Thấy trong phòng tối đen, phản ứng *****ên của Angel là Sperion đã ngủ.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng!
Rõ ràng Sperion nói cậu về phòng để chuẩn bị bài vở, đề phòng không theo kịp tiến độ học tập.
Angel hiểu rõ cậu.
Một khi đã bắt đầu học, Sperion sẽ tập trung toàn bộ tinh thần, hết sức chuyên chú, tuyệt đối không bao giờ đi ngủ sớm.
Thời điểm này, hoạt động giải trí của tinh linh chỉ mới vừa bắt đầu, còn khoảng ba bốn tiếng nữa mới tới giờ ngủ chính thức!
Angel khẽ cất tiếng gọi: "Sperion... Cậu có ở đó không?"
Không có phản hồi.
Có chút không bình thường.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Angel lộ ra vẻ lo lắng, cậu ấy ngập ngừng một chút, rồi nói: "Tớ là Angel, tớ vào nhé!"
Sau khi chào hỏi, cậu ấy đẩy rộng cánh cửa phòng, để ánh sáng đèn đá ma thuật chiếu từ hành lang vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng bước vào.
Nhờ ánh sáng từ ngọn đèn bên ngoài, cậu ấy thấy chăn trên giường phẳng phiu, hoàn toàn không có dấu vết từng có người nằm.
Có phải cậu đã biến nhỏ rồi lăn xuống dưới gối rồi không?
Giường của bé con tinh linh có kích thước tiêu chuẩn, rộng một mét rưỡi, dài hai mét. Tiểu yêu tinh có thoải mái lăn lộn trên đó cũng không rơi xuống giường.
Đôi khi ngủ một giấc dậy, cũng không biết mình đang nằm ở vị trí nào trên giường.
Bây giờ, Angel đang ở hình dáng lớn, dễ dàng lật tung chiếc gối ra. Nhưng dưới gối trống trơn, không thấy bóng dáng Sperion đâu cả.
Chẳng lẽ cậu ở bên trong chăn?
Angel đặt chiếc gối xuống, lại lật chăn ra.
Vẫn không có.
Để cẩn thận, Angel tìm kiếm tỉ mỉ hai lần, cuối cùng xác nhận trên giường không có bất kỳ tiểu yêu tinh nào cả.
Thế là, cậu ấy nằm rạp xuống đất để kiểm tra dưới gầm giường. Gầm giường quá tối, nhìn không rõ. Cậu ấy lấy đèn ma thuật dạng ống từ nhẫn trữ vật ra, chiếu vào bên trong.
Trống không.
Angel đứng dậy, giơ chiếc đèn ma thuật hình trụ lên, kiểm tra khắp mọi ngóc ngách trong phòng, cuối cùng đứng trước cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là khu vườn nơi Cây Mẹ tọa lạc. Ban ngày, các tiểu yêu tinh sẽ chào hỏi những quả non, ban đêm thường sẽ không đến đó quấy rầy.
Bởi vì Saiya nói, các bé con tinh linh trong quả cần ngủ đủ giấc mỗi ngày. Quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng.
Khu vườn tĩnh lặng, không một bóng người.
Angel thu hồi tầm mắt, nhìn cánh cửa sổ hé ra một khe nhỏ. Cậu ấy gãi gáy, xoay người rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Xem ra Sperion nói học là giả, đi chơi mới là thật.
Sáng sớm, lúc Pháp Thánh kể chuyện, có vài đoạn kể quá hay, cậu ấy chỉ mải nghe mà quên ghi lại, vốn định tìm Sperion mượn vở để chép lại, nào ngờ cậu lại không ở trong phòng.
Có khi nào cậu đang ở trong phòng của Dicio và Budno không?
Nhưng hai người họ vẫn còn đang ở trong điện đường nhảy múa với các tinh linh kia mà!
Angel đi đi lại lại trong hành lang, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ về nơi Sperion đã đi.
"Angel, cậu đang làm gì ở đây vậy?" Dicio và Budno cùng nhau đi tới.
Bọn họ đã hát hò nhảy múa trong điện đường một lúc lâu. Nhớ tới việc lão đại đang chăm chỉ học tập, Angel thì đi tìm cậu để chép bài, trong khi cả hai lại đang vui chơi, thế là bọn họ chẳng còn tâm trạng nhảy múa nữa, liền vội vã trở về gia nhập hàng ngũ học tập.
Kết quả vừa đến cửa phòng, cả hai phát hiện Angel đang đi đi lại lại trong hành lang, miệng lẩm bẩm.
Angel dừng bước, quay đầu nhìn họ, ngập ngừng nói: "Tớ đang tìm Sperion."
Dicio không hiểu: "Chẳng phải cậu ấy đang học trong phòng à?"
Budno chỉ vào cánh cửa đóng chặt, nhếch miệng cười: "Angel, cậu gõ cửa đi chứ!"
Angel giơ hai tay lên: "Tớ gõ rồi, cũng đã vào xem rồi. Sperion không ở trong phòng."
"Không có?" Dicio khựng lại một chút: "Vậy cậu ấy đã đi đâu?"
Angel lắc đầu: "Tớ không biết."
Budno đi đến trước cửa phòng Thư Lê, nhẹ nhàng đẩy một cái. Cửa mở ra, bên trong tối đen như mực.
"Có phải Sperion lén lút đi tìm ai đó chơi rồi không?" Hắn ta ngạc nhiên mở to mắt.
"Tìm ai chơi?" Angel cau mày.
"Vương đó!" Budno nói: "Vương không có ở điện đường."
"Tớ biết rồi!" Dicio chợt hiểu ra vỗ tay: "Nhất định Sperion có vấn đề gì đó không hiểu nên đi thỉnh giáo Vương rồi."
Vậy nên, cậu không ở trong phòng chẳng phải là chuyện đương nhiên à?
Angel "ồ" một tiếng, cảm thấy mình làm quá. Cậu ấy khẽ đảo mắt, đề nghị: "Chúng ta có cần cùng nhau đến phòng của Vương xem thử không?"
"Không, không." Dicio và Budno đồng thời lắc đầu xua tay.
Tiểu yêu tinh bẩm sinh đã kính sợ Tinh Linh Vương. Chỉ có Sperion mới dám thân thiết gần gũi với Vương như vậy, những tiểu yêu tinh khác đều không có gan dám bám dính nũng nịu trên người Vương.
Angel thấy không thể xúi giục được bọn họ, đành thôi: "Thôi vậy, tớ về phòng học trước. Chờ khi nào Sperion về, sẽ tìm cậu ấy chép bài sau."
"Chúng ta học chung với nhau đi!"
"Ừ ừ, còn có thể thảo luận với nhau."
Rất nhanh, ba tiểu yêu tinh đã chăm chỉ học tập ở trong phòng Angel.
Trong khi lúc này, Thư Lê đang bị bọn họ nhớ thương vẫn trốn trong rễ Cây Mẹ, cách một đoạn, cậu lại dùng cảm nhận âm thầm quan sát năm người mạo hiểm.
Một ngày trôi qua, dáng vẻ của bọn họ còn thảm hại hơn cả hôm qua.
Quần áo bọn họ rách nát, tóc tai bù xù. Ngoại trừ tinh linh hắc ám che kín từ đầu đến chân nên không nhìn ra được, những người khác đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
Bọn họ mệt mỏi ngồi trong doanh địa, đói đến mắt sáng quắc, ngay cả sức nói chuyện cũng không có, chờ người thú nướng cá và thịt động vật.
Thư Lê khoanh chân ngồi trong đỉnh của một chiếc rễ cây cả buổi trời, cũng không thu hoạch được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Cuối cùng, thịt và cá cũng được nướng chín, quỷ lùn vội vàng vươn tay ra lấy, liền bị người thú đánh một cái, đưa chiếc đùi động vật đã nướng chín cho tinh linh hắc ám trước.
Tinh linh hắc ám là một Đại Pháp Sư trung cấp đã phát huy vai trò quan trọng trong quá trình thám hiểm lần này. Nếu không phải hắn hành động tùy cơ ứng biến, chỉ e hôm nay, cả nhóm đã bỏ mạng ở trong sa mạc.
Quỷ lùn nghiến răng, rụt người vào một bên nhìn người thú phân phát thức ăn.
Người thú lần lượt chia thịt động vật cho ma pháp sư ánh sáng, người lùn và chính mình, sau đó đưa con cá nướng duy nhất cho quỷ lùn.
Quỷ lùn cầm con cá nướng không đủ nhét kẽ răng, vẻ mặt không phục: "Tại sao tao lại phải ăn cá?"
Người thú liếc hắn một cái: "Muốn ăn thịt? Tự đi săn."
Nếu không phải do con quỷ lùn này tham lam, hôm nay bọn họ đã không bị thương, chia cho hắn một con cá nướng đã là ưu ái hắn lắm rồi.
Dáng người quỷ lùn vừa gầy vừa nhỏ, không có chút sức chiến đấu nào. Nếu không phải hắn tinh thông các loại cơ quan máy móc, hắn hoàn toàn không có tư cách gia nhập đội mạo hiểm của bọn họ.
Biết mình đuối lý, quỷ lùn nghẹn một bụng tức giận, cắn mạnh một miếng cá nướng.
Nói đi cũng phải nói lại, kỹ thuật nướng của người thú rất tuyệt, chỉ là quá keo kiệt.
Ma pháp sư Sadler chậm rãi ăn thịt nướng, uống kèm nước trong túi da, nhai kỹ nuốt chậm.
Càng đói, càng không thể ăn ngấu nghiến, nếu không dạ dày sẽ không chịu được, khổ vẫn là mình chịu.
Tinh linh hắc ám Morrisey gặm một cái đùi động vật xong, liền lấy một miếng vải sạch ra lau ngón tay, rồi lấy một quả trái cây từ túi trữ vật, ném về phía ma pháp sư ánh sáng.
"Cầm lấy này."
Sadler theo bản năng bắt lấy, phát hiện là một quả mọng nước, nhíu mày nhìn tinh linh hắc ám.
"Đây là quả cuối cùng, cho anh ăn." Morrisey nói.
"Không cần." Sadler mặt không cảm xúc ném quả trả lại cho hắn.
Morrisey vươn tay ra nắm lấy, rồi thuận thế ném đi: "Đồ đã tặng đi, không có lý nào lại thu về."
Sadler bắt lấy quả, trừng mắt nhìn hắn: "Tôi có quyền từ chối."
Morrisey nói: "Chỉ là một trái cây mà thôi, có cần thiết phải từ chối không?"
Sadler nắm chặt quả, im lặng.
Quỷ lùn thèm thuồng, bước đến gần Sadler, nịnh nọt nói: "Các anh đều không cần, tôi cần..."
Hắn duỗi hai tay ra, nhón chân, muốn lấy quả trong tay ma pháp sư ánh sáng, miệng ***** miếng ròng ròng, chỉ thiếu chút nữa là nhào tới.
Sadler ghét bỏ giơ cao quả, tránh đi bàn tay xanh lè của quỷ lùn.
Nếu bọn họ vẫn còn ở trong thành phố, loại trái cây như vậy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng nơi này là sa mạc Ergoga, thức ăn khan hiếm. Quả trái cây tươi ngon mọng nước này vô cùng quý giá.
Vốn tưởng rằng một tháng là có thể hoàn thành nhiệm vụ này, nào ngờ đến bây giờ vẫn mù mịt không có manh mối. Trong khi thức ăn bọn họ mang theo đều đã ăn hết, chỉ có thể tìm kiếm ốc đảo, săn bắt động vật nhỏ để lót dạ.
Ăn thịt nướng cả tuần, anh ta gần như muốn nôn ra hết.
Nhìn thấy trái cây, ai mà không muốn ăn?
Khổ nỗi, trái cây này là do tinh linh hắc ám đưa, nếu anh ta ăn vào, sẽ bị gã vô liêm sỉ ấy bám lấy.
Từ khi vào sa mạc đến giờ, lúc nào tinh linh hắc ám cũng muốn chiếm lợi của anh ta.
Morrisey thấy ma pháp sư ánh sáng im lặng không nói gì, thở dài: "Đừng nghĩ nhiều, tôi tặng anh trái cây không có ý gì khác. Chủ yếu là để cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, nếu không đôi tay này của tôi đã không còn nữa."
Sadler nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu của hắn vài giây, đưa trái cây lên miệng, cắn một miếng.
Quỷ lùn nhìn mà thèm thuồng nuốt nước miếng ừng ực.
Người lùn liếc xéo quỷ lùn, cười chế nhạo: "Jamie, đừng đứng đó làm trò cười nữa."
Quỷ lùn lầm bầm một tiếng, trở về vị trí cũ. Hắn giơ bộ xương cá đã gặm xong lên, nói với người lùn: "Hag, tao không tin mày không muốn ăn trái cây."
Người lùn Hag rộng rãi thừa nhận: "Đúng vậy, tao thật sự muốn ăn, nhưng tao không vô liêm sỉ như mày."
Jamie tức giận giậm chân: "Được lắm tên râu xồm. Lần sau, nếu mày đạp phải bẫy, đừng cầu xin tao giúp mày gỡ ra!"
Hag thờ ơ vẫy tay: "Không cầu thì không cầu, bản thân tao cũng có thể tự phá giải cơ quan."
Jamie cười khẩy: "Một kẻ nửa vời như mày thì hiểu gì về cơ quan? Vẫn nên đi rèn sắt của mày đi!"
Hag xắn tay áo lên: "Nào nào nào, chúng ta so tài một phen."
Jamie chống nạnh: "So thì so."
"Đủ rồi!" Người thú Nickbon hét lớn một tiếng: "Cãi nhau cái gì mà cãi nhau? Có sức lực đấu nhau, chi bằng giết thêm vài con ma thú nữa làm thức ăn."
Người lùn và quỷ lùn lập tức im lặng.
Trong khoảnh khắc đó, trong doanh địa không ai nói gì.
Ma pháp sư ánh sáng im lặng gặm trái cây. Tinh linh hắc ám sửa một cây cung bị đứt dây. Người lùn và quỷ lùn thu mình vào một góc, trừng mắt nhìn nhau. Người thú tiếp tục gặm thịt nướng.
Thư Lê bị bầu không khí cứng ngắc của bọn họ làm cho khó hiểu.
[Onomisis, hôm nay bọn họ gặp chuyện gì vậy?]
Hôm qua rõ ràng tinh thần còn tốt, hôm nay ai nấy đều ủ rũ.
'Bọn họ suýt nữa bị rơi vào cát lún, suýt chút nữa bị diệt toàn đội.'
[Cát lún? Chẳng phải tinh linh hắc ám kia biết ma pháp hệ đất và hệ nước à? Vậy mà lại không tránh trước được?]
Thư Lê ngạc nhiên.
'Khi đi trong sa mạc, bọn họ đã gặp được một con Hỏa Long Địa Tích. Quỷ lùn để mắt tới vảy của Hỏa Long Địa Tích, xúi giục cả đội cùng nhau săn giết nó.'
[Bọn họ thất bại à?]
Thấy tất cả các thành viên đội mạo hiểm đều bị thương, cậu liền biết quá trình săn bắn không thuận lợi như vậy.
'Đúng vậy, không chỉ thất bại mà còn suýt chút nữa mất mạng. Bọn họ gặp phải một con Hỏa Long Địa Tích cấp tám.'
[Cấp tám?]
Thư Lê hít sâu một hơi lạnh.
Ma thú cấp tám ngay cả cấp bậc Pháp Thánh cũng không dám tự ý trêu chọc. Trong đội mạo hiểm này, thành viên có cấp bậc cao nhất là tinh linh hắc ám, cũng chỉ là Đại Pháp Sư trung cấp.
'Bọn họ đánh không lại, chạy trốn cả quãng đường. Trên đường lại gặp phải cát lún, ngàn cân treo sợi tóc. Tinh linh hắc ám kia dùng ma pháp hệ đất, đưa đồng đội ra ngoài. Còn bản thân hắn suýt chút nữa chết ngộp. Hỏa Long Địa Tích thừa cơ chui từ trong cát lún ra, há miệng cắn hắn. Trong thời khắc nguy cấp, mày mà ma pháp sư ánh sáng kịp thời ném một quả cầu sét ma thuật, nổ mù mắt Hỏa Long Địa Tích. Tinh linh hắc ám thừa cơ xé nát cuốn trục ma thuật, thoát khỏi phạm vi cát lún.'
[Nguy... Nguy hiểm quá!]
Thư Lê nghe mà ngơ ngác.
May mà cậu không dám một mình xông vào sa mạc.
Nhỡ đâu cũng gặp phải Hỏa Long Địa Tích cấp tám, một ma pháp sư cao cấp như cậu hoàn toàn không phải đối thủ của nó.
Sa mạc thật nguy hiểm!
Cậu ôm lấy má, thở dài.
Đội mạo hiểm quả nhiên là đội mạo hiểm, dùng cả tính mạng để mạo hiểm.
Giống như những nhà mạo hiểm xông vào Rừng Rậm Yêu Tinh kia, biết rõ là tìm đến cái chết, cũng vì tiền bạc và lợi ích mà không ngừng xông vào.
"Con Hỏa Long Địa Tích kia có gì đó không đúng." Tinh linh hắc ám sửa xong dây cung, đột nhiên lên tiếng.
Ma pháp sư ánh sáng ăn trái cây xong vẫn còn chưa đã thèm, hỏi: "Chỗ nào không đúng?"
Các thành viên khác nghe vậy, không hẹn mà cùng nhìn về phía tinh linh hắc ám.
Thư Lê dừng việc giao tiếp với Cây Mẹ, vểnh tai lên.
Morrisey thu cung lại, lấy một cành cây, vẽ một vòng tròn trên đất bùn: "Tôi đã tra tài liệu, thú cưỡi của thần Lửa Alfama Chips là Hỏa Long Địa Tích. Thần điện Adas từng thờ phụng hai con Hỏa Long Địa Tích cấp cao. Sau khi cuộc chiến giữa các vị thần kết thúc, thần điện Adas biến mất, Hỏa Long Địa Tích cũng không rõ tung tích."
Hắn vừa nói vừa vẽ. Hình vuông đại diện cho thần điện Adas, hai đường cong như con sâu là Hỏa Long Địa Tích.
Sadler trầm ngâm một tiếng rồi hỏi: "Ý của anh là... Con Hỏa Long Địa Tích chúng ta gặp có thể là một trong những con từng được thần điện Adas thờ phụng?"
Người thú nói: "Không thể nào? Thú cưỡi của thần Lửa ít nhất cũng phải cấp chín. Con chúng ta gặp chỉ mới cấp tám."
Vạn năm trôi qua, không lý nào cấp bậc của Hỏa Long Địa Tích không những không tăng mà còn giảm xuống.
Thư Lê ở bên trong rễ cây gật đầu tán đồng.
Hỏa Long Địa Tích là ma thú đặc hữu của sa mạc, số lượng lớn, ở đâu cũng có. Sao có thể vừa gặp một con liền cho rằng nó có liên quan đến thần điện Adas được?
Morrisey liếc nhìn người thú một cái, nhướng mày nói: "Tôi đâu nói nó là thú cưỡi của thần Lửa."
Người lùn hỏi: "Vậy anh nhắc đến Hỏa Long Địa Tích làm gì?"
Quỷ lùn tiếp lời: "Đúng đúng, chúng ta suýt chút nữa đã thành thức ăn của nó luôn rồi!"
Bây giờ hắn vẫn còn hơi lo lắng, sợ con Hỏa Long Địa Tích kia tìm được ốc đảo này, nửa đêm lẻn đến tập kích bọn họ.
Sadler nhìn Morrisey: "Có gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo."
Morrisey dùng cành cây chỉ vào hai con "sâu" được vẽ, nhún vai nói: "Ma thú được thờ phụng trong thần điện thường là một đực, một cái. Các anh đừng cứ chỉ nghĩ tới thú cưỡi của thần Lửa, thử nghĩ xem nếu thú đực và thú cái ở cùng nhau thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì?" Người thú hỏi.
Quỷ lùn phát ra tiếng cười the thé, chế nhạo: "Đồ ngu! Đương nhiên là sinh ra Hỏa Long Địa Tích con rồi!"
Người thú há miệng, để lộ ra hàm răng sói sắc nhọn.
Quỷ lùn rụt vai lại, ngoan ngoãn im lặng.
Tinh linh hắc ám liếc nhìn bọn họ một cái: "Jamie nói không sai. Một ma thú đực và một ma thú cái ở bên nhau lâu ngày, nhất định sẽ sinh sản đời sau. Vạn năm trôi qua, chúng nhất định có rất nhiều con cháu. Mà Hỏa Long Địa Tích có một đặc tính, bình thường, chúng thích hành động đơn độc, chỉ đến ngày Hỏa Diệu Nhật (ngày của lửa), chúng mới tụ tập lại với nhau để giao phối."
Cuối cùng Sadler cũng nghe hiểu: "Anh cho rằng nơi tụ tập của Hỏa Long Địa Tích, có lẽ là di chỉ của thần điện Adas?"
Morrisey nói: "Không sai."
Trong doanh địa im lặng một hồi, quỷ lùn không thể tin nổi kêu lên: "Câu chuyện cười của anh chẳng buồn cười chút nào! Một con Hỏa Long Địa Tích đã suýt chút nữa khiến chúng ta bị diệt toàn đội rồi, anh còn muốn đi tìm một đàn?"
Lần này người lùn đứng chung chiến tuyến với quỷ lùn: "Lý luận của anh không chính xác! Tôi không tin!"
Người thú sâu kín nói: "Phỏng đoán của Morrisey... Chưa từng sai."
Lần nào, bọn họ cũng đều có thể may mắn tìm được ốc đảo, dựa vào chính phỏng đoán của Morrisey.
Người lùn và quỷ lùn lập tức im thin thít.
Morrisey nhìn về phía Sadler: "Anh cũng cảm thấy tôi đang nói đùa à?"
Sadler uống một ngụm nước trong túi da, nhàn nhạt nói: "Ngày kia chính là Hỏa Diệu Nhật."
Morrisey cười ha ha, giơ ngón tay cái về phía anh ta: "Tôi thật sự càng ngày càng thích anh rồi đấy."
"Cút!" Sadler lạnh lùng nói.
Morrisey đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của anh ta, nói với những đồng đội khác: "Kế hoạch của tôi là, chúng ta cố gắng tìm ra nơi tụ tập của Hỏa Long Địa Tích. Sau đó canh giữ ở gần đó, đợi chúng giao phối xong, tất cả đều đã rời đi hết, mới tiến hành bước thăm dò tiếp theo."
Hắn chưa ngu đến mức đối đầu trực diện với một đám lớn ma thú.
"Ai đồng ý giơ tay."
Quỷ lùn và người lùn tạm thời không nhúc nhích. Người thú do dự không quyết. ma pháp sư ánh sáng nhìn tinh linh hắc ám đang tràn đầy tự tin, giơ tay *****ên.
Người thú thấy anh ta giơ tay, lập tức làm theo.
Người lùn vỗ đùi một cái, cũng giơ tay.
Quỷ lùn phiền não gãi đầu, cuối cùng không thể không giơ tay.
"Rất tốt." Morrisey nói: "Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần. Nếu muốn tắm, tôi có thể cung cấp nguồn nước."
Rất nhanh, những nhà mạo hiểm trong doanh địa ai làm việc người nấy.
Sau khi nghe lén xong toàn bộ, Thư Lê cảm thấy thu hoạch không tệ.
[Onomisis, Hỏa Long Địa Tích thực sự là thú cưỡi của thần Lửa à?]
'Đúng vậy.' Cây Mẹ đáp lời.
[Hai con Hỏa Long Địa Tích được thờ phụng trong Thần điện Adas vạn năm trước, thật sự là một đực một cái à?]
'Suy đoán của tinh linh hắc ám kia cũng có lý.'
[Oa! Vậy thì nơi tụ tập của Hỏa Long Địa Tích, chính là phế tích của thần điện Adas rồi!]
Thư Lê hưng phấn xoa tay.
'Cũng chưa chắc.' Cây Mẹ dội một gáo nước lạnh vào cậu: 'Không ai chứng minh được, Hỏa Long Địa Tích hiện tại là hậu duệ của hai con Hỏa Long Địa Tích kia.'
Thư Lê bình tĩnh lại đôi chút.
[Cũng phải.]
Giữa chừng đứt đoạn, huyết mạch sẽ không thể truyền thừa xuống được nữa.
[À đúng rồi, con vẫn muốn nhờ ngài tiếp tục theo dõi bọn họ.]
Nhỡ đâu bọn họ tìm đúng chỗ, sẽ tiết kiệm cho cậu rất nhiều công sức, cậu còn có thể nhân cơ hội đục nước béo cò.
Nếu như thần điện Adas thực sự ở dưới lòng đất, vậy ưu thế của cậu sẽ được phát huy, có thể để Cây Mẹ đưa cậu xuống đó.
Thư Lê càng nghĩ càng thấy cách này khả thi.
'... Ngày mai con vẫn đến nữa à?'
[Đúng ạ!] Thư Lê nói một cách đương nhiên.
'Được thôi!' Cây Mẹ bất lực thở dài.
Các thành viên đội mạo hiểm đều đã vào lều nghỉ ngơi, không có góc tường để nghe lén. Thư Lê bảo Cây Mẹ đưa cậu đến Wanaku.
Cậu phải tăng tốc độ, thanh lọc quả số ba.
Hôm nay nghe lén ở góc tường hơi lâu, khi Thư Lê đến Wanaku, đúng lúc giữa trưa nắng gắt nhất.
Thư Lê vừa chui ra khỏi thân cây, lập tức cảm thấy hai má bị ánh nắng chiếu vào rát bỏng.
Cậu kéo chặt mũ trùm đầu, nhanh nhẹn tìm đến vị trí quả số ba, trốn vào dưới một chiếc lá, thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lấy bình nước mang theo bên mình ra, uống hai ngụm để giải khát, sau đó thanh lọc cho nhánh Cây Mẹ trước.
Cậu vừa mới thanh lọc được một nửa, thì có tinh linh hắc ám đi vào sân.
Thư Lê nhanh chóng nằm xuống, cảnh giác quan sát.
Là Erfit!
Giờ này chỉ có Erfit đến đây đếm quả.
Thư Lê khẽ thả lỏng, cầm lấy pháp trượng, tiếp tục thi triển phép Thanh Lọc cho Cây Mẹ.
Dưới gốc cây, Erfit cầm bút và giấy, ngẩng đầu nhìn lên những cành lá rậm rạp. Khi phát hiện một cành nào đó lóe lên những tia sáng nhỏ li ti, liền biết là tiểu yêu tinh đang thanh lọc cho Cây Mẹ.
Tính theo chu kỳ, hôm nay không phải ngày tiểu yêu tinh thanh lọc cho Cây Mẹ.
Tại sao cậu lại sớm hơn mấy ngày?
Trong lòng Erfit cảm thấy nghi ngờ, nhưng hắn không hỏi ngay, mà tận tụy đếm quả, ghi lại năm trưởng thành của mỗi quả.
Sau khi Thư Lê thanh lọc cho Cây Mẹ xong, pháp trượng của cậu xoay một vòng, nhắm vào quả số ba, thi triển phép Thanh Lọc không tiếng động.
Để nhanh chóng di chuyển quả số ba, cậu đã thanh lọc nhiều lần hơn bình thường, nhờ vậy mà quả số năm và quả số mười cũng được hưởng chút lợi.
Sau khi hoàn thành công việc thanh lọc, Thư Lê cất pháp trượng, nhìn xuống Erfit dưới gốc cây.
Cậu cảm thấy cần phải trò chuyện với tinh linh hắc ám một chút.
Giáo dục trẻ con không thể chỉ cho vật chất, mà còn phải làm tốt công tác tư tưởng, hướng dẫn chúng đi đúng đường.
Sau khi Erfit ghi chép xong, liền phát hiện tiểu yêu tinh vẫn còn ở trên cành, vẫy cả hai tay với hắn.
Cậu muốn giao dịch thảo dược à?
Bởi vì hôm nay không phải ngày gặp mặt, hắn vẫn chưa đi thu thập đá lam cam cao cấp.
Thấy Erfit không nhúc nhích, Thư Lê liền vẫy tay thêm lần nữa.
Mau lên đây! Đừng ép cậu ném tiền vàng vào!
Cũng may, Erfit không để cậu chờ quá lâu, liền tung mình nhảy lên cành Cây Mẹ. Hắn nhún người mấy lần, đến cành cây chỗ cậu đang đậu.
Hắn ngồi xổm trên cành cây to khỏe, cúi đầu quán sát tiểu yêu tinh đang trốn dưới lá cây.
"Có chuyện?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
Thư Lê ngước đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Hôm qua, quả số ba suýt chút nữa thì không còn."
Erfit nhíu mày: "Hôm qua em đã đến đây à?"
Thư Lê khẽ gật cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn: "Đúng vậy, em đến sớm một tiếng, nhìn thấy hai bé con mà anh nhận nuôi..."
Cậu kể lại tường tận những gì đã thấy và nghe được ngày hôm qua cho Erfit.
Erfit nghe xong, trong đôi mắt đỏ như máu lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Thư Lê nói một cách chân thành và sâu sắc: "Anh nhận nuôi các bé con là có ý tốt, nhưng cũng đừng bỏ qua vấn đề tâm lý của chúng. Đứa trẻ tên Luke kia rõ ràng có khiếm khuyết về tính cách. Anh phải hướng dẫn cậu ấy thật tốt, sửa chữa những suy nghĩ sai lệch của cậu ấy. Hành vi của cậu ấy bề ngoài có vẻ như đang bảo vệ anh, thực chất lại tràn đầy độc chiếm đối với anh. Trẻ con bình thường nên lạc quan vui vẻ, tích cực hướng lên, chứ không phải có khuynh hướng hủy diệt như cậu ấy..."
Erfit im lặng lắng nghe tiểu yêu tinh nói đạo lý "bla bla bla", trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Lời của tiểu yêu tinh không phải không có lý, hắn bận rộn công việc và kiếm tiền, quả thực đã lơ là việc dạy dỗ bọn trẻ. Luke vậy mà lại nảy sinh những ý nghĩ nguy hiểm như vậy.
Luke đã tám tuổi rồi, nhưng hành vi cử chỉ vẫn còn hơi non nớt.
Nhìn lại tiểu yêu tinh tên là Sperion này, mới năm tuổi cậu đã dám đến đây giúp Cây Mẹ phân nhánh thanh lọc, mười tuổi đã gan dạ tìm hắn hợp tác. Nay cậu đã mười lăm tuổi, làm việc rất có quy tắc, nói năng đâu ra đấy, kiến giải độc đáo, khiến hắn được truyền cảm hứng sâu sắc.
Sau khi tiểu yêu tinh nói xong, Erfit áy náy nói: "Anh sẽ cố gắng dạy dỗ cậu ấy."
Thư Lê nói với vẻ mặt căng thẳng: "Những bé con khác cũng vậy."
Erfit gật đầu: "Anh biết rồi."
Thư Lê nghe được lời hứa của hắn, lộ ra nụ cười: "Vậy thì tốt... À đúng rồi, em chuẩn bị hai ngày sau sẽ di chuyển quả số ba."
Erfit ngẩn ra: "Nhanh vậy à?"
Thư Lê lắc đầu: "Em sợ muộn mất. Bé con tinh linh sắp ra đời rồi, như vậy quá nguy hiểm."
Erfit trầm ngâm vài giây, nói: "Cũng được."
Thư Lê ngập ngừng hỏi: "Cái đó... Em mang quả đi rồi, có gây ra rắc rối gì cho anh không?"
Một trái cây sắp có bé con sinh ra, đột nhiên biến mất, chắc chắn sẽ gây chú ý. Nhỡ bị truy hỏi, người chịu trách nhiệm đếm quả là Erfit sẽ gặp nguy hiểm.
Cậu không muốn Erfit xảy ra chuyện.
Erfit nhận ra ánh mắt lo lắng của tiểu yêu tinh, khẽ nói: "Không đâu. Số lượng quả do anh quyết định, bé con chết yểu cũng do anh xử lý."
Sau khi quả số ba bắt đầu được thanh lọc, nó đã bị gạch bỏ khỏi sổ tay của hắn.
Nói cách khác, trong dữ liệu hắn báo cáo, tất cả các quả đã được thanh lọc đều không có trong đó.
Sau khi nghe hắn giải thích xong, Thư Lê khâm phục giơ ngón tay cái lên với hắn.
Nỗi o lắng của cậu hoàn toàn là dư thừa. Erfit đã có dự tính từ trước, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ ngay từ đầu để phối hợp với cậu trộm quả.
Sau khi tạm biệt Erfit, cậu chui vào thân cây, trở về đình viện tinh linh.
Khi cậu thò đầu ra, chuẩn bị cọ cọ với các quả nhỏ, liền ngạc nhiên phát hiện, đèn trong phòng của Angel vẫn sáng.
Tình huống gì vậy?
Đã rạng sáng rồi, cậu ấy không buồn ngủ à?
Thư Lê đành phải từ bỏ việc dính lấy các quả nhỏ, lén lút bay về cửa sổ phòng mình, chui qua khe hở đi vào vào trong.
Trong phòng của Angel, ba thiếu niên yêu tinh ngáp liên tục. Vì đợi Sperion, bọn họ đã cố gắng đến giờ vẫn chưa ngủ.
"Angel, cậu đi xem lại đi..." Budno nằm bò trên bàn, đẩy vào người Angel: "Xem xem... Sperion đã về chưa..."
Angel dụi mắt, chống người dậy, vỗ vào người Dicio đang gà gật: "Đừng ngủ."
Dicio vẫy với cậu ấy: "Biết... Biết rồi..."
Angel lấy lại tinh thần, bước ra khỏi phòng, loạng choạng đi về phía phòng của Thư Lê.
Khi sắp đến, phía sau vang lên giọng của Saiya.
"Angel? Sao muộn thế này rồi mà em vẫn chưa ngủ?" Saiya ngạc nhiên bước tới, sờ đầu cậu, nghiêm túc nói: "Bé ngoan không được thức khuya."
"... Em đi tìm Sperion..." Angel vỗ vào má mình để tỉnh táo hơn: "Cậu ấy vẫn không ở trong phòng, em hơi lo lắng..."
Saiya mỉm cười nói: "Sperion đã đi ngủ rồi."
"Ngủ rồi? Khi nào?" Angel ngạc nhiên. Cậu ấy đã đến xem mấy lần rồi, đều không thấy Sperion về phòng. Sao bây giờ cậu đã ngủ rồi?
"Trước khi em ra ngoài, chị đã giục cậu ấy đi ngủ rồi." Saiya mặt không đổi sắc dỗ dành tiểu yêu tinh: "Em cũng nên đi ngủ đi."
"Em có thể nhìn cậu ấy được không?" Angel đưa tay ra đặt lên cửa phòng Thư Lê.
"Đừng nhìn." Saiya ngăn cản: "Làm phiền người khác ngủ là hành vi bất lịch sự."
"Nhưng mà em..." Angel đã đợi đến nửa đêm, cậu ấy thực sự không cam tâm.
Thư Lê lén trở về phòng, chưa kịp thay bộ trang bị trên người, liền nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, thực sự giật mình.
Angel đã phát hiện cậu không ở trong phòng rồi ư?
Tại sao Saiya lại nói dối?
Cậu cởi mũ trùm và áo choàng, lấy một chiếc chăn nhỏ từ nhẫn trữ vật ra, che trước người, làm rối tóc, làm ra dáng vẻ vừa mới ngủ dậy. Cậu mở cửa phòng, giả vờ mơ màng nói: "An... Angel... Cậu tìm tớ?"
Saiya nhìn thấy Thư Lê, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Sperion!" Angel ngạc nhiên mừng rỡ, muốn ôm cậu cọ cọ, phát hiện mình bây giờ vẫn đang duy trì thân hình to lớn, đối phương lại nhỏ bé, nên đành thôi.
"Tớ buồn ngủ quá, cậu không buồn ngủ à?" Thư Lê dụi mắt hỏi cậu ấy.
"Ồ... Buồn ngủ, tớ cũng buồn ngủ. Vậy thì ngày mai tớ đi tìm cậu sau!" Angel nhếch miệng cười: "Ngủ ngon, Sperion."
"Ngủ ngon, Angel." Sau khi vẫy tay, Thư Lê gật đầu với Saiya: "Ngủ ngon, Saiya."
"Ngủ ngon." Saiya không ngừng thúc giục: "Mau đi ngủ hết đi, ngày mai không được thức khuya nữa."
"Biết rồi ạ!" Angel lè lưỡi, chạy về phòng mình, đánh thức Dicio và Budno, bảo bọn họ về phòng mình ngủ.
Thư Lê đóng cửa lại, lau mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, khi có các bạn nhỏ ở đây, quả thực không tiện ra ngoài làm việc.
Ngày mai cậu phải cẩn thận hơn, nghĩ cách tìm một lý do tốt hơn, ngăn chặn các bạn nhỏ tìm cậu vào buổi tối.
Angel nằm trên giường, tuy rất buồn ngủ, nhưng nhất thời cậu ấy lại không tài nào ngủ được.
Cậu ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sperion trở về mà không hề có động tĩnh gì. Hơn nữa, tại sao đi tìm Vương học tập mà cậu lại biến nhỏ?
Thật kỳ lạ...
Cậu ấy nhắm mắt lại, ép mình đi ngủ.
Một lát sau, cậu ấy lại mở mắt ra, cố gắng nhớ lại vương miện hoa nhỏ của Sperion xem hôm nay nó biến thành hình dạng gì.
Không phải vòng trán, là kẹp tóc.
Mà dáng vẻ vừa nãy của Sperion, trên đầu vừa đội vòng trán, vừa cài kẹp tóc.
Vòng trán vẫn là màu vàng kim, được khảm một viên đá quý màu đỏ lửa.
Angel đột ngột ngồi dậy, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Sperion buổi tối đi ngủ, tại sao lại phải đeo vòng trán làm bằng đá Obsidian?