"Chào Sperion, chào Angel, hôm nay các em đi đâu làm nhiệm vụ vậy?"
Trên Cây Thần, yêu tinh trưởng thành nhìn thấy nhóm thiếu niên yêu tinh vừa mới bay từ bên ngoài về, liền tươi cười chào hỏi.
"Đến hồ Pochaman ạ." Thư Lê cẩn thận đáp lời.
Cậu không dám nói chuyện bọn họ nhặt được đồ rơi ở bìa rừng. Tuy yêu tinh trưởng thành không nghiêm khắc như Dagermon, nhưng sẽ phạt bọn họ đi làm việc.
Ví dụ như thu thập "dinh dưỡng" cho Cây Thần, quét dọn phân chim trên tất cả cành cây, đến vườn trái cây dọn dẹp cỏ dại, v.v.
Tất cả đều là những công việc nặng nhọc, cho dù có dùng ma pháp để làm thì cũng vẫn rất mệt mỏi.
"Đúng đúng đúng, chúng em đến hồ Pochaman khai thác khoáng sản, còn xuống đáy hồ tìm Niledi chơi nữa." Angel toe toét miệng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Gần đây Niledi lại nhặt được rất nhiều đồ ở biển." Budno bổ sung.
"Chúng em đổi với nó một cái rương kho báu to ơi là to." Dicio dang hai tay, vẽ ra hình dạng một cái rương kho báu.
Bọn họ nói như thật, yêu tinh trưởng thành không nghi ngờ gì, đồng thời mặc niệm cho Niledi hai phút.
Kể từ khi bị nhóm tiểu yêu tinh bám lấy, con thủy quái ba đầu này chưa bao giờ được yên tĩnh. Hồ Pochaman trở thành nơi đám tiểu yêu tinh thường xuyên lui tới.
Đương nhiên, yêu tinh trưởng thành không hề đồng tình với Niledi.
Ai bảo lúc đầu, nó tham lam hạt giống hoa pha lê đỏ, cố ý hãm hại tiểu yêu tinh ngây thơ đơn thuần chứ? Là nó đã khiến Sperion bị nguyền rủa, tuổi còn nhỏ đã phải rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh, đến thế giới loài người, tiếp xúc quá sớm với sự xấu xa của nhân tính và sự tàn khốc của thế gian.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt yêu tinh trưởng thành, Thư Lê và các bạn nhỏ tăng tốc độ bay. Trước tiên, bọn họ đến quán nhiệm vụ ở khu thương mại, nộp nhiệm vụ đã nhận trước đó, đổi lấy vật phẩm là hai khối tinh kim cấp bảy.
Tinh kim là kim loại rất cứng, vật liệu tuyệt vời để chế tạo vũ khí.
Mặc dù yêu tinh am hiểu ma pháp, nhưng cũng sẽ sử dụng trường kiếm và cung tên.
Nếu các tiểu yêu tinh muốn chế tạo một thanh trường kiếm phù hợp với mình, thì phải thu thập các loại vật liệu chế tạo. Mà muốn có được vật liệu cực phẩm, hoặc là mua ở phố thương mại, hoặc là làm nhiệm vụ, hoặc là tự mình đi thu thập ở dã ngoại.
Bốn thiếu niên yêu tinh nhận được tinh kim lớn hơn nhiều so với cơ thể của họ, cả đám vui vẻ cất vào nhẫn trữ vật, vội vàng rời khỏi quán nhiệm vụ.
Bọn họ quyết định đi tìm Cite, xem anh có thể giải phong ấn ma pháp trên rương báu được không.
Hôm nay là cuối tuần, trường học nghỉ, nên phải đến nhà của Cite để tìm anh.
Mười phút sau, bọn họ đến khu nhà ở của giáo viên yêu tinh, đứng trước cổng nhà Cite, lịch sự gõ cửa.
"Cite, Cite, anh có ở nhà không?"
Bọn họ gõ cửa một lúc lâu những vẫn không ai trả lời, xem ra Cite không có ở nhà.
Bốn thiếu niên yêu tinh nhìn nhau, có chút khó xử.
"Sperion, các em tìm Cite có việc gì à?" Trong căn nhà đối diện, Leah thò đầu ra khỏi cửa sổ, nói với các tiểu yêu tinh: "Cite đã ra ngoài từ một tiếng trước rồi, có lẽ phải trời tối mới về."
Lúc này mặt trời đang chiếu sáng trên đỉnh đầu, còn một tiếng nữa mới đến tối.
Một tiếng quá lâu, bọn họ không đợi được.
Dù sao thì cũng phải tìm yêu tinh trưởng thành giúp đỡ, không nhất thiết phải là Cite.
Mặc dù Leah là giáo viên âm nhạc, nhưng cô lớn tuổi hơn Cite, cấp bậc Pháp Thánh trung cấp, để cô giải trừ phong ấn trên rương báu, có lẽ không thành vấn đề.
"Leah, chúng em phát hiện một chiếc rương báu cổ quái ở chỗ Niledi. Chị có thể giúp chúng em xem một chút được không?" Thư Lê lễ phép hỏi.
"Không thành vấn đề." Leah mỉm cười.
Chẳng mấy chốc, cô đã mở cửa phòng, xuất hiện trước mặt đám tiểu yêu tinh.
"Rương báu như thế nào, lấy ra chị xem thử."
Thư Lê nhìn quanh một lượt, chỉ vào bãi đất trống gần đó: "Chúng ta đến đó."
Rương báu thể tích lớn, căn nhà nhỏ của yêu tinh không thể chứa nổi.
Lòng tò mò của Leah đã bị khơi dậy.
Rương báu như thế nào lại có thể khiến các tiểu yêu tinh thận trọng như vậy?
Kể từ khi Sperion mở rương báu bị nguyền rủa, trong lòng cậu đã sinh ra bóng ma tâm lý, sau đó, mỗi khi gặp bất kỳ chiếc rương báu nào, cậu cũng đều cẩn thận từng li từng tí.
Thực sự đã làm khó cậu.
"Leah, rương báu này đến từ đế quốc Thrix." Angel nói: "Cùng với nó còn có rất nhiều đồ sứ tinh xảo."
"Không biết bên trong đựng bảo bối gì?" Hai mắt Budno phát sáng.
Dicio dội cho hắn ta một gáo nước lạnh: "Có lẽ bên trong lại là một bức thư mang lời nguyền."
Budno trừng mắt: "Một bức thư cần đựng trong chiếc rương báu lớn như vậy à?"
Chiếc rương báu đó lớn đến mức có thể chứa một tinh linh trưởng thành!
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến bãi đất trống, Thư Lê lấy rương báu ra khỏi nhẫn trữ vật.
"Ầm..."
Rương báu rơi xuống cành cây rộng rãi, phát ra âm thanh nặng nề. Leah nhanh chóng bay ngược ra sau nửa mét.
Cô tưởng đó là chiếc rương báu thông thường mà con người sử dụng, không ngờ lại là một cỗ... Quan tài.
Đúng vậy, chiếc rương báu dài hai mét, rộng một mét, cao năm mươi centimet trước mắt, thực chất là quan tài chuyên dụng cho người đã khuất của con người.
Bề ngoài quan tài được dát vàng khảm ngọc, chạm khắc tinh xảo. Phía trên nắp khắc Ma Pháp Trận cao cấp, chủ nhân của chiếc quan tài xa hoa như vậy, không giàu sang thì cũng cao quý.
Leah nhìn bốn tiểu yêu tinh mặt đầy mong đợi, có hơi không đành lòng nói cho bọn họ biết sự thật.
Quan tài dùng để đựng thứ gì?
Đương nhiên là thi thể rồi.
"Leah, Leah, thế nào? Chị có thể giải trừ Ma Pháp Trận trên nắp rương không?" Budno sốt ruột hỏi.
"... Các em chắc chắn muốn mở nó ra à?" Leah nói.
Thư Lê thấy Leah do dự, khó hiểu hỏi: "Không thể mở ư?"
Lẽ nào trong rương báu thật sự có gì kỳ lạ, ngay cả yêu tinh trưởng thành cấp bậc Pháp Thánh cũng do dự không quyết.
Angel và Dicio căng thẳng nhìn Leah.
Để đổi lấy rương báu, bọn họ đã đưa cho Niledi một viên đá Nguyệt Hân quý giá.
"Mở thì có thể mở, chỉ là sợ sẽ quấy rầy đến thứ bên trong..." Leah đang định tìm từ phù hợp để nói, thì trên đầu bỗng có một giọng nói vang lên.
"Ồ, đây không phải là quan tài của loài người à? Các em lấy từ đâu ra vậy?" Docia bay từ trên cành cây xuống, xoay quanh quan tài một vòng, tặc tặc ra vẻ ngạc nhiên: "Làm ra được chiếc quan tài hoa lệ tinh xảo như vậy, người đã khuất nằm bên trong ít nhất cũng là bá tước."
"Quan... Quan tài?"
Bốn tiểu yêu tinh ngạc nhiên há to miệng.
Thư Lê càng liên tục lùi lại, không ngừng thổi lên chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay.
A a a!
Cậu ấy vậy mà lại dùng Chiếc nhẫn của tháp Guotta do Tinh Linh Vương tặng để đựng một cỗ quan tài!
May mà lúc đặt quan tài nào, vì thể tích của nó của lớn, cậu đã đặt nó ở một tầng riêng, không để chung với các vật phẩm khác.
Chỉ trách cỗ quan tài này hoàn toàn khác với ấn tượng của cậu, vẻ ngoài của nó lộng lẫy giống hệt như rương báu.
"Rương báu đẹp như vậy, tại sao lại là quan tài?" Budno đưa hai tay lên ôm lấy má, vô cùng thất vọng.
Hắn ta biết con người sau khi qua đời sẽ được đặt nằm trong quan tài để an táng, nhưng hắn ta không biết quan tài lại trông như thế này.
"Tại sao trên thuyền biển lại có quan tài?" Angel khó hiểu.
"Quan tài có kín không? Ngâm trong nước lâu như vậy, bên trong... Có ổn không?" Dicio nắm lấy mái tóc đỏ rực, vẻ mặt kinh hoàng.
Thư Lê nghe vậy, lại lùi thêm vài bước nữa, trong đầu đã xuất hiện đủ loại hình ảnh quỷ dị đáng sợ.
Leah liếc nhìn Docia.
Chính vì sợ dọa đám tiểu yêu tinh, cô mới nói năng uyển chuyển như vậy. Docia thì hay rồi, vừa đến đã nói thẳng toẹt ra.
Docia nhìn thấy gương mặt trắng bệch của đám tiểu yêu tinh, chột dạ ho khẽ vài tiếng, nói: "Đừng lo, cỗ quan tài này được chế tác rất tinh xảo, có thể chống ăn mòn, chống thấm nước, chống nhiệt độ cao. Cộng thêm Ma Pháp Trận cao cấp, trong vòng trăm năm, thi thể bên trong sẽ không xảy ra bất kỳ biến đổi nào."
Nghe nàng giải thích, sắc mặt của nhóm tiểu yêu tinh mới có vẻ khá hơn đôi chút.
Thư Lê lo lắng hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây?"
Chắc chắn không thể để quan tài của con người lại trong Rừng Rậm Yêu Tinh.
Nếu đúng như lời Docia nói, trong quan tài là một vị bá tước có địa vị cao, người nhà của ông ấy nhất định sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm.
Hơn nữa, quan tài cùng với đồ sứ đến từ đế quốc Thrix, vì gặp nạn trên biển mà chìm xuống biển Dana Kya, cho thấy người đã khuất có thể là bá tước của đế quốc Prosian hoặc đế quốc Dalia.
Chỉ có đế quốc Prosian và đế quốc Dalia là giáp biển Dana Kya.
Docia nhướng mày: "Phải làm sao bây giờ? Đơn giản thôi, ném ra bên ngoài Rừng Rậm Yêu Tinh là được rồi."
Leah lắc đầu: "Không ổn."
Bên ngoài Rừng Rậm Yêu Tinh vô duyên vô cớ xuất hiện một cỗ quan tài của loài người. Nếu bị những người mạo hiểm kia phát hiện, e rằng sẽ càng rắc rối thêm.
"Vậy... Chúng ta trả nó lại cho Niledi đi! Để nó đưa về biển cả." Angel đề nghị.
Bọn họ cũng tiện thể lấy lại viên đá Nguyệt Hân quý giá kia.
Dicio tán thành gật đầu: "Đến từ đâu, về lại nơi đó!"
Budno nói: "Chúng ta... Coi như chưa từng nhìn thấy nó đi!"
Thư Lê cảm thấy đưa trả về không phải một cách xử lý tốt.
Tục ngữ nói, cây cao ngàn trượng, lá rụng về cội.
Vị bá tước này chết tha hương nơi đất khách. Có người đặc biệt chế tạo cho ông ấy một chiếc quan tài đắt tiền, đưa lên thuyền biển, chỉ để đưa ông ấy về quê nhà an táng. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, chiếc thuyền bất đắc dĩ gặp nạn trên biển, quan tài chìm xuống đáy biển.
Nếu thủy quái ba đầu không nhặt được quan tài về, ông ấy sẽ vĩnh viễn ngủ yên dưới đáy biển. Nhưng nay, quan tài đã được nhặt lên, lại được mấy tiểu yêu tinh bọn họ mang về Cây Thần, chứng tỏ chiếc quan tài này vẫn còn nơi mà nó thuộc về.
Leah thấy Thư Lê im lặng không nói gì, bèn dịu dàng hỏi: "Sperion, em muốn xử lý thế nào?"
Thư Lê thu lại dòng suy nghĩ, cậu ngẩng đôi mắt xanh non lên, nghiêm túc nhìn Leah: "Em nghĩ... Có cách nào đưa ông ấy về nhà không."
Nhà là nơi gửi gắm và quy tụ tình cảm.
Cậu khổ công học tập, nỗ lực trở nên mạnh mẽ, lập chí làm dũng sĩ, chỉ vì lúc nào cũng nhớ nhung người thân ở thế giới khác.
Vị bá tước này chết ở dị quốc, tốn công tốn sức chế tạo quan tài, vượt ngàn dặm đường biển, chẳng qua là để được về nhà, đoàn tụ với người thân hay sao.
Leah và Docia nhìn nhau.
Suy nghĩ của Sperion vẫn luôn khác biệt.
"Em chắc chắn chứ?" Leah nghiêm túc hỏi: "Nếu như lúc còn sống, ông ấy là một kẻ xấu, cũng phải đưa ông ấy về nhà ư?"
Thư Lê ngẩn người một hồi.
Cậu không nghĩ nhiều về vấn đề này.
Trên thực tế, với trải nghiệm của cậu và Elliott khi đến thế giới loài người trước đây, quý tộc các nước đa phần đều là kẻ bóc lột, tuyệt đối không thể gọi là người tốt.
Tuy nhiên, nhân tính rất phức tạp, không thể đánh đồng.
Có lẽ ở một số phương diện, ông ấy có chỗ đáng được người ta kính trọng.
Chưa rõ toàn bộ sự việc, không đưa ra bình luận.
"Em cảm thấy... Nếu đã gặp được, đó chính là duyên phận." Thư Lê nói.
Giống như chiếc hộp báu nhỏ khiến cậu bị nguyền rủa năm năm trước.
Cậu kiên quyết đưa thư, không chỉ giải trừ được nguyền rủa, mà còn nhận được một tấm bản đồ kho báu quý giá, cung cấp manh mối quan trọng cho cậu trong việc tìm kiếm tinh linh Nước sau này.
"Nhưng mà Sperion, chúng ta đưa ông ấy về nhà bằng cách nào đây?" Budno phồng má hỏi.
"Chúng ta chưa thành niên, không thể rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh." Dicio nói.
Angel chớp mắt một cái: "Trước đây không phải Sperion đã đi cùng Elliott đến thế giới loài người rồi à?"
Thư Lê lắc đầu: "Lần đó tớ bị nguyền rủa, không thể không tự mình đi đưa thư."
Tình huống lần này khác với lần trước, chỉ cần là yêu tinh trưởng thành, đều có thể giúp đỡ.
Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy áy náy là, chuyện này do chính cậu tự quyết định, không có lý gì lại làm phiền yêu tinh trưởng thành đích thân đi một chuyến cả.
Yêu tinh không thích giao tiếp với con người.
Đúng lúc cậu đang phiền não, Cite, người đáng lẽ phải trời tối mới về nhà, đã về sớm.
"Ủa? Tại sao mấy người đều ở đây vậy?" Cite nghi ngờ hỏi. Khi nhìn thấy chiếc quan tài tinh xảo đặt ở giữa bãi đất trống, anh ngạc nhiên nhìn bốn thiếu niên yêu tinh: "Đổi từ chỗ Niledi à?"
Không hổ là giáo viên vỡ lòng của đám yêu tinh, hiểu rõ học sinh của mình như lòng bàn tay.
Bốn thiếu niên yêu tinh đồng loạt gật đầu.
Leah cười nói: "Chúng tôi đang thảo luận xem nên đưa nó đi đâu."
Cite nhướng mày: "Thảo luận xong rồi ư?"
Docia xòe tay: "Sperion muốn đưa ông ấy về nhà."
Cite ngạc nhiên, nhưng không bất ngờ. Đây quả thực là chuyện Sperion sẽ làm.
Thư Lê ngoan ngoãn đứng yên, chớp đôi mắt xanh non, mong chờ nhìn Cite: "Đúng vậy, em muốn đưa ông ấy về nhà, nhưng... Em chưa đủ tuổi thành niên, không thể rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh."
Cite búng tay, cười nói: "Vận may của các em không tệ."
"Gì cơ?" Thư Lê khó hiểu.
Cite chớp mắt: "Vừa rồi anh nhận được tin tức, Pháp Thánh nhân loại Danlof đang làm khách ở Vương Quốc Tinh Linh."
"Pháp Thánh nhân loại - Danlof!"
Bốn thiếu niên yêu tinh đồng thanh khẽ kêu lên.
Bọn họ nghe danh Danlof như sét đánh bên tai, khi giảng giải về lịch sử loài người, Elsa thường xuyên nhắc đến hắn.
Người *****ên được Tinh Linh Vương chúc phúc chính là Danlof, hắn cũng là người duy nhất được lớn lên ở Vương Quốc Tinh Linh từ nhỏ. Sau khi xuất sư, hắn rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh, trở về thế giới loài người.
Hơn hai nghìn năm trước, hắn dựa vào thực lực siêu cường và tài năng xuất chúng trở thành người chủ đạo Trung Đình. Một tay hắn sáng lập học viện ma pháp Saint Velia nổi tiếng, bồi dưỡng nhiều Bạch Ma Pháp Sư ưu tú cho đại lục, nâng địa vị của Trung Đình ở đại lục Austin lên cực cao.
Danlof đã gần nghìn năm không đến thăm Tinh Linh Vương, tại sao hôm nay hắn lại bỗng nhiên đến đây?
Bất kể mục đích của hắn là gì, Thư Lê đều cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có.
Cậu quyết định đến Vương Quốc Tinh Linh thử vận may, hy vọng Danlof nể tình đồng loại, giúp bá tước trong quan tài về nhà.
"Sperion, chúng tớ đi với cậu!"
Ba người bạn nhỏ phấn khích ôm lấy Thư Lê.
Thư Lê khẽ cọ vào bọn họ, nói: "Được!"
Anh em tốt, đương nhiên phải cùng nhau hành động.
Cite thấy Thư Lê cất quan tài đi, dáng vẻ vội vàng như sắp lập tức xuất phát, bèn giơ tay chỉ sắc trời.
"Các em xác định đi bây giờ à?"
Bốn thiếu niên yêu tinh ngẩng đầu nhìn mặt trời dần lặn về phía Tây, lập tức ỉu xìu.
Đi đường ban đêm không an toàn, buổi tối làm phiền giấc ngủ của người khác, cũng không lễ phép.
Cite an ủi xoa đầu bọn họ: "Đi ăn cơm trước, ngủ một giấc thật ngon, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai lại đến Vương Quốc Tinh Linh."
"Vâng..."
Các tiểu yêu tinh buồn bã ỉu xìu đáp.
Leah và Docia thấy vậy không khỏi bật cười.