Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 136

Dạy học cho tiểu yêu tinh?

 

Danlof đã sống hơn ba nghìn năm, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

 

Bây giờ có một cơ hội bày ra trước mắt, dạy hay không dạy đây?

 

Câu trả lời là: dạy.

 

Hắn muốn xem thử, rốt cuộc học sinh loài người và tiểu yêu tinh khác nhau ở chỗ này.

 

Đây là một trải nghiệm không tồi.

 

Thế là, sáng sớm tinh mơ, trong thư viện của Vương Quốc Tinh Linh, bốn tiểu yêu tinh xếp hàng ngồi ngay ngắn, hai tay ngoan ngoãn đặt chồng lên bàn. Tất cả đều chớp đôi mắt long lanh, nhìn chằm chằm Danlof đứng ở phía trước.

 

Trong lòng Thư Lê đã biến Elliott - kẻ cười xấu xa đưa ra đề nghị này thành một con nhím.

 

Ba tiểu yêu tinh Angel, Dicio, Budno cũng âm thầm thở dài thườn thượt.

 

Bọn họ vốn tưởng rằng có thể ở lại Vương Quốc Tinh Linh chơi thêm vài ngày, nào ngờ lại bị yêu tinh xấu bụng Elliott phá hỏng, dưới gầm bàn, đôi chân bọn họ không ngừng cọ tới cọ lui trên mặt đất.

 

Danlof có năng lực cảm nhận mạnh mẽ, sau khi nhìn rõ những động tác nhỏ của đám thiếu niên yêu tinh, hắn mỉm cười nói: "Không cần căng thẳng, cứ tự nhiên một chút. Có gì thắc mắc cứ giơ tay hỏi, chỉ cần anh biết, anh đều sẽ trả lời từng câu một."

 

Biểu cảm của bốn tiểu yêu tinh dần thả lỏng, không còn nhíu mày, vẻ mặt đau khổ hận thù nữa.

 

Danlof hiền từ nhìn bọn họ: "Ai hỏi trước?"

 

Bốn tiểu yêu tinh nhìn nhau, sau khi trao đổi bằng ánh mắt một hồi, cuối cùng lão đại Thư Lê giơ tay trước.

 

"Danlof, có thể kể cho chúng em nghe về những chuyện của anh ở thế giới loài người không?"

 

Thực ra, đôi khi, các yêu tinh và tinh linh cũng kể cho tiểu yêu tinh nghe những chuyện thú vị về chuyến du lịch đại lục của mình. Mỗi cuộc gặp gỡ đều khác nhau, đều rất đặc sắc, các tiểu yêu tinh nghe rất say sưa.

 

Nhưng, sau khi nghe xong câu chuyện của họ, Thư Lê phát hiện ra một điểm chung. Đó là, yêu tinh và tinh linh đều đứng trên góc độ của người ngoài cuộc để quan sát mọi thứ ở đại lục.

 

Cho dù bọn họ ngụy trang đã thành con người, cũng không thể hòa nhập vào xã hội loài người.

 

Chủng tộc khác nhau, văn hóa không giống nhau, không cảm thấy mình là một phần của thế giới loài người, nên không thể đồng cảm với con người.

 

Còn Danlof từ nhỏ đã lớn lên ở Vương Quốc Tinh Linh, đối với hắn, đi đến thế giới loài người chính là trở về, nên từ góc độ của hắn, chắc chắn sẽ có những kiến giải khác biệt.

 

Thư Lê không hoàn toàn là yêu tinh, linh hồn của cậu đến từ một thế giới khác của loài người. Nếu muốn trở thành một dũng sĩ thực thụ, thì cậu phải nhìn ra toàn bộ đại lục, hiểu biết tất cả các chủng tộc.

 

"Câu chuyện của anh à?" Danlof có hơi bất ngờ, không ngờ tiểu yêu tinh lại đưa ra yêu cầu như vậy. Tuy nhiên, hắn rất vui lòng chia sẻ câu chuyện của mình với bọn họ.

 

"Các em có muốn nghe không?" Danlof hỏi ba tiểu yêu tinh còn lại.

 

"Muốn nghe, muốn nghe!" Ba tiểu yêu tinh gật đầu lia lịa như giã tỏi.

 

Bọn họ thích nhất là nghe chuyện thế giới bên ngoài, để tích lũy kinh nghiệm cho việc đi rèn luyện ở đại lục sau khi trưởng thành.

 

"Được, vậy anh kể chuyện khi anh vừa đến Vương Quốc Tinh Linh trước..." Danlof còn chưa dứt lời, đã ngạc nhiên khi thấy bốn thiếu niên yêu tinh đồng loạt lấy sổ tay và bút lông từ trong nhẫn trữ vật ra, dáng vẻ như thể sẵn sàng ghi chép bất cứ lúc nào.

 

Thư Lê lật sổ tay đến trang mới nhất, chuẩn bị tư thế viết. Cậu đợi một hồi lâu, nhưng vẫn không nghe thấy Danlof nói tiếp, liền bối rối ngẩng đầu lên.

 

Nói đi chứ, nói tiếp đi, bọn họ đã lấy bút và giấy ra sẵn cả rồi.

 

Kể từ khi có thể biến lớn, các tiểu yêu tinh cũng chuẩn bị một số đồ dùng phù hợp với hình thể lớn.

 

Khi một tinh linh nào đó chợt có hứng thú muốn kể chuyện, bọn họ sẽ ngồi xuống vừa nghe vừa ghi chép.

 

Bọn họ học được thói quen này từ học sinh giỏi Yên Tĩnh đấy!

 

Trong bất cứ cuộc thảo luận nào, ghi chép của Kumanđy đều nhiều và chi tiết nhất.

 

Bị đôi mắt xanh lục non nớt của tiểu yêu tinh nhìn chằm chằm, Danlof thầm thấy buồn cười.

 

Vừa nãy, hắn còn đang nghĩ giữa học sinh loài người và tiểu yêu tinh có gì khác biệt. Bây giờ khóa học còn chưa chính thức bắt đầu, hắn đã cảm nhận được.

 

Khi học sinh loài người nghe hắn kể chuyện, chỉ thuần túy dùng tai để nghe, nghe xong là thôi. Hoàn toàn không giống như bốn thiếu niên yêu tinh trước mắt này, không chỉ nghe mà còn lấy bút và giấy ra ghi chép.

 

Ghi chép là một thói quen rất tốt.

 

Nghe qua dễ quên, còn viết ra giấy, có thể lấy ra xem đi xem lại, tổng kết kinh nghiệm hữu ích, học để dùng.

 

"Khụ." Danlof hắng giọng, dưới sự mong đợi của tiểu yêu tinh, hắn bắt đầu kể câu chuyện của mình.

 

"Có lẽ các em đã biết, lúc nhỏ, anh bị cha mẹ vứt bỏ, ném vào Rừng Rậm Yêu Tinh. Lúc đó, đế quốc Dalia xảy ra chiến tranh, dân chúng lầm than. Số người chết vì chiến tranh, đói khát, chết rét nhiều không đếm xuể..."

 

Ngôi làng nơi nhà hắn ở, nằm gần dãy núi Cesis. Chiến hỏa lan đến ngôi làng nhỏ, một lượng lớn dân làng đã chạy trốn vào núi.

 

Lúc đó hắn mới năm sáu tuổi, đã bắt đầu ghi nhớ.

 

Cha mẹ hắn dẫn theo ba đứa con trốn trong núi hơn một tháng, lương thực thiếu thốn, thực sự không nuôi nổi nữa, đành phải khiến hắn ngất đi, vứt vào Rừng Rậm Yêu Tinh.

 

Hắn không phải đứa trẻ loài người *****ên bị ném vào Rừng Rậm Yêu Tinh.

 

Trước cha mẹ hắn, đã có không ít dân làng làm như vậy.

 

Tuy nhiên, Rừng Rậm Yêu Tinh không phải là nơi con người có thể tự ý xông vào. Những đứa trẻ bị bỏ rơi đều có thể rời khỏi rừng một cách kỳ diệu, quay về núi tìm cha mẹ.

 

Thế nhưng trong núi nguy hiểm, số đứa trẻ chết bất đắc kỳ tử cũng không ít.

 

Sau khi Danlof nhỏ bé bị bỏ rơi tỉnh dậy trong rừng, hắn không sợ hãi, cũng không kêu khóc, mà tự mình dùng đôi chân, đi về phía sâu trong rừng.

 

Hắn là đứa trẻ loài người duy nhất vượt qua sương mù rừng rậm, lại vừa khéo gặp được Tinh Linh Vương đang tuần tra rừng, từ đó thay đổi vận mệnh của bản thân.

 

"Thật đáng thương..." Budno cảm thán nói.

 

"Đúng vậy, làm trẻ con loài người thật thảm." Dicio tán đồng nói. Đứa trẻ bị bỏ rơi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, trong lòng không biết sẽ sợ hãi và đau buồn đến nhường nào?

 

"Tại sao thế giới loài người luôn có nhiều chiến tranh như vậy? Mọi người sống hòa bình không tốt ư?" Angel hỏi.

 

"Lợi ích là nguyên nhân chính dẫn đến chiến tranh bùng nổ." Thư Lê ứng dụng kiến thức đã học trước đây: "Ngoài ra còn có mâu thuẫn dân tộc, tranh chấp lãnh thổ, tranh giành tài nguyên, thậm chí cả dã tâm và ***** của người nắm quyền."

 

Danlof khá bất ngờ, nhìn thiếu niên yêu tinh tóc vàng.

 

So với ba tiểu yêu tinh khác, tư tưởng cảnh giới của Sperion dường như trưởng thành hơn, vậy mà cậu lại có thể nhìn thấu bản chất của chiến tranh.

 

Chẳng lẽ là vì năm năm trước, cậu và Elliott đã từng đến thế giới loài người một lần, những gì mắt thấy tai nghe đã giúp cậu có được những cảm nhận sâu sắc hơn hay sao?

 

Nếu thật là như vậy, ngộ tính của cậu quả thực cao đến mức kỳ lạ.

 

"Đúng vậy, thần sáng tạo ra loài người, nhưng cũng ban cho loài người dã tâm và *****. Từ xưa đến nay, loài người vẫn luôn tranh chấp không ngừng, lịch sử loài người chính là một bộ sử chiến tranh." Danlof nói: "Thế nhưng, vẫn còn rất nhiều người đang nỗ lực vì hòa bình."

 

"Sau đó thì sao? Sau đó anh ở lại Vương Quốc Tinh Linh sống à?" Dicio nóng nảy hỏi.

 

"Thực ra, khi gặp Tinh Linh Vương, ngài đã đưa cho anh hai sự lựa chọn." Danlof khẽ ngẩng đầu, chìm vào hồi ức: "Một là ngài sẽ đưa anh rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh, trở về bên cha mẹ. Hai là anh sẽ ở lại Vương Quốc Tinh Linh, học ma pháp."

 

Danlof khi còn nhỏ lần *****ên nhìn thấy người ăn mặc lộng lẫy, dung mạo tuấn mỹ, khí chất cao quý đấy, hắn há hốc mồm, ánh mắt ngây dại, hoàn toàn quên mất phản ứng.

 

Hắn thậm chí còn không biết người đàn ông đang ngồi trên lưng thú một sừng trước mặt mình chính là Tinh Linh Vương, đứa con của ánh sáng.

 

Khi nghe đối phương dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục nói chuyện với mình, hắn dần dần hoàn hồn, cũng hiểu rõ hai lựa chọn đó.

 

Hắn không chút do dự chọn vế sau.

 

Rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh, hắn sẽ chết, nhưng ma pháp là thứ đáng để mơ ước, nếu học được, hắn sẽ có năng lực tự bảo vệ bản thân.

 

"Chỉ vì bảo vệ bản thân thôi ư?" Tinh Linh Vương hỏi.

 

Danlof nhỏ tuổi cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó hắn ngước đôi mắt xanh biếc sáng ngời lên, kiên định nói: "Con muốn bảo vệ nhiều người hơn!"

 

"Con không oán hận những người thân đã bỏ rơi con ư?" Tinh Linh Vương lại hỏi.

 

Ánh mắt hắn âm u, chậm rãi lắc đầu: "Nếu không có con, mà anh trai và chị gái có thể sống sót, vậy thì... Hãy để con đi đi!"

 

"Chết cũng không sao?"

 

"Vâng, chết cũng không sao..."

 

Tinh Linh Vương nhìn chằm chằm hắn rất lâu, hỏi: "Đứa trẻ loài người, tên con là gì?"

 

" Danlof... Danlof Gillard."

 

Tinh Linh Vương bước xuống khỏi thú một sừng, đưa tay về phía hắn. Hắn do dự một chút, cẩn thận đặt bàn tay bẩn thỉu của mình vào bàn tay trắng muốt của Tinh Linh Vương.

 

Rất nhanh, Tinh Linh Vương đã nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói với hắn: "Hy vọng tương lai, con có thể kiên định với niềm tin của mình."

 

"Niềm tin?" Hắn nghiêng đầu.

 

"Bảo vệ nhiều người hơn."

 

Tinh Linh Vương đưa hắn lên thú một sừng, bay về phía bầu trời, đi đến tiên cảnh.

 

Đúng vậy, đối với Danlof còn nhỏ tuổi, Vương Quốc Tinh Linh chính là tiên cảnh.

 

Ở đây, hắn nhìn thấy rất nhiều kiến trúc hùng vĩ, phong cảnh tươi đẹp và cả những tinh linh tao nhã cao quý. Tất cả đều như một giấc mơ, quá mức không chân thực.

 

Mặc dù là loài người lạc lõng ở Vương Quốc Tinh Linh, nhưng hắn sở hữu một trái tim khao khát trở nên mạnh mẽ. Dù khó khăn, khổ sở, mệt mỏi đến đâu, hắn vẫn luôn giữ vừng kiên trì.

 

Từ một đứa trẻ bình thường không biết gì, hắn dần dần trở thành một ma pháp sư có thể điều khiển ánh sáng và nước.

 

Thư Lê viết rất nhanh. Những dòng chữ tinh linh trên giấy vừa đẹp vừa ngay ngắn, ghi chép lại câu chuyện của Danlof một cách chi tiết.

 

Cậu cảm thấy, việc Tinh Linh Vương nhận nuôi Danlof không phải là ngẫu nhiên.

 

Lớp sương mù bao quanh rìa Rừng Rậm Yêu Tinh rất lợi hại, có thể chống lại ma pháp sư cấp bậc Pháp Thánh.

 

Khi Danlof bị bỏ rơi, hắn chỉ mới năm sáu tuổi, vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, trong sáng.

 

Theo lẽ thường, hắn sẽ không bị sương mù ảnh hưởng, được ma pháp trong sương mù dẫn đường rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh. Nhưng hắn lại thần kỳ xuyên qua phạm vi sương mù, đi vào sâu trong rừng.

 

Từ điểm này có thể nhận thấy, hắn khác biệt với người bình thường.

 

Có lẽ chính vì sự đặc biệt của hắn, Tinh Linh Vương mới cho phép hắn đến Vương Quốc Tinh Linh học ma pháp.

 

Danlof cũng không phụ sự kỳ vọng, học hành thành tài. Sau khi học xong, hắn đến thế giới loài người thực hiện lời hứa của mình.

 

Bảo vệ nhiều người hơn.

 

Hắn dựa vào thực lực của bản thân giành được quyền đứng đầu Trung Đình, thanh lọc phong khí, nâng cao vị thế của Trung Đình trên đại lục, sáng lập học viện ma pháp, bồi dưỡng vô số ma pháp sư ưu tú, mở rộng hiệp hội ma pháp đến mọi quốc gia, mọi thị trấn trên đại lục, khai thác thêm nhiều nhân tài có thiên phú ma pháp.

 

Trung Đình vươn lên mạnh mẽ, duy trì sự cân bằng giữa các quốc gia. Đã lâu lắm rồi, đại lục không còn xảy ra những cuộc chiến tranh quy mô lớn.

 

Thư Lê cảm thấy, ở một khía cạnh nào đó, Tinh Linh Vương đã bồi dưỡng nên một đại sứ hòa bình.

 

Sự tranh chấp của loài người do chính loài người giải quyết, quả thực là một biện pháp tuyệt vời.

 

Hơn nữa, khi thế lực hắc ám quay trở lại đại lục, Danlof với tư cách là một lãnh tụ có quyền uy tuyệt đối, có thể kêu gọi nhân tộc đi theo bước chân của Tinh Linh Vương, cùng nhau chiến đấu, chống lại bóng tối.

 

Thư Lê âm thầm cảm thán.

 

Vương không hổ là Vương, tầm nhìn xa trông rộng, sớm đã bồi dưỡng cho nhân loại một vị lãnh đạo ưu tú.

 

"Anh đã dùng sáu trăm năm để thăng cấp từ một Ma Pháp Sư học việc trở thành Pháp Thánh." Danlof giơ tay phải lên, hành lễ về một hướng nào đó:

 

"Cảm tạ Vương và sự chăm sóc, dạy dỗ của các Tinh Linh."

 

"Giỏi quá!" Các tiểu yêu tinh ngạc nhiên thốt lên.

 

Nghe các giáo viên yêu tinh nói, con người học ma pháp càng về sau càng khó. Phần lớn đều dừng lại ở cấp bậc Đại Pháp Sư, rất khó tiến thêm một tầng nữa.

 

Danlof có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, đột phá giới hạn, ngoài tài nguyên phong phú của Vương Quốc Tinh Linh, còn nhờ vào nghị lực và thiên phú của chính hắn.

 

Tuy nhiên, ở Vương Quốc Tinh Linh đâu đâu cũng là Pháp Thánh, Pháp Thần, việc Danlof tốn sáu trăm năm để trở thành Pháp Thánh, hoàn toàn không có gì đáng nể.

 

Vì vậy, hắn không những không kiêu ngạo, mà còn có chút tự ti.

 

"Sau khi trở thành Pháp Thánh, anh từ biệt Tinh Linh Vương, đi đến thế giới loài người..." Cuối cùng Danlof cũng nói đến trọng điểm. Các tiểu yêu tinh đều phấn chấn hẳn lên, tinh thần phấn khởi lắng nghe câu chuyện tiếp theo của hắn.

 

Bị bốn đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm, Danlof hơi lúng túng ho khan.

 

Khi hắn vừa trở về thế giới loài người, đủ thứ chuyện dở khóc dở cười xảy ra, đồng thời cũng gây ra không ít chuyện buồn cười.

 

Hắn đã lớn tuổi như thế, vậy mà còn phải kể về quá khứ đen tối của mình.

 

Ví dụ như khi bước vào ngôi làng *****ên, nhìn thấy con người bình thường, hắn cảm thấy thấy vô cùng cảm động. Hắn đứng bên bờ sông nhìn những người phụ nữ giặt quần áo, tìm kiếm dấu vết của mẹ từ góc khuất trong ký ức.

 

Bởi vì nhìn quá lâu, hắn bị dân làng coi là kẻ háo sắc. Trong tiếng thét chói tai của phụ nữ nọ, những người đàn ông cầm gậy đuổi đánh hắn khắp cả con đường.

 

Hắn có trăm miệng cũng không thể giải thích được, bất đắc dĩ tự mình thi triển ma pháp, dịch chuyển tức thời để bỏ chạy.

 

Thư Lê và ba người bạn nhỏ nghe mà ngơ ngác.

 

"Hả? Bị coi là kẻ háo sắc?"

 

"Bị con người đuổi đánh?"

 

"Thảm quá."

 

"Có chút buồn cười."

 

Gương mặt già của Danlof đỏ lên, hắn cầm chiếc cốc trên bàn giả vờ uống vài ngụm trà để che giấu.

Bình Luận (0)
Comment