Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 116

"Anh Arre, anh lấy máu ở đâu ra vậy?"

 

Thư Lê tò mò hỏi.

 

Khoảnh khắc đó, cậu thực sự giật mình. Máu trong lòng bàn tay Elliott quả thực rất chân thật: vừa tươi rói lại sền sệt, đủ sức đánh lừa tất cả mọi người.

 

"Là mứt quả." Elliott lấy một lọ mứt quả màu đỏ từ trong nhẫn trữ vật ra.

 

Vì trang phục biểu diễn là loại áo hở cổ, Elliott liền đeo nhẫn trữ vật trên cổ, xem như đồ trang sức. Sau khi đàn hát thơ ca tinh linh xong, anh lợi dụng động tác khom lưng che miệng ho khan, thừa cơ lấy mứt quả màu đỏ ra, bôi vào lòng bàn tay, khéo léo làm giả đến mức giống y như thật.

 

Thư Lê nhận lấy lọ mứt quả, đưa lên mũi ngửi, ngạc nhiên nói: "Là mứt quả kuku."

 

Cậu thèm thuồng ***** khóe môi: "Em có thể ăn quả này được không?"

 

Tối nay vất vả cả đêm, bữa tối đã tiêu hóa sạch từ lâu, giờ bụng cậu đang đói cồn cào. Bình thường, để phòng ngừa bất trắc, cậu không dám ăn trái cây cất trong nhẫn trữ vật. Nhưng bây giờ đã nửa đêm, hơn nữa trong phòng không có ai khác... chắc là ăn được rồi chứ nhỉ?

 

Elliott nhìn ánh mắt mong đợi của tiểu yêu tinh, mỉm cười gật đầu: "Ăn đi!"

 

"Hế, được ạ!" Thư Lê vui vẻ lấy hai quả trái cây trông giống quả đào ra, niệm một câu thần chú hệ nước, rửa sạch phần bên ngoài rồi chia cho Elliott một quả.

 

Elliott nhận lấy quả, cắn một miếng.

 

Thư Lê ăn ngon lành, hai má phồng lên.

 

Ừm, trái cây do Rừng Rậm Yêu Tinh sản xuất vẫn là ngon nhất.

 

Cậu vừa gặm quả vừa hỏi: "Bên trong chiếc hộp mà Hobde đưa cho anh chứa thứ gì thế?"

 

"Là Hobner." Elliott chỉnh lại, cậu nhóc này thỉnh thoảng vẫn mắc tật nói lắp.

 

Thư Lê nhún vai. Đối với những người không quan trọng, ai thèm nhớ rõ như vậy làm gì!

 

Elliott lấy một cái hộp lớn bằng lòng bàn tay ra, chỉ thấy trên nắp hộp có khắc hoa văn trận pháp ma thuật.

 

Thư Lê thấy vậy, vội vàng ngăn cản anh lại: "Cẩn thận, có phong ấn!"

 

Bị hố một lần, cậu rất nhạy cảm với trận pháp ma thuật, không dám lỗ mãng giải trừ phong ấn nữa, sợ lại gặp phải lời nguyền đáng sợ nào đó.

 

Elliott cười nói: "Chỉ là một phong ấn nhỏ thôi, không có lời nguyền."

 

Cậu nhóc này chính là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

 

Anh niệm một câu chú giải phong ấn, "cạch" một tiếng, chiếc hộp liền tự động mở ra.

 

Thư Lê nhìn chằm chằm chiếc hộp không chớp mắt, căng thẳng đến mức quên cả gặm trái cây.

 

Khi nắp hộp hoàn toàn bật mở, bên trong lộ ra một viên khoáng thạch màu đỏ sẫm.

 

"Đây là cái gì?" Thư Lê hỏi.

 

Elliott nhướng mày, nhấc khối khoáng thạch đỏ to bằng nắm tay lên, đặt dưới đèn đá ma thuật xem xét kỹ lưỡng.

 

"Là đá Obsidian." Elliott nói: "Xuất xứ từ độ sâu ba nghìn mét của hẻm núi Waba, phẩm chất có lẽ đã đạt đến cấp tám, giá trị không thua kém gì đá Mặt Trời."

 

"Oa!" Thư Lê ngạc nhiên hô lên. Đá Mặt Trời trên pháp trượng của cậu là hàng cực phẩm do ngài rắn lớn tặng, xuất xứ từ độ sâu năm nghìn mét dưới hẻm núi Waba. Khối đá Obsidian này nằm ở độ sâu ba nghìn mét, quá trình lấy được nó chắc chắn cũng rất khó khăn.

 

Hobner nói đây là bảo vật ông ta có được từ mười lăm năm trước, xem ra ông ta cũng rất trân trọng nó. Không chỉ dùng trận pháp ma thuật phong ấn, ông ta còn luôn mang nó theo bên mình.

 

Lấy cái này làm bồi thường, cũng đủ để thấy thành ý của ông ta.

 

Tuy nhiên, sinh mạng là vô giá.

 

Nếu nhạc công loài người thực sự biểu diễn thơ ca tinh linh, thì bao nhiêu bảo vật cực phẩm cũng không thể đổi lại được tuổi thọ đã mất.

 

"Đá Obsidian có tác dụng gì?" Thư Lê cắn một miếng trái cây, mơ hồ hỏi.

 

Elliott đặt viên khoáng thạch lại trong hộp, giải thích cho cậu: "Là vật liệu chế tạo phòng cụ ma thuật, có đặc tính chống lửa, chịu nhiệt độ cao. Nếu mặc phòng cụ khảm đá Obsidian vào, có thể đi đến những vùng cực nóng như núi lửa hoặc sa mạc mà không gặp trở ngại gì."

 

Núi lửa? Sa mạc?

 

Ánh mắt Thư Lê sáng lên.

 

Trước đó, cậu đã tra tư liệu, biết được tinh linh Lửa có khả năng đang ở sa mạc của đế quốc Izerafa. Nếu có một bộ phòng cụ khảm đá Obsidian, chẳng phải cậu sẽ có cơ hội đi tìm tinh linh Lửa rồi sao?

 

Elliott đưa chiếc hộp cho Thư Lê: "Cho em."

 

Thư Lê vội vàng từ chối: "Thứ không thể nhận được, cái này là quà bồi thường mà Hobner đưa cho anh."

 

Elliott gập ngón tay, gõ nhẹ lên trán tiểu yêu tinh: "Anh đã sống hơn năm trăm tuổi, bảo bối nào mà chẳng có? Em phối hợp diễn kịch với anh, gào thét một hồi, viên đá Obsidian này xem như tiền công vất vả cho em vậy!"

 

Thư Lê chớp mắt.

 

Thấy Elliott không hề để ý, cậu liền vui vẻ nhận lấy. "Cảm ơn, anh Arre."

 

Elliott nói: "Đợi sau khi quay về Vương Quốc Tinh Linh, hãy để Vương làm thành phòng cụ thích hợp cho em."

 

Thư Lê khó hiểu: "Vì sao lại phải tìm Vương để làm?"

 

Cậu có thể tìm ông chủ cửa hàng phòng cụ ở khu buôn bán Cây Thần kia mà!

 

"Kỹ thuật rèn đúc của Vương không ai sánh bằng." Elliott nhếch miệng cười. "Em là học trò nhỏ của Vương, có thể nhân cơ hội này để đưa ra vài yêu cầu nhỏ với ngài."

 

Anh có nên nói cho cậu nhóc này biết rằng, trong số những bộ quần áo cậu mặc ở Vương Quốc Tinh Linh, có vài bộ được đích thân Vương cắt may và phù phép, sau đó lặng lẽ gửi lẫn vào đống quần áo mà Saiya mang đến cho cậu hay không?

 

"Nhưng mà..." Thư Lê gãi ót, có chút ngại ngùng.

 

Mặc dù cậu là học trò nhỏ của Tinh Linh Vương, nhưng cậu cũng không thể cậy được sủng mà kiêu ngạo được, sao có thể để Vương hạ mình chế tạo phòng cụ cho cậu chứ?

 

"Yên tâm, Vương rất dễ nói chuyện." Elliott chia sẻ kinh nghiệm: "Hồi nhỏ, anh còn lắm lời hơn em nhiều, ba ngày hai bữa lại chạy đến đòi cái này cái kia, vậy mà Vương cũng chưa từng tức giận."

 

Thấy Thư Lê lộ vẻ khó tin, anh sờ vào chiếc cằm nhẵn nhụi: "Trẻ con ấy mà, tùy hứng một chút chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao?"

 

Thư Lê nhìn dáng vẻ đáng ghét của anh, có thể khẳng định rằng hồi nhỏ, anh nhất định là một đứa trẻ nghịch ngợm, kiểu mà chắc chắn sẽ khiến Tinh Linh Vương đau đầu.

 

Sau khi ăn trái cây xong, bụng cũng no được ba phần, cậu bèn nhét hạt vào lại trong nhẫn trữ vật, mang về làm giống.

 

"Anh Arre, anh lấy tiền vàng đi." Thư Lê chỉ vào túi tiền vàng trên mặt đất, nói.

 

Long Vương Hamon đã tặng cậu rất nhiều tiền vàng, nhiều đến mức chất đống như núi trong nhẫn trữ vật, tiêu mấy đời cũng không hết. Cậu không muốn tăng thêm gánh nặng, vẫn nên để Elliott xử lý số tiền này thì hơn!

 

Mặc dù, có lẽ tiền của Elliott cũng chẳng ít hơn của cậu.

 

Tinh linh và yêu tinh là chủng tộc trường sinh, sống càng lâu, của cải tích lũy càng nhiều. Đối với bọn họ mà nói, một nghìn đồng vàng chẳng khác nào cơn mưa phùn thoáng qua.

 

Elliott cũng không từ chối, cất đồng vàng đi.

 

Thư Lê lại lấy một phong thư ra.

 

Đây là thư giới thiệu của thầy Job - người kiểm tra Hiệp Hội Ma Pháp, đưa cho cậu.

 

"Anh Arre, nên xử lý bức thư này thế nào?" Cậu có hơi khó xử: "E rằng em phải phụ lòng tốt của thầy Job rồi."

 

Lần ra ngoài này của cậu hoàn toàn là ngoài ý muốn. Đợi sau khi gặp Vương hậu của đế quốc Dalia, cậu sẽ trở về Rừng Rậm Yêu Tinh. Vậy nên cậu không thể mang theo phong thư giới thiệu này đến Học viện Ma pháp Saint Velia ở Trung Đình để báo danh được.

 

Thầy Job tưởng rằng mình đã phát hiện ra một thiên tài ma pháp, nhưng lại không biết rằng, thiên tài ma pháp này lại là một tiểu yêu tinh trong Rừng Rậm Yêu Tinh.

 

"Cứ giữ nó lại trước đã." Elliott xoa đầu cậu: "Sau khi em trưởng thành và đến lục địa rèn luyện, đây chính là một trong những lớp học em bắt buộc phải học ở học viện ma pháp nhân loại,."

 

Thư Lê ngạc nhiên: "Gì cơ?"

 

Cái gì gọi là một trong những lớp học bắt buộc học ở học viện ma pháp nhân loại?

 

Elliott nói: "Mặc dù tuổi thọ của loài người ngắn ngủi, thiên phú cũng không bằng chúng ta, nhưng bọn họ lại rất có tinh thần khám phá. Bọn họ thích nghiên cứu và sáng tạo, từ đời này qua đời khác, mài giũa tiến bước, theo đuổi tri thức và thực tiễn ở tầng lớp cao hơn, điều này rất đáng để chúng ta học tập."

 

Thư Lê bỗng nhiên hiểu ra: "Thì ra là vậy."

 

Yêu tinh và tinh linh có thiên phú cao, sống quá an nhàn, dễ tự mãn. Trái lại, môi trường của loài người vốn đã kém, vì tranh đoạt tài nguyên mà không ngừng tranh đấu, nên bọn họ không thể không đổi mới và biến đổi.

 

Học cái hay của người khác bù đắp cái dở của mình, mới có thể theo kịp thời đại.

 

Cậu cẩn thận cất kỹ lá thư, đợi sau này có cơ hội sẽ dùng.

 

Chỉ là không biết, đến lúc cậu đến học viện ma pháp báo danh, lá thư giới thiệu này có bị mất hiệu lực hay không.

 

Cậu duỗi người một cái, ngáp liên tục, cảm thấy buồn ngủ.

 

"Em đi ngủ đây!" Cậu nhảy xuống ghế, vào nhà vệ sinh rửa mặt súc miệng.

 

Elliott lấy quần áo từ trong ba lô ra, đưa cho cậu một bộ quần áo mới mua: "Mặc cái này vào."

 

Thư Lê nhận lấy quần áo, vào nhà vệ sinh thay.

 

Quần áo mới mua có chất lượng tốt hơn vải thô nhiều, mặc trên người cuối cùng cũng không bị cọ xát đỏ da nữa.

 

Cậu nhìn vào gương, thấy vết đỏ nhỏ trên cổ, bèn tự thi triển một phép hồi phục

 

trong ma pháp hệ cỏ. Khi những điểm sáng màu xanh lá cây rơi xuống da, vết đỏ nhỏ dần biến mất, làn da của cậu cũng phục hồi lại như cũ.

 

Thư Lê sờ lên chiếc cổ nhẵn nhụi, hài lòng bước ra khỏi phòng tắm. Cậu nhìn thấy chiếc giường lớn mềm mại, liền nhảy ba bước, nhào lên đó. Cậu lăn sang một bên, kéo chăn lên, ngoan ngoãn nằm yên.

 

"Chúc ngủ ngon, anh Arre."

 

Không đợi Elliott trả lời, cậu đã nhắm mắt tiến vào trạng thái ngủ.

 

Elliott bật cười lắc đầu, điều chỉnh độ sáng của đèn đá ma thuật xuống thấp rồi vào phòng tắm rửa mặt thay quần áo. Sau khi xong xuôi, anh liền nằm xuống phía bên kia giường.

 

Thư Lê cho rằng mình có thể ngủ một mạch đến sáng, nào ngờ khi sắp tiến vào giấc mộng ngọt ngào, một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng gọi cậu trong đầu.

 

'Sperion bé nhỏ... Sperion bé nhỏ...'

 

Là Cây Mẹ!

 

Cơn buồn ngủ của Thư Lê lập tức tan biến phân nửa. Nghĩ đến Elliott đang nằm cùng giường, cậu không mở mắt ra, mà lật người lại, quay lưng về phía anh.

 

[Onomisis? Sao ngài lại liên lạc được với con?]

 

Nơi này cách Vương Quốc Tinh Linh vạn dặm, cảm ứng tâm linh giữa Cây Mẹ và cậu có thể truyền xa đến vậy hay sao?

 

'Rễ của ta trải khắp toàn bộ lục địa, đương nhiên, ý thức cũng có ở khắp mọi nơi.'

 

'Nếu không phải phần lớn rễ của ta đã bị bóng tối ô nhiễm, con cũng không cần vất vả đến vương thành đế quốc Dalia, mà có thể truyền tống trực tiếp từ không gian rễ đến hoàng cung, giao thư cho vương hậu.'

 

Sau khi nghe lời giải thích của Cây Mẹ, Thư Lê liền hiểu ra.

 

Do ảnh hưởng của lời nguyền, cậu suýt chút nữa quên mất bộ rễ phát triển nghịch thiên của Cây Mẹ.

 

[Vậy, dưới lòng đất gần khách sạn có rễ của ngài à?]

 

'Đúng vậy.'

 

"Nhưng ta cũng không phải dựa vào rễ cây ở đây để liên lạc với con."

 

[Như vậy là thế nào?] Thư Lê bị làm cho hồ đồ.

 

"Rễ cây ở đây không được thanh lọc, không nghe theo sai khiến của ta. Ta thông qua pháp trượng con mới mua hôm nay, cảm ứng được con."

 

[Hả? Pháp trượng?] Thư Lê ngạc nhiên không thôi: [Đó chỉ là một pháp trượng cấp thấp thôi mà!]

 

"Đúng vậy, nó quả thực chỉ là một pháp trượng cấp thấp, nhưng vật liệu làm ra thân trượng của nó lại là từ rễ cây của ta."

 

Thư Lê: ...

 

"Có lẽ là một thợ chế tạo vũ khí nào đó đã khai quật rễ cây của ta, chế tạo một lô pháp trượng cấp thấp, bán ra khắp lục địa."

 

"Vận may của con không tệ, mua được một cây, lại dùng nó để thi triển ma pháp trong thời gian dài, kích hoạt sinh cơ còn sót lại trên thân trượng. Ý thức của ta cảm ứng được nó, liền tìm đến con."

 

Còn... Còn có thể như vậy à?

 

Thư Lê vô cùng ngạc nhiên.

 

Cậu tiện tay mua một pháp trượng ở cửa hàng vũ khí, vậy mà đó lại là rễ cây của Cây Mẹ.

 

Pháp trượng kia bày ở cửa hàng vũ khí, không hề nổi bật, gia công thô ráp, cấp bậc thấp, bị bỏ xó bám bụi đã lâu.

 

Nếu không phải bản thân cậu cần một pháp trượng để đối phó tạm thời, cậu cũng sẽ không chọn nó.

 

Đường đường là pháp trượng được chế tạo từ rễ của Cây Mẹ Tinh Linh, lại bị loài người đối xử như vậy, thật khiến người ta xót xa.

 

Quả đúng là minh châu bị phủ bụi!

 

Không biết trên lục địa còn bao nhiêu pháp trượng cấp thấp mang nhãn hiệu Cây Mẹ đã bị loài người bỏ qua lãng quên vứt bỏ như vậy nữa.

 

[Tác giả có lời muốn nói]

 

Thư Thư: Nhận được vật phẩm nhiệm vụ đá Obsidian.

Bình Luận (0)
Comment