Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 137

"Còn gì nữa không? Còn gì nữa không?" Budno hào hứng hỏi.

 

Angel vừa ghi chép vừa đọc: "Đến thế giới loài người, không được nhìn chằm chằm vào phụ nữ, sẽ bị coi là dê xồm."

 

Danlof: ...

 

Thư Lê thương hại liếc nhìn hắn một cái.

 

Thì ra Pháp Thánh được mọi người tôn sùng hết mực, khi mới vào đời, cũng là một kẻ ngơ ngác, gây ra bao chuyện dở khóc dở cười.

 

Sau khi uống trà xong, Danlof đặt chén xuống, tiếp tục kể về... lịch sử đen tối khi mới bước chân vào thế giới loài người của mình.

 

Đằng nào cũng đã bắt đầu kể, hắn bèn dứt khoát kể cho đến cùng.

 

Sau khi trốn khỏi làng, hắn đi lang thang không mục đích.

 

Hơn sáu trăm năm trôi qua, vật đổi sao dời, hắn đã không còn nhớ ngôi làng mình sinh ra nằm ở đâu nữa.

 

Quá khứ không thể truy tìm, tương lai vẫn còn hy vọng.

 

Hắn quyết định đến Trung Đình thử vận may, xem có thể tìm được công việc ở Tháp Ma Pháp hay không, để đặt nền tảng cho việc giúp đỡ Tinh Linh Vương sau này.

 

Thời thơ ấu, hắn sống ở một ngôi làng nhỏ, là một đứa trẻ thôn quê điển hình. Sau sáu tuổi, hắn lớn lên ở Vương Quốc Tinh Linh, không hiểu biết nhiều về thế giới xung quanh. Trên đường, hắn đi nhờ một chiếc xe ngựa, ăn chiếc bánh mì người cùng xe đưa cho, rồi sau đó ngất đi. Lúc tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đang ở trong một hầm mỏ, sắp bị bán làm nô lệ khai thác mỏ.

 

Hắn lập tức thi triển ma pháp, làm náo loạn hầm mỏ, khiến bọn chủ nô sợ hãi quỳ xuống cầu xin. Theo yêu cầu của hắn, bọn chủ nô buộc phải thả hàng nghìn nô lệ bị lừa bị bắt cóc ra, khôi phục tự do cho bọn họ.

 

Sau khi rời khỏi mỏ, hắn tự nhủ, mình không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai nữa.

 

Lời của các tinh linh quả nhiên không sai, phần lớn con người đều không phải người tốt.

 

Bởi vì hắn là con người, trong lòng còn ôm ảo tưởng về con người nên mới buông lỏng cảnh giác.

 

Chịu thiệt một lần, khôn thêm một chút.

 

Sau đó, hắn đã cẩn thận hơn nhiều, cuối cùng cũng không còn bị người khác lừa gạt nữa.

 

"Loài người xấu xa đến mức đó ư!" Dicio cảm thấy khó tin. Danlof chẳng qua cũng chỉ ăn một mẩu bánh mì, vậy mà lại hôn mê, sau đó bị đưa đến mỏ làm nô lệ ư?

 

Budno xoa cánh tay mình, tự nhủ: "Tớ không thích ăn bánh mì, tớ không thích ăn bánh mì, tớ không thích ăn bánh mì..."

 

Hu hu hu... Bánh mì ngon quá, hắn ta hoàn toàn không nhịn được!

 

Nếu loài người dùng thức ăn dụ dỗ hắn ta, hắn ta hoàn toàn không thể từ chối được!

 

Angel nghiêm túc ghi lại: "Không được ăn đồ ăn của người lạ, nếu không sẽ bị bán đi làm nô lệ!"

 

Danlof nhìn thiếu niên yêu tinh tóc bạc, khóe miệng khẽ giật.

 

Thư Lê thì ngược lại, cậu khá hiểu sự "ngây thơ" của Danlof.

 

Lúc năm, sáu tuổi, hắn đã đến sống ở Vương Quốc Tinh Linh, sống lâu dài trong một môi trường tốt đẹp như vậy, hắn có tâm hồn lương thiện cũng là điều dễ hiểu. Mặc dù đôi khi, các tinh linh cũng sẽ kể cho bọn họ nghe một vài chuyện bên ngoài, nhưng bởi vì chưa từng trải qua, nên sẽ không bao giờ biết được giới hạn cuối cùng của bản chất con người nằm ở đâu.

 

Ví dụ như cậu, cậu đã sống ở Rừng Rậm Yêu Tinh mười lăm năm, nhưng vẫn không cảm thấy mình trưởng thành hơn bao nhiêu, ngược lại còn bị các tiểu yêu tinh khác ảnh hưởng, thỉnh thoảng vẫn làm ra một vài hành động trẻ con.

 

Hoàn cảnh sống ảnh hưởng tới với con người một cách từ từ. Những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương và che chở thường trưởng thành tương đối chậm.

 

Câu chuyện của Danlof quá dài, hắn chuyển hướng kể sang một vài cậu chuyện thú vị, cố gắng tránh những chuyện đen tối trong quá khứ.

 

Hắn tuân theo lời dặn dò của các tinh linh, khi ra ngoài, luôn cố gắng hành động khiêm tốn.

 

Cho nên, khi mới bước chân vào thế giới loài người, hắn mặc bộ quần áo rách rưới tả tơi, dán một bộ râu giả lên mặt, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, khó trách bị dân làng coi là dê xồm.

 

Hơn nữa, bởi vì trông hắn quá mức nghèo nàn, nên đã trở thành mục tiêu của bọn buôn người.

 

Lúc đi đến một thành phố lớn, hắn bị lính canh chặn lại ở ngoài cổng thành, lý do thứ nhất là vì hắn không có giấy chứng nhận quốc tịch, thứ hai, hắn không có huy hiệu ma pháp, thứ ba, hắn cũng không có thẻ vinh dự kiếm sĩ, thuộc thành phần dân phiêu bạt, không được vào thành.

 

Nhờ có thức ăn mang từ Vương Quốc Tinh Linh ra, hắn mới cầm cự được một thời gian. Sau khi đi khắp nơi đều bị cự tuyệt, cuối cùng hắn đã hiểu, khiêm tốn không có nghĩa là tầm thường, đến lúc cần phô trương thì vẫn phải phô trương.

 

Hắn đổi sang một bộ pháp bào lộng lẫy, khôi phục vẻ ngoài trẻ trung tuấn tú vốn có của mình, tay cầm pháp trượng cao cấp, trực tiếp dịch chuyển tức thời vào thành phố, đến Hiệp hội Ma pháp để thi lấy huy hiệu ma pháp.

 

Các ma pháp sư của Hiệp hội Ma pháp suýt chút nữa bị trang bị cao cấp trên người hắn làm cho lóa mắt, cung kính nghênh đón hắn vào cửa. Vừa kiểm tra, ôi chao, hắn trực tiếp làm nổ quả cầu pha lê, khi thi triển ma pháp, hắn lập tức xuyên thủng bức tường kiểm tra.

 

Pháp Thánh!

 

Chỉ có Pháp Thánh mới có thể xuyên thủng bức tường kiểm tra.

 

Các ma pháp sư của Hiệp hội Ma pháp đều vô cùng hưng phấn, kích động viết thư giới thiệu cho Tháp Ma Pháp Trung Đình, mời Danlof đến Tháp Ma Pháp, tăng cường thực lực cho Trung Đình.

 

Vào thời đại đó, thế lực của các ma pháp sư yếu kém, số lượng thành phố có Hiệp hội Ma pháp rất ít. Đối với Trung Đình, sự xuất hiện của Pháp Thánh là chuyện cực kỳ quan trọng.

 

Danlof cầm thư giới thiệu, đi tới Trung Đình, bước lên con đường dẫn đến đỉnh cao của cuộc đời.

 

Các tiểu yêu tinh nghe một cách say sưa, trong mắt lấp lánh ánh sao sùng bái, thỉnh thoảng lại thốt lên nhưng tiếng "oa oa" thán phục.

 

Thư Lê vừa nghe vừa ghi lại, tấm tắc lấy làm lạ.

 

Sau khi đến Trung Đình, Danlof quả thực là mở ra con đường sảng văn của đại nam chủ.

 

Trước thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là hổ giấy.

 

Trung Đình đã bị một số lão già hủ bại chiếm giữ từ lâu, trở thành nơi chứa chấp những thứ dơ bẩn, lôi bè kết phái, ngoài ra còn có một số gia tộc thừa nước đục thả câu, quan hệ chằng chịt. Người bình thường hoàn toàn không thể bước chân vào được.

 

Danlof vừa đến đã làm xáo trộn cả vũng nước đục. Sau đó, hắn dùng biện pháp nhanh gọn dứt khoát, tiêu diệt tận gốc, chỉ dùng ba năm đã thanh trừ hết những phần tử bất lương trong Tháp Ma Pháp.

 

Không phục?

 

Không phục thì cũng phải chịu.

 

Ai bảo hắn là Pháp Thánh loài người duy nhất vào thời điểm đó chứ?

 

Vị Pháp Thánh loài người này từ đâu ra thế?

 

Danlof không hề giấu giếm. Hắn là con người được Tinh Linh Vương chúc phúc, từ nhỏ đã lớn lên ở Vương Quốc Tinh Linh. Nay trở về thế giới loài người, hắn muốn giúp đỡ các ma pháp sư loài người trở lại đỉnh cao của thế giới.

 

Lời của hắn thật khiến lòng người phấn chấn!

 

Các ma pháp sư bị áp bức lâu ngày cuối cùng cũng bùng nổ, bọn họ cuồng nhiệt tôn sùng Danlof, thanh thế vang dội, áp chế tất cả những lời phản đối. Cứ như vậy, Danlof trở thành người đứng đầu của Trung Đình.

 

"Bốp bốp bốp..."

 

Bốn thiếu niên yêu tinh kích động vỗ tay.

 

Tuy Danlof chỉ chọn ra vài đoạn, những chi tiết khác đều chỉ nói qua loa, nhưng các tiểu yêu tinh nghe mà nhiệt huyết sôi sục, cảm xúc tuôn trào.

 

Ánh mắt Thư Lê nhìn Danlof tràn đầy kính trọng.

 

Thế nào là dũng giả?

 

Đây chính là dũng giả!

 

Dựa vào sức một người, thay đổi cục diện, trở thành chỗ dựa vững chắc, khiến thế giới xem xét lại vị thế của ma pháp sư.

 

Quá lợi hại!

 

Lúc này, Danlof cũng khó kìm nén sự rung động trong lòng.

 

Đã rất lâu rồi, hắn chưa hồi tưởng lại quá khứ một cách cẩn thận như bây giờ.

 

Vào khoảnh khắc này, tất cả những nhiệt huyết, đam mê, ý chí chiến đấu, lý tưởng, sự kiên trì, lòng dũng cảm từng bị lãng quên đều đã sống dậy. Máu huyết trong người hắn sôi trào, linh hồn run rẩy, luồng uất khí nghẹn ở ngực cũng tan thành mây khói.

 

Hắn đột nhiên có cảm giác tỉnh ngộ, thốt lên một câu cảm thán "thì ra là thế". Ngay sau đó, hắn khoanh chân ngồi xuống, lập tức tiến vào trạng thái thiền định.

 

Bốn tiểu yêu tinh bị hành động bất ngờ này của hắn làm cho ngây người.

 

Tình huống gì vậy?

 

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đầu óc mơ hồ.

 

"Danlof?" Angel khẽ gọi.

 

"Suỵt." Elliott không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong thư viện, giơ ngón tay lên ra hiệu các tiểu yêu tinh giữ im lặng.

 

"Cậu ấy đã tiến vào trạng thái thiền định." Tinh Linh Vương đứng bên cạnh một giá sách, tay cầm một cuốn sách đang đọc dở, ánh mắt hiền hòa nhìn bốn thiếu niên yêu tinh: "Các em đã giúp cậu ấy ngộ ra."

 

Thư Lê ngạc nhiên.

 

Thì ra Vương vẫn luôn ở đây à?

 

Vậy mà cậu và các bạn vẫn hồn nhiên không hay biết gì.

 

Chỉ có thể nói, câu chuyện của Danlof quá đặc sắc, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của bọn họ.

 

"Tỉnh ngộ? Chúng tôi có làm gì đâu!" Budno khó hiểu nói.

 

Thư Lê cũng không hiểu.

 

Bọn họ quả thực không làm gì cả, chỉ bảo Danlof kể câu chuyện của hắn.

 

Tinh Linh Vương đặt sách trở lại giá sách, tao nhã bước đến bàn làm việc, vươn tay khẽ sờ lên mái tóc của Thư Lê: "Các em đã giúp cậu ấy tìm lại được bản ngã."

 

Angel ôm cuốn sổ tay: "Kể chuyện là có thể tìm lại được bản ngã ư?"

 

Elliott chớp mắt: "Cái này còn phải xem ngộ tính của mỗi người."

 

Dicio nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Danlof là một Pháp Thánh loài người siêu lợi hại. Ngộ tính của anh ấy chắc chắn rất cao đó!"

 

Elliott nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, cười nói: "Đúng vậy, vì thế, chúng ta đừng làm phiền anh ấy đang suy ngẫm nữa, mà hãy đi ăn trưa thôi."

 

Vừa nghe thấy bữa trưa, Budno lập tức ôm lấy cái bụng đói lép của mình.

 

"Ọc ọc..."

 

Bụng kêu lên.

 

"Tớ đói quá." Hắn ta đáng thương nói.

 

Elliott đưa tay véo nhẹ gò má mềm mại của cậu bé: "Các em đã bỏ lỡ bữa trưa, đương nhiên là đói rồi."

 

Danlof có tài hùng biện, kể chuyện hay và sinh động. Đừng nói đám tiểu yêu tinh nghe đến mê mẩn, ngay cả anh đứng bên cạnh nghe cũng cảm thấy hứng thú bừng bừng.

 

Các tiểu yêu tinh lập tức thu dọn sổ tay và bút lông, nhẹ nhàng rời khỏi thư viện, chạy thẳng đến nhà ăn.

 

Tinh linh phụ trách bữa trưa đã để dành đồ ăn phong phú cho bọn họ, cả đám liền ăn ngấu nghiến như hổ như sói.

 

Buổi chiều, Danlof vẫn đang thiền định. Nhóm tiểu yêu tinh không phải lên lớp, vui vẻ chơi đùa.

 

Buổi tối, Thư Lê nhớ đến đội mạo hiểm sa mạc và quả số ba, thế là cậu bèn kiếm cớ về phòng sớm.

 

[Onomisis, đội mạo hiểm đó có tiến triển gì không?]

 

'Hiện tại, bọn họ đã đến một ốc đảo khác, tạm thời không có tiến triển gì.'

 

Thư Lê xoa tay, ánh mắt kiên định.

 

[Con muốn đi nghe lén lần nữa.]

 

Hôm nay, sau khi nghe xong câu chuyện của Danlof, cậu cảm thấy mình làm vẫn chưa đủ. Cậu phải nhanh chóng tìm được tinh linh nguyên tố, nâng cao thực lực.

 

"Cái này... Hay là đợi bọn họ có tiến triển rồi đi?" Cây Mẹ khuyên nhủ.

 

[Đợi đến khi có tiến triển, chỉ sợ sẽ muộn mất.]

 

Thấy Thư Lê nhất quyết muốn đi, Cây Mẹ đành phải đồng ý, dặn dò cậu hết lần này đến lần khác không được rời khỏi rễ của nàng.

 

[Yên tâm, con sẽ chú ý an toàn.]

 

Thư Lê biến thành một người tí hon, mặc trang bị cao cấp, đội mũ trùm đầu. Cậu lén lút trèo ra khỏi cửa sổ, rón rén bay sát bụi cỏ, tiến gần Cây Mẹ. Thừa lúc xung quanh không có ai, cậu nhanh chóng chui vào thân cây.

 

Một lát sau, Angel đứng ở cửa phòng Thư Lê, đưa tay gõ nhẹ: "Sperion, tớ tìm cậu có chút việc."

 

Bên trong không có bất kỳ phản hồi nào, trong đôi mắt màu hổ phách của Angel lộ ra vẻ nghi ngờ.

 

Bây giờ chính là thời gian giải trí của các tinh linh, Sperion đã lên giường ngủ rồi ư?

 

Không thể nào?

 

Không phải Sperion nói cậu về phòng học bài à?

 

Angel thử đẩy cửa một chút, không ngờ cửa phòng không đóng chặt, cánh cửa lập tức bị đẩy ra, bên trong là một mảng tối đen.

Bình Luận (0)
Comment