động hệ cỏ âm thầm kích thích hạt giống nảy mầm. Và rồi chỉ trong vài giây, một đóa hoa tím nhỏ đã nở rộ.

 

Hương thơm ngọt ngào từ cánh hoa nhanh chóng lan tỏa trong không khí, lặng lẽ len lỏi vào khứu giác của Hobner.

 

Thư Lê quan sát thấy ánh mắt ông ta dần trở nên mê mang, liền biết hương hoa đã phát huy tác dụng.

 

Đó là cỏ U Ám, khi con người ngửi phải mùi hương của nó, họ sẽ bị kích thích cảm xúc tiêu cực, lập tức rơi vào trạng thái mất kiểm soát .

 

Kết hợp với ma pháp ẩn chứa trong thơ ca tinh linh, ảo cảnh được tạo ra sẽ khơi gợi nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng người nghe.

 

Hobner muốn chiêm ngưỡng ảo cảnh à? Vậy thì, cậu và Elliott sẽ giúp ông ta được toại nguyện.

 

"...Thiếu niên kiếm sĩ trẻ tuổi

 

Là hoàng tử đến từ Cecilia

 

Chàng và thiếu nữ tinh linh xinh đẹp

 

Kết bạn đồng hành

 

Bước lên con đường mạo hiểm thần kỳ."

 

Hơi thở của Hobner đột nhiên trở nên dồn dập. Trước mắt ông ta, một hang động tối đen dần hiện ra. Bên trong hang động, một kiếm sĩ mặc giáp đang chật vật bò lết trên mặt đất.

 

Những tiếng gào thét thảm thiết, đau đớn đến rợn người vọng ra từ sâu trong hang động. Kiếm sĩ hoảng loạn bò nhanh hơn, dốc hết sức lực lao về phía cửa hang.

 

Thế nhưng, hắn ta đã kiệt sức, thể lực và tinh thần đều gần như cạn kiệt, chỉ còn bản năng chạy trốn níu giữ cơ thể hắn ta.

 

"Ned... Ned Hobner... Cứu... Cứu bọn ta..."

 

Phía sau truyền đến tiếng đồng bạn kêu gọi, nhưng kiếm sĩ chẳng hề ngoái đầu. Hắn ta giả như không nghe thấy, chỉ cắm đầu chạy trốn.

 

Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh ngắt túm chặt lấy chân hắn ta.

 

"Ned... Ngươi không thể chạy một mình... Ngươi phải đưa bọn ta ra ngoài cùng..."

 

Ngươi đang túm lấy chân hắn ta yếu ớt cầu xin.

 

"Là ngươi... Chính ngươi đã xúi giục bọn ta vào đây thám hiểm... Ngươi không thể... Bỏ mặc bọn ta mà đi một mình..."

 

Kiếm sĩ quay đầu, dùng hết sức đạp mạnh vào kẻ đang níu lấy mình.

 

"Buông ra! Mau buông ta ra! Là do các ngươi quá vô dụng, chỉ biết cản chân ta! Nếu biết trước các ngươi yếu kém như vậy, ta đã không tham gia chuyến thám hiểm này!"

 

"Không! Ngươi không thể đi! Bunker vẫn còn mắc kẹt đằng sâu trong hang... Ngươi chẳng phải là bạn của hắn à? Sao có thể bỏ mặc hắn như vậy?"

 

"Bunker..." Kiếm sĩ lẩm bẩm: "Hắn là Đại Kiếm Sư, hắn sẽ không sao."

 

Rõ ràng cả hai đều luyện kiếm từ nhỏ, vậy mà tại sao hắn ta đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở cấp Đại Kiếm Sĩ, còn Bunker đã bước lên hàng Đại Kiếm Sư?

 

Chỉ khác biệt mỗi một chữ, nhưng khoảng cách thực lực giữa hai cấp bậc lại xa vời vợi.

 

Hắn ta đố kỵ với Bunker, sao có thể quay lại cứu hắn được?

 

Ánh mắt kiếm sĩ lóe lên sự tàn nhẫn, hắn ta giơ cao thanh kiếm, đâm thẳng xuống kẻ đang níu chặt lấy chân mình.

 

"Aaaa...!"

 

Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp hang động.

 

Kiếm sĩ ***** kẻ cản đường mình, rồi dốc hết sức lực bò ra khỏi cửa hang. Ánh nắng chói chang đập vào gương mặt hắn ta, khiến hắn ta không mở mắt ra nổi.

 

Nhưng Hobner trong ảo cảnh lại nhìn thấy gương mặt của kiếm sĩ một cách rõ ràng.

 

Đó là... Chính ông ta của mười lăm năm trước!

 

Hobner kinh hãi đảo mắt nhìn quanh. Cơn ác mộng từng ám ảnh ông ta mỗi đêm, nay lại đang tái hiện một cách rất chân thực.

 

Tại sao lại như vậy?

 

Chẳng phải ảo cảnh nên là những gì tốt đẹp nhất hay sao?

 

Vì cớ gì... Quá khứ mà ông ta muốn chôn vùi sâu nhất, lại bị vô tình lôi ra, không hề báo trước mà hiện hữu trong ảo ảnh này?

 

Đầu Hobner đau như búa bổ.

 

Đột nhiên, cảnh tượng xoay chuyển. Một kiếm sĩ nhếch nhác quỳ sụp trên mặt đất, hoảng loạn cầu xin một kiếm sĩ khác đang toàn thân bê bết máu: "Bunker... Tôi sai rồi! Tôi không nên dẫn mọi người vào đây! Tôi không phải thấy chết không cứu, mà là tôi bất lực! Thật đấy, thật đấy, anh phải tin tôi!"

 

Kiếm sĩ được gọi là Bunker không chút biểu cảm nhìn hắn ta. Sau đó hắn giơ kiếm lên, nhắm thẳng vào hắn ta.

 

"Ned, nhặt kiếm của anh lên!"

 

Ned trợn trừng mắt, đồng tử co rút, mồ hôi túa ra như mưa.

 

"Chưa đánh đã chạy, bỏ rơi đồng đội, thậm chí còn sát hại đồng đội... Anh không xứng với danh xưng kiếm sĩ." Bunker quát lớn: "Nếu muốn phản bác, vậy hãy nhặt kiếm lên, đấu với tôi một trận sinh tử!"

 

Ned run rẩy nắm lấy thanh kiếm dưới đất, nghiến răng nghiến lợi, gào lên đầy căm phẫn: "Bunker, anh nghĩ anh là ai?! Anh chẳng qua chỉ là một tên dân đen có chút thiên phú, lại dám đòi quyết đấu với một quý tộc như ta?!"

 

Hobner ôm lấy cái đầu đau nhói, nhìn trân trân chính mình của năm xưa nhặt kiếm lên, lao về phía người từng là bạn thân nhất.

 

Đại Kiếm Sĩ đấu với Đại Kiếm Sư... Kết cục thế nào, không cần nói cũng biết.

 

"Choang..."

 

Thanh kiếm của Ned bị Bunker gạt bay, rơi xuống đất. Đôi chân hắn ta mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống. Nhưng thanh kiếm của Bunker không dừng lại, mà lạnh lùng đâm thẳng về phía đầu hắn ta.

 

"Aaaaa...!"

 

Nỗi sợ hãi trước cái chết khiến Ned gào thét thảm thiết.

 

"Aaaaa...!"

 

Tại yến tiệc, Hobner đã bước vào tuổi trung niên hoảng hốt tột độ, ông ta hét lên một tiếng kinh hoàng chẳng khác gì trong ảo cảnh, vẻ uy nghi thường ngày hoàn toàn tan biến.

 

Những người khác cũng chìm trong ảo cảnh, có không ít kẻ hoảng loạn giống Hobner.

 

Kẻ thì quơ quào tay chân trong vô thức, kẻ quỳ xuống cầu xin, kẻ chửi rủa om sòm, lại có kẻ nước mắt giàn giụa.

 

Những thành viên trong đoàn ca múa chịu ảnh hưởng nhẹ nhất. Khi thoát khỏi ảo cảnh, bọn họ nhìn thấy đám người nhà Hobner lộ ra đủ loại dáng vẻ đáng xấu hổ, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.

 

Thư Lê chống chiếc cằm xinh đẹp, thích thú thưởng thức màn kịch hay diễn ra ngay giữa bữa tiệc.

 

"...Thiếu nữ tinh linh xinh đẹp, thanh kiếm Carlos sẽ chiến đấu vì nàng..."

 

Elliott ngân nga nốt đoạn thơ ca cuối cùng rồi từ tốn hạ ngón tay xuống.

 

Tiếng đàn chợt im bặt, mọi người dần tỉnh táo trở lại.

 

Khi những kẻ vừa trải qua ảo cảnh kinh hoàng phát hiện ra dáng vẻ thảm hại của chính mình, sắc mặt lập tức tái mét.

 

Hobner thoát khỏi ảo cảnh, đờ đẫn ngồi trên ghế, hồi lâu vẫn chưa lấy lại thần trí.

 

Trong số người nhà Hobner, Mert là kẻ bị ảnh hưởng nhẹ nhất. Dù hắn kiêu ngạo ngang ngược, ỷ thế ***** người, nhưng cùng lắm cũng chỉ gây ra vài trò quấy phá, chưa từng thực sự lấy mạng ai. Trong ảo cảnh, ngược lại, hắn lại chính là kẻ bị đánh tơi bời.

 

Sau khi hoàn hồn, hắn nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn tại yến tiệc, rồi quay sang cha mình lúc này trông như đã già đi cả chục tuổi. Hàng lông mày hắn nhíu chặt, giơ tay chỉ vào chàng thanh niên tóc đen vừa đặt cây đàn hạc xuống, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi... Rốt cuộc vừa làm gì?!"

 

Elliott ôm ngực, lộ vẻ yếu ớt, thở hổn hển đáp: "Tôi... Tôi đã làm gì ư? Thiếu gia không thấy, không nghe ư? Tôi chỉ làm theo yêu cầu của lệnh tôn... Đàn một bài thơ ca tinh linh... Có thể tổn thọ... Thôi mà... Khụ khụ khụ..."

 

Anh ôm chặt miệng, đôi vai run lên, ho dữ dội.

 

Thư Lê âm thầm niệm chú, khiến đóa cỏ U Ám nhanh chóng khô héo, hóa thành tro bụi. Ngay sau đó, cậu bấu chặt vào bắp đùi mình. Cơn đau nhói lên, nước mắt cậu lập tức trào ra. Cậu bật dậy khỏi chỗ ngồi, lao thẳng về phía Elliott đang ho khan.

 

"Anh Arre...!" Thư Lê òa khóc, nhào vào lòng chàng thanh niên: "Anh không sao chứ... Hu hu... Em không muốn anh chết đâu..."

 

Elliott ôm lấy tiểu yêu tinh đang khóc thút thít, buông tay khỏi miệng, dịu giọng trấn an: "Ngoan... Anh không sao... Khụ..."

 

Thư Lê vội nắm lấy tay anh, vừa nhìn thấy vết máu trên đó, cậu lập tức gào khóc long trời lở đất: "Oaaa...! Anh Arre, anh hộc máu rồi! Hu hu hu...!"

 

Tiếng khóc đau đớn của cậu bé khiến ai nấy đều nhói lòng.

 

Những kẻ định lên tiếng quở trách nhạc công đều chần chừ.

 

Mert vốn định chất vấn thêm vài câu, nhưng khi thấy nhạc công hộc máu, còn thằng nhóc kia thì gào khóc thảm thiết, những lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng, rồi bị hắn cứng rắn nuốt xuống.

 

Nhạc công liều lĩnh chịu đựng nguy cơ tổn thọ để đàn thơ ca tinh linh cho mọi người thì có gì sai chứ?

 

Hơn nữa, trước khi đàn, chính anh đã nhấn mạnh rằng mỗi người sẽ thấy một ảo cảnh khác nhau, không thể chỉ vì bản thân nhìn thấy điều đáng sợ mà đổ lỗi cho anh được.

 

Các cô gái trong đoàn ca múa bị tiếng khóc của bé Amos làm lay động, đồng loạt rơi nước mắt.

 

Mary quỳ xuống, giọng nghẹn ngào sám hối: "Xin lỗi, anh Arre... Tất cả là lỗi của tôi..."

 

Simu đứng dậy, khẽ hành lễ với người ngồi ở ghế đầu: "Ngài Hobner tôn kính, xin hãy cho phép đoàn ca múa chúng tôi kết thúc buổi biểu diễn tối nay."

 

Nàng không muốn nán lại đây dù chỉ là một khắc.

 

Mặc kệ Hobner có thân phận thế nào ở thành Daotto, ông ta đã có tên trên danh sách ám sát của nàng.

 

Phải, tuy bề ngoài Simu là đoàn trưởng của đoàn ca múa Millia, nhưng thực chất, nàng là một thích khách chuyên trừ gian diệt ác.

 

Những lão quý tộc này dựa vào quyền thế mà chèn ép dân thường, làm đủ loại chuyện xấu xa, đều nên đáng xuống địa ngục cả.

 

Ban đầu, Simu không định ra tay với Hobner. Dù sao nàng cũng chỉ là đi ngang qua thành Daotto, định kiếm chút thù lao rồi rời đi, nhưng ông ta lại ép người quá đáng, vậy thì đừng trách nàng không khách sáo.

 

Sau một hồi thất thần, cuối cùng Hobner cũng lấy lại bình tĩnh. Nhìn nhạc công yếu ớt, đứa trẻ khóc lóc không ngừng cùng vị đoàn trưởng với thái độ kiên quyết, ông ta trầm giọng nói: "Mert, đi lấy một nghìn đồng vàng cho bọn họ."

 

"Phụ thân đại nhân...!" Mert kinh ngạc thốt lên.

 

Một nghìn đồng vàng đủ để mua một căn nhà lớn ngay trung tâm thành Daotto. Chỉ là một đoàn ca hát nhảy múa, sao có thể đáng giá đến vậy?

 

"Mau đi đi!" Hobner quét mắt lạnh lùng. Mert không dám cãi lại, vội vàng đi lấy tiền.

 

Simu bình thản nói: "Đa tạ ngài Hobner đã ban thưởng, có điều... dù bao nhiêu đồng vàng, cũng không thể đổi lại được mạng sống của anh Arre."

 

Thư Lê càng khóc to hơn: "Hu hu hu... Anh Arre... Em không muốn anh chết yểu đâu...!"

 

Hobner nhíu chặt chân mày, bị tiếng khóc inh ỏi của đứa trẻ làm cho đau đầu. Ông ta đưa tay sờ vào túi trữ vật bên hông, lấy một chiếc hộp tinh xảo ra, rồi ra hiệu cho gia nhân bên cạnh mang đến cho nhạc công.

 

Gia nhân cung kính nhận lấy chiếc hộp, nhanh chóng dâng lên trước mặt Elliott.

 

Elliott ho khan mấy tiếng, yếu ớt cầm lấy chiếc hộp, giọng đứt quãng hỏi: "Lão gia Ho... Hobner... Xin hỏi đây là gì?"

 

Hobner nói: "Đây là báu vật ta liều mạng lấy được từ đại hẻm núi Waba mười lăm năm trước."

 

"Cái này..." Elliott lưỡng lự: "Nếu là báu vật của ngài Hobner, vậy tôi... Sao có thể không biết xấu hổ nhận lấy đây?"

 

Hobner phất tay: "Lễ vật đã tặng đi, không có chuyện lấy lại. Các cậu đi đi!"

 

Chủ nhà đã lên tiếng, đoàn ca múa tất nhiên không thể mặt dày ở lại. Sau khi nhận một nghìn đồng vàng, bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lần lượt rời đi.

 

Thư Lê vừa nấc nghẹn vừa dìu Elliott yếu ớt, chậm rãi bước sau cùng.

 

Senlour nhìn theo bóng bọn họ khuất dần, siết chặt nắm đấm, thẳng lưng, nghiêm nghị cất lời: "Chú Hobner..."

 

"Senlour." Hobner cắt ngang, trầm giọng hỏi: "Cháu có biết tại sao chúng ta lại không thể cầm kiếm nữa không?"

 

Senlour sững sờ: "Vì sao?"

 

Hobner nhìn hắn thật sâu, chậm rãi nói: "Bởi vì... Chính cha cháu, Bunker, đã tự tay hủy hoại đôi tay cầm kiếm của ta."

 

"Cái gì?" Senlour kinh ngạc.

 

Nasha căng thẳng, vô thức siết chặt vạt áo Senlour.

 

Hobner điềm nhiên: "Có vẻ như cha cháu chưa từng kể với cháu về chuyện giữa ta và ông ấy. Cháu chỉ biết ta là bạn của cha cháu, nhưng không biết hai chúng ta đã trở mặt thành thù. Việc cháu đến thành Daotto tìm ta giúp đỡ rõ ràng là một sai lầm."

 

Senlour lập tức kéo Nasha về phía mình, tay còn lại đặt lên chuôi kiếm.

 

Hobner cười nhạt: "Nếu ta muốn đối phó với các cháu, ta đã báo cho đoàn Hiệp sĩ Hamon từ lâu rồi, đâu cần bày tiệc chiêu đãi thế này."

 

Senlour không nói gì, chỉ lặng lẽ cảnh giác nhìn ông ta chằm chằm.

 

Ánh mắt Hobner dừng lại trên người Nasha đang mặc đồ nam, hỏi: "Cô ấy là công chúa của vương quốc Pedam, có đúng không?"

 

Senlour siết chặt cơ bắp, chau mày nói: "Chú Hobner, nếu chú không có ý định báo tin, vậy xin thứ lỗi, cháu không thể ở lại lâu hơn."

 

Nói xong, hắn kéo Nasha định rời đi.

 

"Khoan đã." Hobner lên tiếng: "Cháu không muốn nghe suy nghĩ của ta à?"

 

Senlour đảo mắt nhìn quanh, thấy đám hộ vệ đang đứng lặng lẽ ở góc phòng, hắn bèn kìm lại sự nôn nóng, trấn tĩnh ngồi xuống: "Chú cứ nói."

 

Hobner nhìn hắn, thở dài cảm thán: "Cháu rất xuất sắc. Ta thật mừng cho Bunker. Không giống như con trai ta, chỉ là một kẻ vô dụng suốt ngày gây chuyện."

 

Kẻ vô dụng Mert bị nhắc đến lập tức trừng mắt, nhưng không dám phản bác.

 

Hobner tiếp tục: "Ta từng làm một chuyện có lỗi với cha cháu. Vì vậy, ông ấy đã tự tay chặt đứt con đường kiếm sĩ của ta. Từ đó, ta chỉ có thể dừng lại ở cấp Đại Kiếm Sĩ, mãi mãi không thể đột phá. Chuyện này giống như một cái gai trong lòng ta, khiến ta mất ngủ triền miên, bệnh đau đầu cũng liên tục tái phát. Vừa rồi, nhạc công Arre của đoàn ca múa đã dùng bài thơ ca tinh linh, mạnh mẽ xé toạc vết thương cũ trong ta."

 

"Senlour, ta có lỗi với cha cháu, cũng có lỗi với rất nhiều người." Hobner thì thầm: "Nhưng... ta không hối hận."

 

Nếu ngày đó ông ta không quyết đoán, có lẽ ông ta đã sớm bỏ mạng trong hang động đáng sợ ấy.

 

"Ta sẽ đưa cháu đến vương thành." Hobner nhìn chàng trai trẻ đang kinh ngạc, thản nhiên nói: "Đế quốc Dalia bây giờ đã không còn là Đế quốc Dalia hùng mạnh năm xưa. Nếu không có sự giúp đỡ của ta, dù cháu có vào được vương thành cũng chưa chắc có thể gặp được hoàng hậu."

 

Senlour trầm giọng hỏi: "Tại sao chú lại giúp cháu?"

 

Hobner nâng ly rượu, trầm ngâm nói: "Cứ xem như ta trả lại ân tha mạng của cha cháu đi."

 

Tại quán trọ nhỏ, Thư Lê đeo một chiếc ba lô lớn trên vai, kẹp cây pháp trượng dưới nách, tay còn lại dìu Elliott đang giả vờ yếu ớt chậm rãi bước lên cầu thang.

 

"Anh Arre, bé Amos, xin hãy dừng bước."

 

Simu gọi hai người lại.

 

Hai người đứng ở bậc thang, quay sang nhìn nàng.

 

Simu nhận lấy chiếc túi nặng trĩu chứa một nghìn đồng vàng từ tay Barth, rồi nhét vào tay Elliott.

 

Vì phải giả vờ yếu ớt, Elliott suýt chút nữa không giữ nổi: "Đoàn trưởng Simu, chuyện này... Cô làm gì vậy?"

 

"Thành thật xin lỗi anh, vì sai lầm trong phán đoán của tôi nên anh mới bị thương. Số vàng này là thứ anh xứng đáng nhận được." Simu hiếm khi tỏ ra nghiêm túc như vậy.

 

Elliott im lặng nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Nếu đoàn trưởng Simu đã kiên quyết như vậy, tôi xin nhận. Cô không cần áy náy, tôi cũng không tổn thất quá nhiều."

 

Anh nhận lấy túi tiền, đưa cho Thư Lê ôm, sau đó chậm rãi bước lên lầu.

 

Chỉ đến khi vào phòng, đóng cửa lại, cả hai mới đồng loạt trút bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài.

 

"Ugh, nặng quá đi!"

 

Thư Lê quăng túi tiền, ba lô và pháp trượng xuống đất, sau đó ngồi phịch xuống ghế, đưa tay xoa cổ mình.

 

"Em gào đến đau cả họng đây này."

 

Gào khóc thảm thiết đúng là mệt thật.

 

"Phối hợp khá ăn ý đấy." Elliott chẳng còn vẻ yếu ớt khi nãy, anh nhấc bổng túi tiền nặng trĩu lên chỉ bằng một tay, ước lượng rồi hớn hở nói: "Khối lượng cũng ổn, tạm đủ làm thù lao cho tối nay."

 

Chú thích:

 

(1) Độ chém với phiêu của bài hát lên đến 90%. Nói chung, tất cả các bài hát bài thơ trong truyện mình sẽ đều chém như vậy (cho nó mượt... Maybe), nên có lẽ nó sẽ khiến nhiều người khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment