[Onomisis, tình hình bây giờ là như thế nào? Chúng ta... Chúng ta đến hang ổ của Hỏa Long Địa Tích rồi ư?]
Thư Lê cực kỳ chấn động.
Gần đó tập trung hàng trăm con Hỏa Long Địa Tích. Mỗi con đều to bằng một chiếc xe buýt, con nhỏ nhất cũng xấp xỉ một chiếc ô tô con. Hơn nữa, tốc độ di chuyển của chúng rất nhanh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi kích thước khổng lồ. Bốn cái chân to như cột trụ của chúng cào xuống đất, lao về phía trước như tàu điện ngầm, đuôi quét ngang mặt đất, bụi tung mù mịt.
Điều khiến Thư Lê cảm thấy đáng sợ nhất là chúng còn biết đào hang.
Hai móng vuốt phía trước đào đất cực nhanh, chỉ vài giây, chúng có thể đào xong một cái hang đủ cho mình chui vào.
Đây là sa mạc, đất đai tơi xốp, việc đào hang chui xuống đất vô cùng thuận tiện.
Thư Lê có hơi lo lắng, rễ Cây Mẹ nhô lên ở đây như vậy liệu có an toàn không.
'Đúng vậy, đây chính là nơi tập trung của Hỏa Long Địa Tích.' Cây Mẹ trả lời.
Thư Lê tiếp tục phóng cảm nhận ra bên ngoài, liền vô tình "nhìn thấy" hai con Hỏa Long Địa Tích đang xếp chồng lên nhau, thực hiện hành vi không thể miêu tả. Cậu trợn mắt há hốc mồm, lập tức thu hồi cảm tri lại.
Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!
[Tại sao nhanh như vậy đã tìm được đến đây?]
Mới chỉ một ngày một đêm trôi qua, đội mạo hiểm vậy mà đã tìm được nơi tập trung của Hỏa Long Địa Tích, bọn họ cũng giỏi thật đấy!
'Là đề nghị của tinh linh hắc ám tên Morrisey kia. Hắn quay lại tìm con Hỏa Long Địa Tích đã tấn công bọn họ, sau đó bám theo phía sau nó từ xa, theo dõi suốt cả chặng đường và đến được cái hồ này.'
Thư Lê tặc lưỡi.
Đầu óc của tinh linh hắc ám quả nhiên không đơn giản.
Nếu người bình thường bị ma thú tấn công, ít nhiều gì cũng sẽ sinh ra bóng ma tâm lý sợ hãi, nhìn thấy đối phương, trốn còn không kịp nữa là! Hắn thì hay rồi, dám mạo hiểm tính mạng, theo dõi con Hỏa Long Địa Tích cấp tám kia.
Nhà mạo hiểm đúng là một đám con bạc.
Tuy nhiên, Thư Lê cực kỳ cảm kích đám nhà mạo hiểm này. Bởi vì bọn họ đã giúp cậu tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức.
[Bây giờ bọn họ đang trốn ở đâu?]
'Sa mạc cách hồ ba trăm mét.'
Thư Lê "ồ" một tiếng.
Trốn cũng khá xa, chắc là bọn họ định đợi Hỏa Diệu Nhật kết thúc, tất cả Hỏa Long Địa Tích rời đi hết, mới tiến hành thăm dò nhỉ?
Mà Thư Lê thì không có những nỗi lo giống như bọn họ, cậu có phần mềm hack nhãn hiệu Cây Mẹ giúp đỡ, vừa nhẹ nhàng lại tiện lợi hơn hẳn.
[Onomisis, rễ của ngài có phát hiện thấy cung điện dưới lòng đất không?]
Cậu hưng phấn hỏi.
Vì tinh linh hắc ám đã suy đoán nơi Hỏa Long Địa Tích tập trung chính là di tích của thần điện Adas, vậy thì Cây Mẹ có thể dùng rễ cây để tìm kiếm dưới lòng đất.
Gần đây chỉ có một hồ nước, thực sự không nhìn ra được nơi đây từng có một thần điện nguy nga tồn tại.
Trái ngược với sự phấn khích của Thư Lê, giọng điệu của Cây Mẹ vô cùng tiếc nuối.
'Rễ của ta sâu nhất cũng chỉ có thể vươn tới hơn hai trăm mét dưới lòng đất. Cho đến nay, vẫn chưa phát hiện bất kỳ dấu vết nào của thần điện.'
[Ơ? Vậy... Không phải ở đây à?] Thư Lê mừng hụt một hồi, cực kỳ thất vọng.
'Mặc dù ta không tìm thấy thần điện, nhưng không có nghĩa nơi này không phải là di tích của thần điện Adas.' Cây Mẹ dịu dàng an ủi.
[Ngài nói vậy là có ý gì?] Thư Lê cảm thấy lời Cây Mẹ có ẩn ý, liền tỉnh táo lại.
"Ở dưới đáy hồ cách đây hơn hai trăm mét, ta phát hiện một viên gạch phiến."
[Gạch phiến?]
"Chỉ có xây cung điện mới dùng đến gạch phiến, cho nên ta đoán, thần điện Adas nằm ở dưới đáy hồ."
[Đáy hồ?] Thư Lê ngạc nhiên: [Thật sao? Con có hạt châu ma pháp tránh nước, có thể bơi xuống đáy hồ!]
"Không, đáy hồ mà ta nói, là bên dưới lòng đất của hồ nước."
Thư Lê ngẩn người: [Bên dưới lòng đất của hồ nước? Vậy hạt châu ma pháp tránh nước vô dụng rồi?]
"Đúng vậy, thậm chí có thể là bên dưới lòng đất hàng trăm mét." Cây Mẹ nói.
Thư Lê trợn mắt há mồm.
Khó trách vạn năm qua, vô số nhà mạo hiểm đều không tìm thấy thần điện Adas. Hóa ra nó đã chìm sâu xuống mấy trăm mét dưới lòng đất, bên trên còn có một hồ nước làm lớp ngụy trang.
[Chúng ta có cách nào xuống đó không?] Bây giờ, Thư Lê chỉ có thể đặt hy vọng vào bộ rễ mạnh mẽ của Cây Mẹ.
'Sperion, con chắc chắn muốn một mình xuống lòng đất tìm kiếm thần điện Adas ư?' Cây Mẹ nghiêm nghị hỏi.
[Chắc chắn ạ!] Thư Lê kiên định trả lời.
Đã đến đây rồi, sao cậu có thể dễ dàng từ bỏ được?
Đây là cách duy nhất để tìm được tinh linh Lửa, cậu tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
'Nếu chẳng may có nguy hiểm gì, ta e là không thể cứu được con.' Cây Mẹ lo lắng nói.
Sa mạc Ergoga cách Vương Quốc Tinh Linh mười vạn tám ngàn dặm, cho dù là Tinh Linh Vương cũng không thể với tới.
Thư Lê vô ý thức siết chặt nắm đấm, sau khi im lặng một lát, cậu kiên cường nói: [Con muốn đi!]
Thắng lợi đang nằm ngay trước mắt, sao có thể chùn bước?
Cha cậu thường nói, để làm nên việc lớn, một nữa là do ý trời, một nửa là do mưu tính của con người.
Cậu đã thành công tìm được đến đây, chứng tỏ ông trời đã ban cơ hội cho cậu. Nếu cậu còn không nắm bắt, sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt.
Chuyện này chắc chắn sẽ có nguy hiểm Nhưng nếu cậu sinh lòng sợ hãi, dừng chân tại chỗ, thì vĩnh viễn không thể bước đến con đường xa hơn.
[Onomisis, ngài mau nói cách xuống đó đi!] Thư Lê thúc giục.
"... Được." Cây Mẹ nói: "Con chỉ cần thi triển thuật sinh trưởng hệ cỏ cho ta, rễ của ta sẽ có thể đâm sâu vô hạn xuống dưới lòng đất."
Ánh mắt Thư Lê sáng ngời, nhanh chóng lấy pháp trượng cao cấp từ trong nhẫn trữ vật ra.
[Chuyện này chẳng phải rất đơn giản à?]
Cậu lập tức thi triển thần chú ma pháp hệ cỏ không tiếng động lên rễ của Cây Mẹ. Nguyên tố cỏ trong không khí dâng trào, tụ tập đến những rễ Cây Mẹ lộ ra trên mặt đất.
Hỏa Long Địa Tích cấp cao nhận thấy sự khác thường, liền cảnh giác tuần tra lãnh địa, nhưng nó lại không phát hiện bất kỳ kẻ xâm nhập nào từ bên ngoài. Trong đôi mắt thú sắc bén lộ ra vẻ khó hiểu.
Dưới lòng đất, rễ của Cây Mẹ nhận được nguyên tố cỏ thuần khiết, lập tức nhanh chóng sinh trưởng, vươn thẳng tới hồ nước, rồi lại cấp tốc thăm dò xuống dưới.
Thư Lê liên tục thi triển thuật sinh trưởng, cung cấp năng lượng dồi dào cho Cây Mẹ.
Ở sa mạc cách hồ nước chừng năm trăm mét, các nhà mạo hiểm đang thu mình trong một hang động khô ráo, tránh cái nắng gay gắt.
Ma pháp sư ánh sáng ngồi khoanh chân thiền định, hấp thụ nguyên tố lửa trong không khí, dẫn nó vào cơ thể mình và ngưng tụ thành ma lực.
Quỷ lùn và người lùn ngồi đối diện nhau đánh bài.
Năm năm trước, thành Daotto của đế quốc Dalia bỗng nhiên thịnh hành một loại bài độc đáo, rất được giới quý tộc và những người giàu có yêu thích.
Cách chơi bài rất đa dạng, vừa mang lại niềm vui vô tận, vừa có thể dùng để đánh bạc.
Thế là, ngày càng có nhiều người nghiện chơi bài. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, trò chơi này đã lan rộng khắp đại lục. Tất cả các sòng bạc đều lập sòng bài, các con bạc lũ lượt kéo đến.
Quỷ lùn và người lùn thường đến thành Daotto mua khoáng sản, là những người *****ên học được cách chơi bài.
Ngày nay, chơi bài đã trở thành sở thích lớn nhất của họ. Lúc buồn chán, không gì tốt hơn việc chơi bài giết thời gian.
Người thú săn được ba con chuột sa mạc, đang cầm dao lọc xương, thuần thục lột da moi nội tạng chúng, chuẩn bị cho bữa trưa hôm nay.
Tinh linh hắc ám trang bị đầy đủ vũ trang, chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt đỏ như máu. Hắn lặng lẽ đứng ở cửa hang, phóng thích lực cảm nhận, quan sát hồ nước ở cách đó ba trăm mét.
Bỗng nhiên, cơ bắp hắn căng chặt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng phía trước, hơi thở trở nên cảnh giác.
Những nhà mạo hiểm trong hang cũng phát hiện ra sự khác thường của hắn, không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Ma pháp sư ánh sáng dừng thiền định lại, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"
Tinh linh hắc ám thu hồi lực cảm nhận, hơi nghi ngờ nói: "Phía hồ có gì đó không đúng, nguyên tố cỏ đang dâng trào."
Chỉ khi ma pháp sư thi triển ma pháp, các nguyên tố mới dâng trào.
Hắn dùng lực cảm nhận cẩn thận tìm kiếm một lượt. Gần hồ nước chỉ có Hỏa Long Địa Tích, không có bất kỳ sinh vật hay con người nào khác.
Kỳ lạ, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Lúc này, Thư Lê - nguyên nhân khiến tinh linh hắc ám nghi ngờ vẫn đang liên tục thi triển ma pháp không tiếng động, rễ Cây Mẹ đã sinh trưởng đến ba trăm mét dưới đáy hồ.
Ban đầu, đất vẫn còn tơi xốp, tốc độ rễ cây sinh trưởng rất nhanh, nhưng càng đi xuống, rễ sinh trưởng lại càng khó khăn, dần dần, rễ cây bắt đầu tiếp xúc với tầng đá.
Cấu tạo dưới đáy sa mạc cực kỳ phức tạp. Ngoài tầng đá ra, còn có khoáng chất phong phú và số lượng lớn nước ngọt.
Nếu rễ Cây Mẹ muốn ăn sâu vào trong lòng đất, bắt buộc phải vượt qua những điều khó khăn này.
Bốn trăm mét, năm trăm mét, sáu trăm mét... Khi đạt đến tám trăm mét, dù Thư Lê thi triển bao nhiêu thuật Sinh Trưởng, cũng không thể xuyên qua được nữa.
[Onomisis... Đã tìm thấy chưa?] Khuôn mặt Thư Lê đổ đầy mồ hôi.
Cậu đã thi triển thuật sinh trưởng cao cấp cho Cây Mẹ trong vòng hơn một tiếng đồng hồ liên tục, tiêu hao không ít thể lực và tinh lực.
'Bị một tảng đá núi lửa cứng chặn lại rồi.' Cây Mẹ đáp lời.
Thư Lê lau mồ hôi trên mặt: [Đã sâu đến thế này rồi, mà vẫn chưa tìm thấy thần điện... Có phải đã đoán sai rồi không?]
"Đừng vội, ta thử vòng sang hướng khác xem sao."
Cây Mẹ không nhanh không chậm, đổi hướng sinh trưởng rễ, muốn vòng qua tảng đá chắn đường kia.
Thế nhưng, vòng tận một trăm mét, vẫn chưa vòng qua được tảng đá khổng lồ kia.
Thư Lê đặt pháp trượng xuống, do dự hỏi: [Có khi nào... Đó không phải là một tảng đá không?]
Mà là một bức tường đá.
Một bức tường bao quanh thần điện Adas.
Cây Mẹ nghe vậy, lập tức phân tán rễ như mạng nhện, tiến hành thăm dò toàn diện tảng "đá núi lửa" kia. Mười phút sau, nàng phản hồi thông tin cho Thư Lê.
"Con đoán không sai, đó quả thực là một bức tường đá."
Thư Lê mừng rỡ: [Chúng ta đã tìm thấy đền thờ Edas rồi!]
'Đúng vậy, Sperion, vận may của con rất tốt.' Rễ của Cây Mẹ bám chằng chịt trên tường đá, nhanh chóng tìm thấy một khe hở để đi vào bên trong cung điện.
Thư Lê vui vẻ khoa tay múa chân múa. Nếu không phải vẫn còn đang kiêng dè lũ Hỏa Long Địa Tích đang lảng vảng gần rễ cây, cậu đã hét lớn lên rồi.
[Onomisis! Nhanh lên! Nhanh đưa con qua đó!]
Cậu đã không thể chờ đợi được nữa.
'Sperion, bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói đã...' Cây Mẹ lần nữa xác nhận với cậu: 'Không khí dưới đất rất loãng, tối đen không có ánh sáng, còn có thể có những sinh vật đáng sợ tồn tại, nguy hiểm trùng trùng. Con thực sự muốn một mình đi xuống dưới đó à?'
Thư Lê không chút do dự gật đầu: [Vâng.]
Bây giờ cậu là Ma Đạo Sư cao cấp, có thể đối phó với ma thú cấp sáu trở xuống. Hơn nữa, trình độ kiếm thuật của cậu đã đạt đến cấp bậc kiếm sĩ.
Đừng thấy ban ngày cậu bị Elliott hành hạ đến thê thảm, thực tế, nếu cậu đến thế giới loài người, vẫn dư sức làm hộ vệ cho quý tộc.
Cây Mẹ thấy cậu kiên quyết như vậy, liền không khuyên cậu nữa.
'Vậy thì... Hhãy chuẩn bị sẵn sàng...'
Trong khoảnh khắc, Thư Lê cảm thấy mình đã bị truyền tống đến một nơi khác.
Sau khi khôi phục cảm giác, cậu liền ngạc nhiên phát hiện ra mình đang ở trong một cung điện đá nguy nga, đồ sộ.
Đúng như Cây Mẹ đã nói, không khí dưới này rất loãng, tối đen không chút ánh sáng, âm u chết chóc.
Thư Lê nuốt nước miếng.
Nói thật, nơi này quả thực đáng sợ đến rợn người, nhưng... không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
Cậu phải khắc phục nỗi sợ hãi, bước một bước về phía trước.
Thư Lê hít một hơi thật sâu, sau đó chui ra khỏi rễ Cây Mẹ, và rồi cậu lập tức ngửi thấy một mùi ẩm mốc.
Cậu nhanh chóng bịt miệng mũi, để phòng hít phải nấm mốc vào cơ thể, đồng thời vung pháp trượng trong tay, niệm một câu thần chú.
Không khí dưới đất loãng, nguyên tố gió rất ít. Cậu chỉ có thể điều động ma lực tích trữ trong cơ thể, giải phóng ma pháp hệ gió, hình thành một lớp bảo vệ xung quanh cơ thể, làm sạch không khí, loại bỏ tạp chất, giữ lại oxy.
Sau khi lớp bảo vệ hình thành, cậu bỏ tay đang bịt miệng mũi xuống, yên tâm hít thở.
[Onomisis, con đã đi vào trong rồi.] Cậu lấy chiếc đèn ma thuật dạng ống ra, thắp lên một chút ánh sáng cho toà cung điện đen kịt bên dưới lòng đất.
'Sperion... Chú ý an toàn.'
[Con biết rồi.]
Thư Lê ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ánh mắt kiên nghị.
Dũng giả không chút sợ hãi, cậu tin rằng mình nhất định có thể tìm thấy tinh linh Lửa.
Bây giờ cậu đang ở hình thái nhỏ bé, mang theo đèn ma thuật hình ống, bay trong cung điện ngầm rộng lớn, giống như một con đom đóm.
Cho dù gặp phải ma thú lợi hại, chúng cũng sẽ không để ý đến một con đom đóm nhỏ bé.
Thư Lê luôn giữ cảnh giác, vỗ cánh, không ngừng bay về phía trước. Cách một khoảng thời gian, cậu lại thi triển ma pháp hệ gió, thay đổi oxy trong lớp phòng hộ.
Càng đi sâu vào trong, cậu liền nhìn thấy những cột đá cao lớn, những bức tượng sống động như thật, những bức bích họa màu sắc vẫn tươi tắn, những cánh cổng đá hùng vĩ... Khắp nơi hiện ra một bầu không khí hoa lệ và thần bí, thời gian vạn năm không để lại cho nó chút dấu vết của năm tháng.
Thật kỳ diệu!
Thư Lê càng nhìn càng cảm thấy khó tin.
Khi đi xuyên qua một cánh cổng đá, cậu ngạc nhiên phát hiện phía trước có ánh sáng, mà không khí cũng trở nên đậm đặc hơn.
Thư Lê không thu hồi lớp bảo vệ không khí.
Cậu không thể vì dưỡng khí đầy đủ mà lơi là cảnh giác.
Cậu cẩn thận từng li từng tí bay về phía trước, liền nhìn thấy ánh sáng phát ra từ những tinh thạch được khảm trên các cột trụ.
Thư Lê nhận ra loại tinh thạch này, chúng được sản xuất từ đáy biển, sẽ tự động tỏa sáng, là đồ trang sức yêu thích nhất của tộc người cá, tên là đá Hải Nguyệt.
Mười năm trước, Nhân Ngư Vương tặng cậu một đống lễ vật tạ ơn, trong đó có vài viên đá Hải Nguyệt quý giá.
Thư Lê tặng đá Hải Nguyệt cho Tinh Linh Vương, dùng để trang trí lâu đài Thủy Tinh.
Mà trên mỗi cột đá cậu nhìn thấy trước mắt, đều được khảm bốn viên đá Hải Nguyệt to bằng quả bóng bàn, chiếu sáng cả hành lang.
Thư Lê kinh ngạc không thôi.
Quả không hổ là thần điện thờ phụng thần Lửa, khắp nơi đều toát ra vẻ giàu có. Nếu những nhà mạo hiểm đến đây, có lẽ bọn họ sẽ vui mừng khôn xiết, điên cuồng bám vào cột đá đào hết những viên đá Hải Nguyệt ở trên đó ra nhỉ!
Ánh sáng của đá Hải Nguyệt tạo thuận lợi cho Thư Lê. Cậu tắt đèn ma thuật dạng ống đi, tiết kiệm năng lượng, không ngừng vỗ cánh, một đường thông suốt không gặp trở ngại.
Nơi này không một bóng người, đừng nói là ma thú, ngay cả một con côn trùng cũng không có.
Thư Lê ôm đầy bụng nghi hoặc, bay đến cuối hành lang, sau đó, cậu liền bị một bức tường chắn lại.