Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 139

Thư Lê tỉnh giấc trong tiếng gõ cửa có nhịp điệu.

 

"Sperion, cậu dậy chưa?"

 

Tiếng gọi của ba người bạn nhỏ vang lên ngoài cửa, trong đó giọng của Budno là lớn nhất.

 

Thư Lê từ từ bò ra khỏi chiếc gối mềm mại. Mái tóc cậu rối bù, cậu quỳ trên chăn, ngáp một cái rồi đáp: "Dậy rồi, dậy rồi."

 

Rạng sáng hôm nay, trước khi đi ngủ, cậu đã cố ý đóng chặt cửa lại.

 

Tối qua, cậu vội vã đi đến sa mạc, hình như đã quên đóng cửa, nên bị Angel phát hiện không có trong phòng. Hôm nay, bọn họ sáng sớm đã đến gõ cửa, chắc chắn muốn hỏi cậu tối qua đã đi đâu.

 

Cậu phải nghĩ ra một cái cớ hay, nói dối cho trót lọt mới được.

 

Thư Lê biến lớn hình thể, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, mở cửa phòng ra.

 

Ngoài cửa, ba thiếu niên yêu tinh đã đứng thành hàng.

 

"Sperion!"

 

Dicio là người *****ên nhào tới, hắn ôm chặt Thư Lê cọ tới cọ lui, miệng oán trách: "Tối qua, bọn tớ đợi cậu rất lâu, rất lâu, đợi đến nửa đêm luôn. Cậu về mà sao không nói với bọn tớ một tiếng?"

 

"Ờ... Đừng cọ nữa... Tớ còn chưa rửa mặt." Thư Lê suýt bị hắn xô ngã xuống đất. Cậu giữ vững cơ thể, đẩy hắn ra.

 

Sau khi lớn lên, Dicio càng ngày càng vạm vỡ, là người vạm vỡ nhất trong số bốn tiểu yêu tinh.

 

Budno và Angel cũng không chịu thua kém, một trái một phải ôm lấy Thư Lê, cọ lên người cậu.

 

"Có phải Vương cực kỳ nghiêm khắc không nhỉ? Nửa đêm cũng không cho cậu về phòng?"

 

"Vương?" Tai nhọn của Thư Lê khẽ động, cậu đẩy hai người bạn nhỏ ra, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

 

Chẳng lẽ... Bọn họ cho rằng tối qua cậu học bài ở trong phòng của Vương?

 

Ôi, một cái cớ hay!

 

"Vương không nghiêm khắc, chỉ là... Tớ không biết hơi nhiều." Cậu gãi đầu, sờ thấy vương miện hoa nhỏ đã trở lại hình dáng ban đầu.

 

Bất kể vương miện hoa nhỏ biến thành hình dạng gì, đến ngày hôm sau, nó đều sẽ trở lại hình dạng ban đầu.

 

Cậu niệm một câu thần chú, vương miện hoa nhỏ lập tức biến thành kẹp tóc.

 

"Xin lỗi, đã để mọi người đợi cả đêm." Thư Lê áy náy xin lỗi.

 

"Không sao đâu!" Dicio vẫy tay: "Chủ yếu là Angel muốn mượn vở ghi chép của cậu, tớ và Budno tiện thể vừa đợi cậu với Angel, vừa học luôn."

 

"Học đến nửa đêm, đói bụng quá." Budno đáng thương ôm bụng: "Sperion, cậu mau đi rửa mặt, chúng ta đi ăn sáng!"

 

Angel nở nụ cười đáng yêu nói: "Sau khi ăn sáng xong, cậu cho tớ mượn sổ tay chép lại nhé."

 

Thư Lê thấy vẻ mặt của các bạn không có gì khác lạ, coi như đã thuận lợi qua được cửa ải này.

 

"Không thành vấn đề."

 

Thế là cậu nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt buộc tóc, thay quần áo, rồi vui vẻ cùng các bạn đến nhà ăn.

 

Budno gọi một đĩa thức ăn lớn, sử dụng đồng thời cả tay trái và tay phải, ăn đến nỗi hai má phồng lên.

 

Angel khuyên: "Cậu coi chừng nghẹn đấy."

 

"Ừ ừ..." Budno không ngừng gật đầu, nhưng tốc độ ăn không hề giảm bớt.

 

Dicio cắn một miếng quả, nói chuyện lung búng không rõ ràng: "Yên tâm, cậu ấy không nghẹn được đâu."

 

Thư Lê nhìn dáng vẻ hắn ta ăn ngấu nghiến như sói đói, liền bật cười.

 

Cũng may Budno đã học được phép thuật tiêu hóa thức ăn. Nếu không với lượng ăn của hắn ta, sớm đã trở thành một tên béo ú rồi.

 

Saiya bưng thức ăn đi ngang qua, nhiệt tình chào hỏi: "Chào buổi sáng, các nhóc đáng yêu!"

 

"Chào buổi sáng, Saiya!"

 

Các tiểu yêu tinh đáp lại.

 

Saiya nhìn Thư Lê, nháy mắt với cậu: "Sperion, sau này đừng học quá muộn nữa nhé!"

 

"A, vâng, biế... Biết rồi ạ." Thư Lê ngượng ngùng cười.

 

Nhìn thấy Saiya, cậu mới nhớ ra, vào rạng sáng, cô đã giúp cậu lừa được Angel.

 

Bây giờ cô cố ý nói với cậu như vậy, có phải là đang nhắc nhở cậu không?

 

Tại sao?

 

Chẳng lẽ cô biết cậu thường xuyên không ở trong phòng vào buổi tối?

 

Rất có khả năng này!

 

Thư Lê cúi đầu gặm trái cây.

 

Từ sau lần *****ên bọn họ đến Vương Quốc Tinh Linh, cuộc sống hàng ngày của cả đám đều do Saiya chăm sóc. Có lẽ chuyện cậu thường xuyên nửa đêm lẻn ra ngoài đã bị cô phát hiện ra từ lâu!

 

Nhưng điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ là, tại sao Saiya không nói ra mà lại giúp cậu che giấu?

 

Sau khi ăn sáng xong, Thư Lê đưa vở cho Angel. Angel vui vẻ cầm về phòng chép lại. Sau đó cậu và Dicio, Budno vào sân, chào hỏi những quả trên cành Cây Mẹ.

 

Dicio và Budno thực sự chào hỏi. Còn Thư Lê mượn danh chào hỏi để giao tiếp với Cây Mẹ.

 

[Onomisis, con có một chuyện muốn hỏi ngài.]

 

Cậu cảm thấy, việc Saiya phát hiện cậu không ở trong phòng nhưng không vạch trần cậu vô cùng kỳ lạ.

 

Chỉ có duy nhất một tinh linh là Saiya phát hiện ra điều này thôi ư? Các tinh linh khác và Tinh Linh Vương thì sao?

 

Đa số tinh linh sống trong lâu đài Thủy Tinh đều là Pháp Thánh, Pháp Thần, năng lực cảm nhận mạnh mẽ. Đừng nói là đình viện tinh linh, có khi toàn bộ thành Tinh Linh đều nằm trong phạm vi cảm nhận của bọn họ.

 

Mười năm trước, cậu vẫn chỉ là một Ma Pháp Sư học việc, hiểu biết nửa vời về năng lực cảm nhận, cứ tưởng hành vi trộm quả của mình và Cây Mẹ không ai hay biết.

 

Bây giờ năng lực cảm nhận của cậu đã được nâng cao, theo quán tính, cậu hoàn toàn bỏ qua vấn đề này.

 

Sau chuyện tối qua, cuối cùng cậu cũng đã nhận ra, những việc mà cậu tưởng là lén lút, thực tế đều diễn ra dưới mắt các tinh linh.

 

Cậu cảm thấy cần phải tìm Cây Mẹ để xác nhận lại chuyện này.

 

'Chuyện gì vậy?' Cây Mẹ dịu dàng đáp lại.

 

[Có phải tất cả tinh linh đều biết chuyện chúng ta trộm quả không?] Thư Lê hỏi thẳng.

 

'...Phải.' Cây Mẹ thẳng thắn nói.

 

Thư Lê: !!!!!!!

 

Sau khi được xác nhận, cậu suýt chút nữa đã ngạc nhiên tới mức nhảy dựng lên. Lo ngại hai người bạn nhỏ bên cạnh, cậu chỉ có thể ngồi xổm xuống, giả vờ giúp Cây Mẹ nhổ cỏ dại.

 

[Sao ngài không nhắc con?]

 

Thư Lê đổ mồ hôi như thác, chỉ cảm thấy có mười vạn con lạc đà alpaca đang điên cuồng chạy trong đầu mình.

 

Thảo nào vào ngày Cây Mẹ kết trái *****ên, các tinh linh lại đối xử cực kỳ nhiệt tình với cậu. Mỗi người đều muốn ***** cậu một cái, tranh nhau tặng quà cho cậu.

 

Thì ra hành động "bí mật" của cậu đã bị mọi người biết hết từ lâu!

 

Uổng công cậu còn có ý định sau khi giúp đỡ các tinh linh xong, sẽ che giấu hết tất cả công lao và danh tiếng của mình.

 

'Con không hỏi.'

 

Giọng điệu của Cây Mẹ tràn đầy vẻ vô tội.

 

[Con không hỏi, thì ngài không nói ư?] Thư Lê thật sự cạn lời với nàng.

 

'Đúng vậy, có một số chuyện con không hỏi, ta không thể chủ động nói cho con biết được.'

 

Thư Lê nghe ra chút bất đắc dĩ trong lời nói của Cây Mẹ, nhưng không đi sâu vào tìm hiểu. Cậu vẫn còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên.

 

Cậu vốn còn lo lắng sau khi quả số ba được chuyển đến, trên cành Cây Mẹ đột nhiên xuất hiện một quả lớn như vậy, liệu các tinh linh có thấy kỳ lạ hay không. Bây giờ, cậu không cần lo lắng về vấn đề này nữa, các tinh linh không những không cảm thấy kỳ lạ mà còn rất vui mừng.

 

[Lúc đầu, ngài lừa con đến Wanaku, là được Vương ngầm cho phép ư?]

 

'Không, Vương không biết, sau khi biết, y đã rất tức giận, suýt chút nữa nhổ cả rễ của ta.'

 

Biết được Tinh Linh Vương tức giận, tâm trạng cậu không hiểu sao lại trở nên tốt hơn, khóe miệng không tự chủ được cong lên.

 

Cậu biết ngay mà, Vương không thể nào để một đứa trẻ nhỏ đến địa bàn đầy rẫy nguy cơ của tinh linh hắc ám để làm chuyện nguy hiểm được.

 

Lúc đó, thần trí Cây Mẹ không tỉnh táo, làm việc lén lút, thường "hành động trước rồi mới báo cáo sau", đến mức từng khiến cậu nghi ngờ nàng là một cây xấu.

 

Thực tế, Cây Mẹ lúc đó đã bị sức mạnh hắc ám ô nhiễm, chỉ còn cách việc trở nên xấu xa một bước chân nữa mà thôi.

 

"Sperion, cỏ dại ở bên này đã được nhổ hết rồi!" Budno nghi ngờ hỏi: "Cậu đào hố làm gì vậy?"

 

Thư Lê cúi đầu nhìn, phát hiện trên mặt đất bùn đã có thêm mấy cái hố nhỏ.

 

"Ờ, tớ đang dọn dẹp phần rễ của cỏ dại." Cậu nghiêm túc nói: "Nếu không dọn sạch rễ, gió xuân thổi, cỏ sẽ lại mọc lên."

 

"Ồ... Ra là vậy... Vậy chúng ta cùng nhau dọn dẹp nhé!" Budno lấy một cái xẻng nhỏ để đào cỏ từ trong nhẫn trữ vật ra.

 

"Bên này, tớ đã dọn dẹp gần như xong xuôi hết rồi, chúng ta tới vườn trái cây xem có cần giúp gì không." Thư Lê đứng dậy, niệm một câu chú ngắn gọn, triệu hồi nguyên tố nước, ngưng tụ thành quả cầu nước, rửa sạch những ngón tay dính bùn.

 

Trưa hôm qua, sau khi Pháp Thánh Danlof tiến vào trạng thái thiền định, đến bây giờ vẫn chưa kết thúc. Theo lời Elliott, nếu hắn muốn đột phá đến cấp bậc Pháp Thần, thì cần thiền định ít nhất ba ngày.

 

Các tiểu yêu tinh vừa nghe thấy ba ngày, trong lòng đều vui như nở hoa.

 

Vậy thì bọn họ không cần học thêm nữa!

 

Mặc dù Thư Lê viện cớ tìm Danlof thỉnh giáo về chuyện ma pháp, nhưng cậu cũng rất hào hứng với việc không phải đi học.

 

"Chúng ta rủ Angel đi cùng đi!" Dicio nói.

 

"Được đó!" Budno chạy thẳng đến cửa sổ phòng Angel, gập ngón tay lại gõ cửa, phấn khích kêu lên: "Angel, Angel, cậu chép bài xong chưa?"

 

Hắn ta thích nhất là đi làm việc ở vườn trái cây, có thể vừa hái quả vừa ăn, hạnh phúc không gì bằng.

 

Angel vừa mới chép xong ghi chép, liền nghe thấy giọng nói lớn của Budno, lớn tiếng đáp lại: "Chép xong rồi."

 

"Sperion nói muốn đến vườn trái cây, cậu có đi không?"

 

"Đi!"

 

Anh em tốt, đương nhiên phải cùng nhau hành động.

 

Rất nhanh, bốn thiếu niên yêu tinh đã dang rộng đôi cánh, hứng thú bừng bừng bay về phía vườn trái cây.

 

Trên đường đi, Thư Lê nhìn những tinh linh chào hỏi bọn họ, mặt không đổi sắc.

 

Tinh linh biết bí mật của cậu, nhưng lại giả vờ không biết gì. Mà cậu đã biết tinh linh biết bí mật của mình, nhưng khi hai bên chưa vạch trần lẫn nhau, cậu cũng giả vờ như không biết.

 

Các tiểu yêu tinh dành ra cả một ngày để làm việc và chơi đùa.

 

Buổi tối, Thư Lê lại muốn đi sa mạc lần nữa, nhưng cậu phải nghĩ ra một lý do hay hơn để lừa các bạn nhỏ trước đã.

 

Mặc dù các tinh linh đã biết bí mật của cậu, nhưng cậu tạm thời vẫn chưa muốn các bạn nhỏ biết.

 

Từ khi sinh ra đến giờ, mối quan hệ của bốn người bọn họ còn thân thiết hơn bất kỳ tiểu yêu tinh nào khác. Bọn họ là anh em tốt không giấu giếm nhau điều gì, quan tâm lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành.

 

Nếu các bạn nhỏ biết cậu buổi tối đi sa mạc nghe lén, chắc chắn sẽ hào hứng muốn đi cùng cậu.

 

Tạm thời không nói tới việc có đi được hay không. Sa mạc là nơi nguy hiểm, những kẻ mạo hiểm cũng không phải người tốt lành gì. Cậu không thể để các bạn nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

Vì vậy, cậu phải giấu bọn họ, một mình hành động.

 

Sau một ngày quan sát, các bạn nhỏ đã tin chắc vào chuyện tối qua cậu đến chỗ Tinh Linh Vương học tập.

 

Thư Lê quyết định dùng điều này làm lý do.

 

"Hả? Cậu còn phải đến chỗ Vương học tập à?" Dicio nghe lời Thư Lê nói, trợn tròn đôi mắt như hồng ngọc.

 

"Đúng vậy, có một số ma pháp liên quan đến hệ bóng tối, tớ vẫn chưa hiểu rõ." Thư Lê giơ cuốn sách ma pháp trong tay lên: "Tối nay mọi người không cần đợi tớ, ngủ sớm đi."

 

"Vậy cậu cũng phải về sớm nhé!" Angel ôm lấy cậu, cọ lên người cậu.

 

"Biết rồi." Thư Lê vỗ lưng cậu ấy, buông cậu ấy ra, kẹp cuốn sách ma pháp dưới cánh tay, đi về phía phòng của Tinh Linh Vương.

 

Phòng của Tinh Linh Vương cách đình viện của các bé con tinh linh một khoảng cách khá xa, phải đi qua hai hành lang.

 

Thư Lê vừa đi vừa thả cảm nhận ra. Sau khi đi qua một hành lang, xác nhận xung quanh không có ai, cậu liền trốn vào một góc, lập tức biến thành dáng vẻ nhỏ bé.

 

Cậu thay trang bị phòng ngự, khoác một chiếc áo choàng đen có mũ trùm đầu ở bên ngoài, lén lút bay trở về.

 

Khi đến đình viện của bé con tinh linh, cậu áp sát tường, âm thầm quan sát.

 

Tốt lắm, phòng của các bạn nhỏ đều sáng đèn.

 

Thư Lê yên tâm men theo bụi cỏ, bay về phía thân Cây Mẹ.

 

Tuy nhiên, cậu không biết, cách đó mười mét, có ba tiểu yêu tinh đang lén lút ấn nấp.

 

Bọn họ giống như Thư Lê, cũng khoác áo choàng đen có mũ trùm đầu trên người, cả đám còn đặc biệt thu liễm hơi thở, nhìn Thư Lê bay về phía Cây Mẹ, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

 

Khi Thư Lê cắm đầu vào thân Cây Mẹ, biến mất không thấy đâu, ba tiểu yêu tinh không thể tin nổi trợn tròn mắt.

Bình Luận (0)
Comment