Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 129

Thực ra, Thư Lê rất muốn nói với các giáo viên yêu tinh rằng, lý do cậu chăm chỉ và hiếu học như vậy không phải ngẫu nhiên.

 

Là một người xuyên không đến một thế giới xa lạ, cậu không chỉ mơ hồ về địa hình mà ngay cả ngôn ngữ cũng chẳng thông thạo. Muốn sinh tồn, tìm hiểu thế giới mới và hòa nhập với môi trường xung quanh, dốc sức học tập chẳng phải là điều hiển nhiên sao?

 

Huống hồ, cậu lại chẳng hề có năng khiếu học ngôn ngữ, việc học hành vô cùng gian nan. Chỉ có thể cắn răng lao vào, miễn cưỡng lắm mới đuổi kịp các tiểu yêu tinh khác.

 

Nhìn thấy cậu nỗ lực, các tiểu yêu tinh cũng không chịu thua, đồng loạt cố gắng theo.

 

Kết quả là, nhóm tiểu yêu tinh của họ đã khơi dậy một phong trào học tập sôi nổi, kéo dài đến tận bây giờ, thậm chí còn lan sang cả tám bé con của khóa sau.

 

Đương nhiên, Thư Lê không thể tiết lộ sự thật với các giáo viên yêu tinh. Dù vất vả đến đâu, cậu cũng chỉ có thể âm thầm nuốt xuống, rưng rưng nước mắt mà tiếp tục liều mạng.

 

May mắn thay, ngoài những môn văn hóa có phần mệt mỏi, thành tích của cậu trong các môn ma pháp, kiếm thuật, tiễn thuật, thể thuật và chiến đấu đều dẫn đầu.

 

Đặc biệt, tốc độ thăng cấp ma pháp của cậu nhanh nhất.

 

Tất cả nhờ vào sự chỉ dạy của Tinh Linh Vương và sức mạnh gia trì từ chiếc vương miện hoa nhỏ.

 

Dù thức tỉnh cả bảy hệ ma pháp có thể xem là thiên tài trong số các thiên tài, nhưng nếu không có danh sư chỉ điểm, thiên phú cũng chỉ uổng phí.

 

Vận may của cậu khá tốt, sinh ra trong tộc yêu tinh giàu tài nguyên, lại được Tinh Linh Vương cũng sở hữu bảy hệ ma pháp, thu nhận làm đệ tử, hưởng nền giáo dục tinh anh bậc nhất.

 

Vương miện hoa nhỏ là biểu tượng của sự chúc phúc từ Tinh Linh Vương, chẳng khác nào một phần mềm hack cheat giúp tăng hiệu quả học ma pháp lên gấp đôi.

 

Thế nhưng, trong vài năm đầu sau khi chào đời, cậu hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào từ nó.

 

Vẫn nói lắp như cũ, thần chú cũng chẳng thể nhớ nổi.

 

Mãi đến khi lĩnh ngộ được Ma Pháp Không Tiếng Động, sức mạnh của vương miện hoa nhỏ mới dần bộc lộ, đặc biệt rõ rệt trong những năm gần đây. Không biết từ khi nào, cấp bậc ma pháp của cậu như được gắn động cơ, từ Ma Pháp Sư cao cấp nhảy vọt thẳng lên Ma Đạo Sư cao cấp.

 

Bước tiến vượt cấp này quả thực quá mức kinh ngạc. Phải biết rằng, học sinh giỏi nhất của Yên Tĩnh năm nay đã hai mươi lăm tuổi, nhưng cũng chỉ mới đạt đến Ma Đạo Sư trung cấp mà thôi!

 

Cuối cùng, Thư Lê cũng được tận hưởng phúc lợi của nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không. Với tốc độ thăng cấp hiện tại, cậu tin rằng chẳng cần đến một trăm năm, mình hoàn toàn có thể chạm tới cảnh giới Pháp Thánh.

 

Con đường dũng giả đã nằm ngay trong tầm tay.

 

Còn về phản ứng của yêu tinh và tinh linh trước tốc độ thăng cấp nghịch thiên của cậu? Ngoài những lời khen ngợi vẫn chỉ là khen ngợi, chẳng một ai tỏ vẻ nghi ngờ.

 

Có lẽ, trong mắt họ, thiên tài xuất hiện nhan nhản cũng là chuyện thường tình. Suốt hàng vạn năm qua, tộc yêu tinh và tinh linh vốn sở hữu thiên phú dị bẩm, lớp lớp thiên tài kế thừa nhau. Huống hồ, cậu còn được Tinh Linh Vương đích thân chỉ dạy, nên dù vượt trội hơn một chút, so với những thiên tài khác, thành tích này cũng chẳng có gì quá mức chói mắt.

 

Như vậy cũng tốt.

 

Ít nhất, cậu sẽ không bị xem là dị loại.

 

Thư Lê lần nữa thầm cảm tạ "đại thần xuyên không" đã để cậu được sinh ra trong tộc yêu tinh.

 

Hôm nay, cậu cùng ba người bạn ra ngoài làm nhiệm vụ, tiện thể thu thập thảo dược và khoáng thạch. Trong lúc vô tình tiến gần bìa rừng, cả nhóm chợt bắt gặp một đội mạo hiểm rõ ràng không biết tự lượng sức mình.

 

Đội mạo hiểm này gồm mười người: tám loài người, một người thú và một người lùn.

 

Trong số tám loài người, có ba Kiếm Sĩ, bốn Ma Pháp Sư và một thầy bào chế thuốc.

 

Nhìn qua, đây là một đội ngũ có sức chiến đấu khá mạnh. Có lẽ do thường xuyên hợp tác làm nhiệm vụ, nên họ phân công rõ ràng, phối hợp vô cùng ăn ý.

 

Đây là một đội mạo hiểm có sức chiến đấu tương đối mạnh, có lẽ do thường xuyên làm nhiệm vụ, nên bọn họ phân công công việc rất rõ ràng, phối hợp ăn ý với nhau.

 

Nếu đi mạo hiểm ở những nơi khác, có lẽ sẽ không gì có thể cản trở được bọn họ, nhưng nơi bọn họ đến lại là Rừng Rậm Yêu Tinh, khắp nơi đều là trở ngại.

 

Sương mù dày đặc bao phủ bìa rừng, không chỉ làm rối loạn thị giác mà còn khuấy động nỗi sợ hãi và ***** sâu thẳm trong lòng mỗi người. Những mâu thuẫn vụn vặt giữa đồng đội vốn chỉ là chuyện nhỏ, nay lại bị phóng đại đến vô hạn, khiến bọn họ sinh lòng oán hận, không ngừng công kích và chỉ trích lẫn nhau. Cuối cùng, mâu thuẫn bùng nổ thành nội chiến. Trong mắt họ, đồng đội giờ chẳng khác nào kẻ thù, ai nấy đều lao vào chém giết, không đội trời chung.

 

Nhóm yêu tinh đã quá quen với những cảnh tượng đẫm máu như thế này. Nếu bắt gặp, tốt nhất là tránh xa.

 

Nhưng Thư Lê thì khác. Do giao du với ngài rắn lớn đã lâu, cậu đặc biệt yêu thích công việc nhặt đồ rơi.

 

"Có phải sắp kết thúc rồi không?" Budno xoa tay, vẻ mặt đầy mong chờ.

 

"Vẫn còn một Ma Pháp Sư và một Thầy Bào Chế Thuốc chưa chết." Dicio nhíu mày.

 

"Bọn họ ít bị ảnh hưởng bởi sương mù nhất." Angel giơ ngón tay lên, bình thản phân tích. "Có lẽ phẩm hạnh không quá tệ, nên mới có thể chống đỡ đến giờ. Nếu may mắn, họ có thể sống sót rời khỏi khu rừng."

 

Budno tiếc nuối thở dài: "Bọn họ không chết, sao chúng ta nhặt đồ rơi được?"

 

Thư Lê điềm tĩnh đáp: "Đừng vội."

 

Ngài rắn lớn là ma thú. Cách làm việc của nó xưa nay luôn đơn giản và thô bạo, một khi đã nhắm đến con mồi, đối phương tuyệt đối không thể sống quá ngày thứ hai.

 

Vậy nên, những nhà mạo hiểm không may bước vào lãnh địa của ngài rắn lớn chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo.

 

Yêu tinh có giới hạn đạo đức rất cao, họ không chủ động giết người. Đối với những nhà mạo hiểm chưa chết hẳn, họ chỉ đánh ngất trước, rồi sau đó mới xử lý.

 

Cuộc đấu đá dưới gốc cây cuối cùng cũng gần đến hồi kết. Thầy Bào Chế Thuốc, người có sức chiến đấu yếu nhất, may mắn sống sót. Hắn bị thương rất nặng, toàn thân đẫm máu. Nếu cứ để mặc, chẳng bao lâu nữa, hắn cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

 

Thư Lê không muốn chờ đợi thêm, cậu quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

 

Cậu vươn tay, nhắm chuẩn vào Thầy Bào Chế Thuốc dưới gốc cây, niệm một câu thần chú ma pháp hệ bóng tối ngắn gọn.

 

Phép Gây Choáng lập tức khiến mục tiêu rơi vào trạng thái hôn mê.

 

Thầy bào chế thuốc ngã vật xuống bãi cỏ.

 

Lợi ích của việc trở thành Ma Đạo Sư chính là khi thi triển ma pháp cấp thấp, không cần niệm một đoạn thần chú dài dòng nữa.

 

"Đi, xuống nhặt đồ." Thư Lê vung tay một cái, dẫn đầu bay xuống cành cây.

 

Ba người bạn nhỏ hưng phấn bay xuống theo.

 

Rất nhanh, bốn thiếu niên yêu tinh xuất hiện phía trên thi thể các nhà mạo hiểm. Mùi máu tanh nồng nặc, bọn họ ghét bỏ phẩy tay.

 

"Nhanh tay lên, lát nữa tinh linh tuần tra sẽ đến." Thư Lê nhắc nhở.

 

Nơi này đã rất gần bìa rừng, nếu bị tinh linh tuần tra phát hiện, cái mông của bọn họ sẽ gặp họa.

 

"Được rồi!" Dicio thuần thục tháo đồ trữ vật của đám người mạo hiểm.

 

Angel và Budno cũng không rảnh rỗi, cả hai nhanh tay lẹ mắt tháo gỡ những trang bị có giá trị trên người bọn họ ra.

 

"Có lấy đồ đạc trên người thầy bào chế thuốc này không?" Angel hỏi Thư Lê.

 

Thư Lê quan sát khuôn mặt trẻ tuổi của thầy bào chế thuốc, lắc đầu: "Thôi, tha cho hắn đi!"

 

Thầy bào chế thuốc trông rất trẻ. Trên người hắn không có sát khí và mùi máu tanh như những người mạo hiểm khác, ước chừng mới gia nhập đội không lâu, thuộc loại tân thủ gà mờ.

 

Sở dĩ hắn bị thương, hoàn toàn là vì sợ hãi không biết chạy trốn, bị đồng đội đánh nhau lan tới, xui xẻo trúng mấy kiếm.

 

Theo lời Elsa, thầy bào chế thuốc là một nghề nghiệp rất được hoan nghênh trên đại lục, có khả năng hỗ trợ rất mạnh. Các đội mạo hiểm và đoàn lính đánh thuê nói chung thường sẽ mang theo một, hai thầy bào chế thuốc, giúp nâng cao năng lực chiến đấu của các thành viên.

 

Sau khi nhặt đồ rơi xong, Thư Lê lấy pháp trượng ra, nhắm vào chín thi thể và một người sống trên mặt đất, niệm một ma pháp hệ gió cao cấp.

 

Thần chú kết thúc, pháp trượng vung lên. Một cơn lốc xoáy xuất hiện trong không trung, chuẩn xác cuốn lấy các người mạo hiểm, nhanh chóng đưa bọn họ ra khỏi rừng.

 

Budno thi triển một ma pháp hệ nước, rửa sạch vết máu trên bãi cỏ.

 

"Mau đi thôi, tớ đã nghe thấy tiếng thú một sừng vỗ cánh." Angel khẽ kêu lên.

 

Bốn tiểu yêu tinh động tác nhất trí, bay về hướng Tây Bắc. Thư Lê tụt lại phía sau, tiến hành công việc dọn dẹp, cậu thi triển mấy ma pháp hệ gió, xóa đi mùi hương của họ.

 

Khi thú một sừng chở tinh linh tuần tra đáp xuống bãi cỏ, hắn nhìn bãi cỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ, nở một nụ cười bất đắc dĩ.

 

Đám thiếu niên yêu tinh mười mấy tuổi này quả thực càng ngày càng to gan, tưởng rằng chỉ cần xóa hết dấu vết là hắn không đuổi kịp bọn họ à?

 

Tinh linh tuần tra vỗ nhẹ lên cổ thú một sừng, để nó bay theo hướng đám yêu tinh thiếu niên vừa mới rời đi kia.

 

Đợi bắt được bọn chúng, hắn đánh cho mỗi đứa một trận vào mông, xem chúng còn dám thường xuyên tiếp cận bìa rừng nữa hay không.

 

Thư Lê và các bạn nhỏ vội vàng xuyên qua khu rừng rậm rạp.

 

Bọn họ thừa biết mình không thể qua mặt tinh linh tuần tra. Hôm nay, dù không cố ý đến gần bìa rừng, nhưng dù sao cũng đã mắc một sai lầm nhỏ, khó tránh khỏi một trận đòn.

 

Để bảo vệ cái mông của mình, bọn họ chỉ còn cách cố gắng thoát khỏi phạm vi truy đuổi của tinh linh tuần tra.

 

Thư Lê đã tính sẵn đường đi, cậu lập tức bay về phía hồ Pochaman ở hướng Tây Bắc.

 

"Tinh linh tuần tra hôm nay là ai?" Angel tranh thủ hỏi một câu.

 

"Là Dagermon!" Thư Lê nói. Mỗi năm, cậu có một nửa thời gian học tập ở Vương Quốc Tinh Linh, mười năm qua, cậu đã biết hết tên của từng tinh linh.

 

"Oa! Chúng ta bay mau!" Budno che cái mông của mình.

 

Dagermon vốn nổi tiếng nghiêm khắc, nếu bị hắn bắt được, cái mông sẽ nở hoa mất!

 

"Đừng che cái mông của cậu nữa, mau bay đi." Dicio kéo hắn ta một cái.

 

Thư Lê nắm chặt pháp trượng, thêm cho mọi người một phép gia tốc hệ ánh sáng.

 

Trong nháy mắt, trên người họ được bao phủ bởi một đoàn ánh sáng, nhanh như tia chớp.

 

Nửa tiếng sau, bốn yêu tinh thiếu niên thuận lợi đến hồ Pochaman.

 

Nhìn thấy mặt hồ phẳng lặng như gương, bọn họ tạm thời không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp, lần lượt lấy hạt châu ma pháp tránh nước mà vua người cá tặng ra, đeo lên người, mấy tiếng "ùm, ùm" vang lên, rồi cả đám đồng loạt nhảy xuống nước với tư thế tiêu chuẩn.

 

Bọt nước được ép xuống rất chuẩn.

 

Sau khi xuống nước, bốn yêu tinh thiếu niên quen đường lặn xuống, khi lặn đến đáy hồ sâu hơn bốn trăm mét, cả đám liền nhìn thấy một con quái vật khổng lồ.

 

Con quái vật khổng lồ đó đang nằm sấp trên tảng đá lớn dưới đáy hồ ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nó liền ngóc ba cái đầu khổng lồ lên.

 

Khi nhìn thấy bốn bong bóng nhỏ đang bơi về phía mình, quái vật khổng lồ chợt có xúc động muốn bỏ chạy.

 

Tại sao mấy tiểu yêu tinh này lại đến nữa rồi?

 

Thư Lê nhìn thấy "bạn cũ", cậu nhiệt tình vẫy tay gọi: "Chào, Niledi, chúng tôi đến tìm ngài chơi đây!"

 

Lợi ích của việc học được ma pháp là có thể khiến ma thú dưới đáy hồ nghe rõ tiếng cậu nói.

 

Niledi nheo sáu con mắt lại.

 

Bây giờ, nó vừa nhìn thấy tiểu tinh linh là lại run rẩy.

 

Hỏi ra, chính là hối hận.

 

Rất, rất hối hận.

 

Sớm biết vậy, lúc đầu, nó đã không tham mấy hạt giống hoa pha lê đỏ kia, trời mới biết cái rương báu tùy tiện nhặt được ở biển lại có ma pháp nguyền rủa.

 

Thật không khéo, Sperion - người nổi tiếng nhất trong đám tiểu yêu tinh đã trúng chiêu.

 

Vì vậy, nó không chỉ bị nhiều yêu tinh trưởng thành vây đánh, mà còn bị tinh linh tuần tra nghiêm khắc cảnh cáo.

 

Nếu nó muốn tiếp tục sống ở hồ Pochaman trong Rừng Rậm Yêu Tinh, sau này, nó tốt nhất nên an phận thủ thường, nhìn thấy tiểu yêu tinh, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu.

 

Tiếc rằng, mọi chuyện không như mong muốn của nó.

 

Nó không muốn dây dưa với tiểu yêu tinh, nhưng nhóm tiểu yêu tinh lại thường xuyên tới quấy rầy sự yên tĩnh của nó.

 

Thỉnh thoảng, một số tiểu yêu tinh nhận nhiệm vụ khai thác mỏ lại kéo đến hồ Pochaman, tiếp đến là một loạt tiếng "loảng xoảng, loảng xoảng" vang lên trong quá trình thu thập, bọn họ cố ý gây ra tiếng ồn chói tai đấy để dẫn nó ra khỏi mặt nước, sau đó lại lạnh lùng vây xem nó.

 

"Oa, nó thật sự có ba cái đầu kìa!"

 

"Mỗi cái đầu đều trông rất xấu!"

 

"Nó thích nói tiếng Người Lùn thô lỗ."

 

"Sperion nói tính cách của nó rất nóng nảy. Chúng ta phải giữ khoảng cách an toàn với nó."

 

Mỗi khi tiểu yêu tinh nói một câu, trên trán Niledi lại nổi thêm một sợi gân xanh.

 

Nếu là trước đây, nó đã không khách sáo với yêu tinh từ lâu rồi.

 

Nhưng đối mặt với tiểu yêu tinh, nó ngoại trừ nhẫn nhịn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Thậm chí, nó còn phải giả vờ mình rất thân thiện, giúp tiểu yêu tinh thu thập khoáng thạch dưới đáy hồ.

 

Lâu dần, tiểu yêu tinh cảm thấy mình và nó đã trở thành "bạn tốt".

 

Ồ, bạn tốt cái đầu cậu ấy!

 

Một thời gian sau, dù Niledi có nghe thấy tiếng khai thác lớn đến đâu, nó cũng không xuất hiện trước mặt các tiểu yêu tinh nữa.

 

Trăm ngàn lần không ngờ, những tiểu yêu tinh này vậy mà đều có hạt châu ma pháp tránh nước của người cá.

 

Nó không ló đầu ra khỏi mặt hồ, bọn họ lại cả gan tự mình lặn xuống đáy hồ, vui vẻ tìm đến tận cửa.

 

Những giọt nước mắt hối hận chảy xuống từ sáu con mắt của Niledi.

 

Để trốn tránh những tiểu yêu tinh phiền phức này, nó đã nửa tháng không về hồ Pochaman. Nó bơi qua đường hầm dưới nước để đi vào biển Dana Kya, chiến đấu ác liệt với ma thú trong biển, cướp được một đống bảo vật, rồi quay về đáy hồ nghỉ ngơi dưỡng sức.

 

Mới dưỡng sức được hai ngày, nó lại nhìn thấy bốn tiểu yêu tinh.

 

Kẻ dẫn đầu vẫn là Sperion đã gây ra phiền não cho nó!

 

Bản tính Niledi vốn nóng nảy, hễ không vừa ý là nó lại tàn sát tứ phương. Nó vốn là ma thú đứng đầu chuỗi thức ăn trong hồ, uy phong lẫm liệt, nhưng từ khi giao du với nhóm tiểu yêu tinh, tính cách của nó đã sắp bị mài mòn hết cả.

 

"Ta không có gì hay ho để chơi với các ngươi cả!" Ba cái đầu của nó ủ rũ gục xuống tảng đá lớn, không thèm để ý đến bốn tiểu yêu tinh.

 

Để trốn tránh Dagermon, Thư Lê đâu thể dễ dàng rời khỏi đáy hồ được.

 

Cậu tự nhiên như ruồi bơi đến bên cạnh một cái đầu của Niledi, nói: "Niledi, đưa chúng tôi đến kho báu của ngài đi! Chúng tôi muốn đổi một ít đồ với ngài."

 

Dưới đáy hồ có một hang động rất lớn, chứa đầy những thứ Niledi nhặt được từ biển về. Phần lớn là những thứ nó không vừa mắt tùy tiện vứt ở đó. Lâu dần, bảo vật trong hang động chất thành đống.

 

Sau khi Thư Lê đến kho báu, cậu liền nhớ mãi không quên.

 

Trong kho báu có rất nhiều thứ kỳ lạ, nếu thích, cậu có thể lấy đồ của mình đổi với Niledi.

 

Vì vậy, các tiểu yêu tinh coi kho báu như "siêu thị", thường xuyên đến đây mua sắm.

 

Niledi vẫy đuôi: "Tự đi đi, đừng làm phiền ông đây!"

 

Tiếng Người Lùn thô lỗ, luôn có thể diễn tả rất tốt tâm trạng bực bội của nó.

 

Thư Lê và nhóm bạn nhỏ đã quen với thái độ thiếu kiên nhẫn này của Nideli. Cả đám lễ phép chào hỏi, vui vẻ bơi về phía hang động dưới đáy hồ.

 

"Tính cách của thủy quái ba đầu vẫn nóng nảy như vậy!" Budno nói.

 

"Có lẽ là do nó quá cô đơn." Angel đồng tình nói: "Dưới đáy hồ chỉ có một mình nó là ma thú cấp cao."

 

"Không, tớ cảm thấy nó đang bước vào giai đoạn tuổi già, không thích cử động nữa." Dicio nghiêm túc nói: "Elsa nói, ma thú không phải cấp bậc càng cao, tuổi thọ càng dài. Một số ma thú bị chủng tộc hạn chế, dù đã đạt đến cấp chín nhưng cũng chỉ có thể sống hơn một nghìn năm."

 

"Nếu là như vậy, thủy quái ba đầu thật đáng thương." Budno lộ ra vẻ đồng tình.

 

Thư Lê quay đầu nhìn con thủy quái ba đầu đang nằm bất động trên tảng đá lớn, cảm thán nói: "Xem ra không phải tất cả chủng tộc đều có tuổi thọ vĩnh hằng như yêu tinh và tinh linh."

 

"Đương nhiên, chúng ta là con của ánh sáng do thần Ánh Sáng tạo ra." Dicio kiêu ngạo nói.

 

Bốn thiếu niên yêu tinh vừa trò chuyện vừa bơi, rất nhanh đã tìm thấy lối vào hang động.

 

Mà Niledi đang nằm trên tảng đá lớn nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của bọn họ, suýt chút nữa nổi điên.

 

Ai đã bước vào tuổi già?

 

Ai sắp chết?

 

Nó sống rất tốt, còn có thể sống thêm một vạn năm nữa!

 

Khi nào thì mấy tiểu yêu tinh này mới trưởng thành?

 

Mau chóng đến đại lục rèn luyện đi, tốt nhất là trong vòng ba trăm năm tới đừng quay lại nữa!

 

Bên hồ Pochaman, thú một sừng tao nhã cúi đầu uống nước. Dagermon đứng bên cạnh nó, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm mặt hồ lấp lánh.

 

Mấy tiểu yêu tinh này cho rằng trốn vào hồ là có thể tránh khỏi trừng phạt à?

 

Thực sự quá đơn thuần, ngây thơ.

 

Hắn có thừa thời gian, có thể ngồi chờ ở đây cả ngày.

 

Nhưng mà, từ khi cấp bậc của nhóm tiểu yêu tinh tăng lên, hắn càng ngày càng khó bắt được bọn họ.

 

Đặc biệt là Sperion, cậu có cấp bậc cao nhất, lại là học trò nhỏ được Vương tự mình dạy dỗ, dùng ma pháp đến mức thuần thục. Lúc chạy trốn, cậu còn dùng ma pháp hệ ánh sáng phụ trợ, khiến tốc độ tăng gấp bội.

 

Dù sao Dagermon cũng là tinh linh cấp bậc Pháp Thánh, đuổi theo mấy đứa nhóc là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ là hắn không muốn dùng cấp bậc áp chế, cho nên chỉ dùng trình độ Ma Đạo Sư để so tốc độ với nhóm tiểu yêu tinh.

 

Hắn và tiểu yêu tinh gần như một trước một sau đến hồ Pochaman. Tiểu yêu tinh nhảy xuống hồ chưa được mấy phút, hắn đã tới nơi.

 

Tại sao hắn lại không dùng ma pháp để bắt từng đứa lên?

 

Thủy quái ba đầu tính cách nóng nảy dưới đáy hồ kia không hề dễ chọc.

 

Nó có thể dung túng cho tiểu yêu tinh ngày ngày quấy rầy mình, nhưng tuyệt đối không cho phép yêu tinh trưởng thành hoặc tinh linh tới khiêu khích.

 

Không phải là hắn đánh không lại nó, mà là một khi ma thú cấp cao giao chiến với tinh linh cấp Pháp Thánh, sẽ dẫn tới sông cuộn biển gầm, núi lở đất nứt, phá hoại rừng rậm, mất nhiều hơn được.

 

Dagermon lấy một cái bàn chải ra, chuẩn bị chải rửa cho thú một sừng một phen.

 

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đông, nhíu mày thật chặt.

 

Thông tin trong gió nói cho hắn biết, có nhân loại thực lực cường đại đang tiếp cận Rừng Rậm Yêu Tinh.

 

Dagermon cất bàn chải đi, nhảy lên lưng thú một sừng, ra lệnh: "Đi!"

 

Thú một sừng hiểu ý, vỗ đôi cánh rộng lớn, mạnh mẽ lao lên bầu trời, bay về phía Đông của rừng rậm.

 

Bốn thiếu niên tinh linh đang chọn đồ trong kho báu của quái vật ba đầu, hoàn toàn không biết mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn, bảo vệ được cái mông non mềm.

 

Đống bảo vật chất cao như núi khiến Thư Lê hoa mắt chóng mặt.

 

Hang động rộng bằng nửa sân bóng đá, chất đầy những thứ kỳ lạ. Một số đồ vật có niên đại lâu đời do ngâm trong nước hồ lâu ngày, bề mặt đã bị ăn mòn.

 

Bốn yêu tinh thiếu niên giống như những chú ong chăm chỉ, bận rộn chọn lựa kỹ càng.

 

"Đây là đồ sứ của con người phải không?" Angel chỉ vào một chiếc đĩa được gia công tinh xảo hỏi.

 

Thư Lê bước lại gần, nhìn kỹ, ngạc nhiên nói: "Chiếc đĩa này trông rất mới, trước đây chưa từng thấy bao giờ."

 

Dicio khoanh tay trước ngực: "Chắc chắn là quái vật ba đầu mới nhặt được từ biển về."

 

Budno không hứng thú nói: "Chiếc đĩa này còn không đẹp bằng đồ sứ do tinh linh chế tạo."

 

Thư Lê cách lớp bọt khí, lật cái đĩa lại, nhìn thấy con dấu ở dưới đáy.

 

[Đế quốc Thrix - thành phố Safi]

 

Đây là nơi sản xuất đĩa sứ.

 

Đế quốc Thrix - một trong những đế quốc lớn của đại lục Austin. Nơi đó tài nguyên phong phú, khí hậu dễ chịu, dân chúng an cư lạc nghiệp, nổi tiếng về sản xuất trà, đồ sứ, tơ lụa.

 

Khi nghe Cite giới thiệu về quốc gia này cho mình, Thư Lê suýt chút nữa cho rằng đó là cường quốc phương Đông trong thế giới ban đầu của mình.

 

Khi biết rằng người dân ở đó cũng có khuôn mặt phương Tây, tâm trạng phấn khích của cậu lập tức xẹp xuống.

 

Do đế quốc Thrix bị thảo nguyên, núi non, đầm lầy, hẻm núi ngăn cách với các quốc gia khác, đường đi lại hiểm trở, giao thông khó khăn, nên hàng hóa thường đi bằng đường biển.

 

Vận tải đường biển tuy thuận tiện, nhưng rủi ro cũng không nhỏ. Một khi gặp nạn, hoàn toàn không có cơ hội sống sót.

 

Hàng hóa đương nhiên chỉ có thể chìm xuống đáy biển, bị ma thú dưới đáy biển tranh giành.

 

Cái đĩa sứ này xuất hiện ở đây, cho thấy có một con tàu đến từ đế quốc Thrix đã gặp nạn trên biển.

 

Thư Lê mặc niệm cho những người đã khuất trên tàu.

 

"Sperion, cậu đến xem này, trong này đựng cái gì vậy?" Tiếng Budno vang lên bên tai cậu.

 

Thư Lê hoàn hồn, nhìn về phía chiếc rương kho báu mà cậu chỉ.

 

Cậu nhanh chóng lùi lại một bước, mắt nhìn chằm chằm vào rương kho báu, cũng không cho những tiểu yêu tinh khác đến gần.

 

"Đừng chạm lung tung! Cẩn thận có nguyền rủa!"

 

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

 

Bây giờ cậu cứ thấy rương kho báu là lại bị PTSD.

 

Ba người bạn nhỏ lùi về bên cạnh cậu, căng thẳng nói: "Cái rương kho báu này to quá."

 

To đến mức có thể nhét vừa một người trưởng thành.

 

"Nắp rương kho báu vẽ trận pháp ma thuật!" Angel khẽ kêu: "Đây là vật phẩm của Ma Pháp Sư!"

 

"Quả nhiên có vấn đề." Dicio nhíu chặt mày.

 

"Chúng ta có nên mang nó ra ngoài không? Tìm yêu tinh trưởng thành lợi hại giải trừ phong ấn trên rương kho báu." Budno hỏi.

 

Thư Lê đi vòng quanh rương kho báu một vòng, trầm giọng nói: "Trong rương kho báu có gì đó kỳ lạ, không thể để nó lại ở đây được."

 

Rương kho báu mới tinh, rõ ràng đến từ cùng một nơi với chiếc đĩa sứ.

 

"Vậy chúng ta mau mang nó ra ngoài, đổi với thủy quái ba đầu đi!" Budno cực kỳ tò mò.

 

Thư Lê cẩn thận thu rương kho báu vào nhẫn trữ vật, cùng bạn bè rời khỏi hang động dưới đáy hồ.

 

Bên bìa rừng Rừng Rậm Yêu Tinh, một Ma Pháp Sư mặc pháp bào cao cấp, hai tay chắp sau lưng, mắt hơi nhắm, tĩnh lặng đứng đó.

 

Ma thú cấp thấp cảm nhận được uy áp *****, lông dựng đứng, sợ hãi bỏ chạy.

 

Ma thú cấp cao như gặp phải kẻ địch lớn, ẩn nấp trong bóng tối, đầy cảnh giác.

 

Ma Pháp Sư có phạm vi cảm nhận rộng, động tĩnh trong vòng trăm mét, hắn đều có thể "nhìn" thấy rõ ràng.

 

Hắn biết rõ sự lợi hại của sương mù trong Rừng Rậm Yêu Tinh, nên không dám mạo muội tiến vào. Dù sao khi chưa được chủ nhân khu rừng cho phép, bất kỳ người ngoài nào cũng đều là kẻ xâm nhập.

 

Không biết đã đứng đó được bao lâu, hắn liền cảm ứng được một cường giả lợi hại hơn hắn đang nhanh chóng tiến đến.

 

Ma Pháp Sư chậm rãi nhấc mí mắt, để lộ một đôi mắt xanh lam đầy trí tuệ.

 

Dagermon cưỡi thú một sừng, lơ lửng trên không trung khu rừng, cách xa trăm mét, đánh giá con người không mời mà đến này.

 

Là Pháp Thánh!

 

Pháp Thánh nhân loại có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn bọn họ đều trấn thủ trong Tháp Ma Pháp ở Trung Đình, trừ phi có nguyên nhân đặc biệt, bình thường, bọn họ sẽ không đi xa.

 

Hình như trước đây, hắn đã từng gặp vị Pháp Thánh đứng bên ngoài Rừng Rậm Yêu Tinh này.

 

Dagermon khẽ vỗ vào thú một sừng, bảo nó đáp xuống.

 

Tuy rằng tinh linh không tiếp xúc với con người, nhưng vẫn sẽ trao đổi với Bạch Ma Pháp Sư cấp cao.

 

Thú một sừng trắng như tuyết từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ. Tinh linh tóc bạc mắt vàng tao nhã nhảy xuống lưng thú một sừng, lạnh nhạt nhìn Pháp Thánh nhân loại tóc nâu mắt xanh.

 

Ma Pháp Sư nhìn thấy hắn, lộ ra nụ cười mê người: "Dagermon thân mến, đã lâu không gặp, cậu vẫn trẻ trung tuấn mỹ như ngày nào."

 

Dagermon nhíu mày, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau, hắn mới không nhanh không chậm đáp lại: "Danlof, chúng tôi không gửi thiệp mời cho anh."

 

"Đúng vậy, tôi không có thiệp mời." Danlof hòa nhã nói: "Nhưng với tư cách là đại đệ tử của Tinh Linh Vương, tôi có thể đến thăm mà không cần lời mời."

 

Dagermon biết rõ những gì hắn nói là sự thật, cho nên sau khi hàn huyên, hắn cũng không đuổi người đi, mà là dùng ma pháp tâm linh tương thông, báo cáo từ xa tin tức Danlof đến thăm cho Tinh Linh Vương.

 

Sau khi nhận được sự cho phép của Tinh Linh Vương, Dagermon khẽ hành lễ với Danlof, thay đổi thái độ lạnh lùng vừa nãy, nói: "Vương mời anh đến lâu đài Thủy Tinh làm khách."

 

"Cảm ơn." Danlof đáp lễ.

 

Dagermon huýt sáo một tiếng, gọi một con thú một sừng khác đến, chở Pháp Thánh nhân loại, bay qua không trung Rừng Rậm Yêu Tinh về Vương Quốc Tinh Linh.

 

Hồ Pochaman, Thư Lê và ba người bạn nhỏ thành công đổi được rương báu từ quái vật nước ba đầu, cả đám lặng lẽ nổi lên mặt nước, giải phóng cảm giác. Không phát hiện ra tinh linh tuần tra, cả bọn bèn vui mừng nhô lên hẳn khỏi mặt nước.

 

"Dagermon không có ở đây, chúng ta mau về Cây Thần đi!" Thư Lê không ngừng thúc giục.

 

Bốn yêu tinh thiếu niên "vù vù vù" rời khỏi hồ nước, bong bóng của hạt châu ma pháp tránh nước biến mất. Bọn họ mở cánh sau lưng ra, vội vàng chạy trốn về Cây Thần.

Bình Luận (0)
Comment