Con đường này tới đây là hết?
Thư Lê nhìn trái ngó phải, nhưng vẫn không thấy lối đi nào khác.
Không phải chứ!
Cậu bay thẳng một đường tới đây, chỉ có một con đường duy nhất, sao đến đây lại bị chặn mất rồi?
Thư Lê ***** khắp trên dưới, bận rộn mấy phút, vẫn không tìm thấy một khe hở nào có thể chen vào được.
Như vậy cũng hơi khó xử.
Cậu bất đắc dĩ bay trở lại trước bức tường, ôm pháp trượng, quan sát kỹ lưỡng.
Bức tường này cao khoảng năm mét, rộng khoảng sáu mét, khắc một phù điêu hình tròn. Giữa phù điêu hình tròn có năm rãnh được sắp xếp một cách trật tự, hình dạng mỗi rãnh đều khác nhau. Vị trí của chúng tương ứng với một hoa văn phức tạp, tinh xảo.
Thư Lê nhìn chằm chằm vào những hoa văn, suy nghĩ một lát, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.
Những hoa văn này chính là hình ảnh tượng hình của các nguyên tố tự nhiên, lần lượt tương ứng với nguyên tố gió, nguyên tố lửa, nguyên tố nước, nguyên tố cỏ, nguyên tố đất.
Về phần khe lõm... Có lẽ cần phải khảm những viên đá phép thuật tương ứng vào đó.
Thư Lê nghĩ là làm ngay.
Là một tiểu yêu tinh giàu có, trong nhẫn trữ vật của cậu cất giữ đủ loại đá phép thuật. Một số là do cậu tự thu thập, một số là do người khác tặng. Ví dụ như Long Vương Hamon, cứ cách ba bữa nửa ngày lại tặng cậu bảo bối, ngài rắn lớn cũng thường xuyên gửi quà cho cậu.
Tóm lại, đá phép thuật của năm nguyên tố tự nhiên, đủ mọi cấp bậc, cái gì cũng có.
Thư Lê lấy một viên đá phép thuật hệ lửa cấp tám ra, nhét vào khe lõm tương ứng với nguyên tố lửa.
"Cạch..."
Đá phép thuật hệ lửa rơi xuống đất.
Ơ?
Không đúng ư?
Cấp tám đã là rất cao rồi, chẳng lẽ... Phải cấp chín?
Xa xỉ vậy à?
Nghĩ đến đá Hải Nguyệt trên cột đá, Thư Lê gãi ót, đáp xuống đất, nhặt đá phép thuật hệ lửa cấp tám trên đất lên. Cậu lấy một khối đá phép thuật hệ lửa cấp chín ra, ôm nó bay lên, bay đến trước khe lõm, dùng sức nhét vào trong.
Lần này cậu đã học khôn hơn, dùng hai tay giữ chặt, phòng ngừa đá phép thuật rơi xuống.
"Keng."
Một tiếng động nhẹ vang lên trong tường phù điêu. Tai Thư Lê khẽ động, lộ vẻ vui mừng.
Thành công rồi!
Cậu buông hai tay ra, đá phép thuật không bị rơi xuống. Năng lượng truyền vào, hoa văn đồ án nguyên tố lửa cũng sáng lên, biến thành màu đỏ rực rỡ.
Thư Lê được cổ vũ, liền lấy đá phép thuật hệ nước cấp chín, đá phép thuật hệ gió cấp chín, đá phép thuật hệ cỏ cấp chín, đá phép thuật hệ đất cấp chín ra, lần lượt khảm vào khe lõm.
"Keng, keng, keng, keng..."
Cả bức phù điêu đều sáng lên, nở rộ ánh sáng rực rỡ muôn màu.
Thư Lê theo bản năng giơ tay lên che mắt, để phòng bị ánh sáng chói mắt này làm cho mù mắt.
Khi bức phù điêu được kích hoạt. Bức tường chắn đường cũng khởi động cơ quan bên trong, dần dần chuyển động, không bao lâu sau, một cánh cửa liền xuất hiện.
Thư Lê không chút do dự bay vào trong cửa. Khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, cậu ngạc nhiên há hốc mồm.
Cột đá bên ngoài hành lang khảm đá Hải Nguyệt quý hiếm, cậu cho rằng như vậy đã đủ xa xỉ rồi. Không ngờ điện thờ bên trong lại càng tráng lệ, xa hoa và tinh xảo hơn. Khắp nơi đều toát lên biểu trưng của quyền thế và tài phú, tràn ngập phong cách nghệ thuật tao nhã cao quý. Dường như người xây dựng cung điện đã dâng hiến những bảo vật đẹp nhất, trân quý nhất của thế giới, chỉ để làm vui lòng vị thần linh mà họ sùng kính.
Thư Lê vừa bay vừa tặc lưỡi kinh ngạc, nhưng cậu hoàn toàn không hề nảy sinh lòng tham.
Trước đây, cậu vốn xuất thân phú quý, hiện tại lại sinh ra ở Rừng Rậm Yêu Tinh giàu tài nguyên, quanh năm sống trong lâu đài Thủy Tinh vàng son lộng lẫy, nhìn thấy trân bảo hiếm có đầy nhà. Ngoài cảm thán và thưởng thức ra, cậu không hề nảy lòng tham.
Đối với cậu mà nói, những thứ trang trí hoa lệ đắt giá này là vật cúng tế mà các tín đồ dâng cho thần Lửa, không thể dễ dàng động vào, nếu không chính là bất kính với thần Lửa.
Cậu đến để tìm kiếm tinh linh Lửa, không phải đến để tìm kho báu.
Sau khi ngạc nhiên xong, Thư Lê bình tĩnh bay vào bên trong cung điện. Bỗng nhiên, cậu phát hiện trên mặt đất có một hàng tinh thể đỏ tươi đột ngột xuất hiện.
Những tinh thể đỏ này chỗ này có một cụm, chỗ kia cũng có một cụm. Chúng không giống đồ trang trí, ngược lại giống như những vật thể lạ sau này mới xuất hiện.
Cậu bước lại gần tinh thể, xoay quanh nó một vòng, cảm nhận được một luồng ma pháp hệ lửa mạnh mẽ.
Đây... Chẳng lẽ chính là Tinh Hoa Mặt Trời mà bạch ma pháp sư muốn có ư?
Vạn năm trước, thần Lửa chiến đấu với thế lực hắc ám bên trong thần điện. Những giọt máu chảy ra rơi xuống đất, ngưng kết thành tinh thạch.
Những tinh thạch này chính là Tinh Hoa Mặt Trời trong truyền thuyết, là vật liệu ma pháp hệ lửa cấp cao nhất, có hiệu quả tăng cấp bậc ma lực.
Thư Lê hưng phấn xoa tay, quyết định đào một ít tinh thạch lên, tặng cho Dicio - người sử dụng ma pháp hệ lửa.
Bảo bối tốt đương nhiên phải tặng cho anh em tốt!
Tinh thạch có kích thước lớn, với vóc dáng nhỏ bé hiện giờ của cậu lại không tiện đào.
Thế là Thư Lê giải phóng lực lượng bản nguyên, biến lớn hình thể.
Mũi chân cậu khẽ chạm xuống, nhẹ nhàng đáp lên mặt đất, tạm thời thu lại đôi cánh mỏng như sa đằng sau lưng, lấy công cụ chuyên dụng để đào mỏ ra, bắt đầu thu thập.
"Leng keng leng keng..."
Trong cung điện trống trải, âm thanh đào mỏ chói tai không ngừng vang lên.
Động tác Thư Lê rất thuần thục, không bao lâu sau, cậu đã hái được hơn mười khối tinh thạch cao bằng nửa gối, vui vẻ cất vào nhẫn trữ vật.
Số lượng Tinh Hoa Mặt Trời trong điện thờ có hạn, cậu thu thập được một nửa thì cất dụng cụ đi.
Để lại một ít cho người đến sau vậy!
Cậu có thể tìm được nơi này là nhờ đội mạo hiểm kia. Nếu họ thành công tiến vào thần điện, ma pháp sư ánh sáng có thể thu thập những Tinh Hoa Mặt Trời còn lại.
Tay Thư Lê nắm chặt pháp trượng, phóng thích năng lực cảm nhận. Cậu luôn giữ vững cảnh giác, cẩn thận bước từng bước đi vào bên trong cung điện.
Càng đi vào trong, kiến trúc lại càng lộng lẫy, nhưng vẫn có những chỗ hư hỏng. Một số bức tường và cột trụ sứt mẻ không hoàn chỉnh, có dấu vết ma pháp rất rõ ràng, cho thấy nơi này từng xảy ra chiến đấu kịch liệt.
Thư Lê nhanh nhẹn nhảy qua một cây cột đá khổng lồ nằm ngang trên mặt đất, cậu vừa chạm đất, đột nhiên có thứ gì đó vụt qua bên chân cậu.
Cậu phản ứng nhanh chóng, nhảy một cú lộn người sang bên. Khi chạm đất, pháp trượng trong tay cậu đã đổi thành một cây cung vàng, ánh mắt cậu sắc bén, quét một lượt bốn phía. Khi phát hiện mục tiêu, cậu không chút do dự bắn một mũi tên ra.
"Viu..."
Mũi tên vàng bắn trúng một cái bệ đá.
Đã trốn thoát rồi à?
Thư Lê lấy ra mũi tên thứ hai, mở rộng phạm vi cảm nhận, tai nghe tám hướng.
"Cạch!"
Có động tĩnh truyền đến từ phía sau, cậu nhanh nhẹn xoay người, ***** một mũi tên.
"Ngao ngao ngao..."
Một tiếng kêu non nớt hung dữ vang lên.
Thư Lê ngạc nhiên nhìn kỹ, chỉ thấy thứ bị cậu bắn trúng lại là một con vật tí hon màu đỏ.
Đầu nó mọc một cái sừng nhỏ, thân hình tròn vo, tứ chi ngắn ngủn, sau lưng còn có một đôi cánh dơi, ở cuối cái đuôi mập mạp có một cái móc tam giác ngược.
Mũi tên bắn trúng cánh trái của nó. Bị đóng đinh xuống đất, nó không thể cử động, chỉ có thể dùng đôi mắt vàng hung ác trừng trừng nhìn cậu.
"Bé con tộc Rồng?" Thư Lê lắp mũi tên mới, nhắm ngay vào con vật nhỏ có kích thước cỡ Totoro kia.
Cậu nói tiếng tinh linh, đối phương hiển nhiên nghe hiểu, liền nhe răng trợn mắt với cậu.
"Ta không phải tộc Rồng, cũng không phải con non! Ta là Hỏa Long Địa Tích! Là Hỏa Long Địa Tích được thần Lửa đại nhân yêu thích nhất!"
Thư Lê chớp mắt.
Cái tên mập ú tí hon này vậy mà lại nói mình là Hỏa Long Địa Tích, cảm thấy cậu không có kiến thức cơ bản à?
Đám Hỏa Long Địa Tích đang "cuồng hoan" trên mặt đất kia chẳng giống nó chút nào.
Chúng có thân hình cường tráng, tứ chi to khỏe, đầu dữ tợn. Trên đỉnh đầu không có sừng, đuôi cũng không có móc ngược. Nếu nhất định phải tìm ra điểm chung, thì đó là nó giống Hỏa Long Địa Tích cấp cao ở chỗ bề mặt cơ thể đều được bao phủ bỡi một lớp vảy màu đỏ sáng bóng.
"Cậu chắc chắn chứ? Hỏa Long Địa Tích mà tôi từng nhìn thấy không hề giống cậu." Thư Lê mỉm cười hỏi, cung tên trong tay nhắm chuẩn vào nó, không hề lơi lỏng.
Ở thế giới khác, động vật nhỏ đáng yêu không có nghĩa là vô hại.
Trong Rừng Rậm Yêu Tinh có rất nhiều ma thú trông thì đáng yêu hơn cả thỏ, nhưng một khi bị chọc giận, chúng liền hiện nguyên hình to không khác gì Godzilla, đã vậy sức chiến đấu còn cực mạnh.
Tuyệt đối không thể xem thường tiểu ma thú tự xưng là Hỏa Long Địa Tích trước mắt này.
Câu hỏi của cậu dường như đã đốt cháy bình gas, tiểu ma thú tức nổ phổi, phun một quả cầu lửa từ trong miệng ra.
Thư Lê không hề nhúc nhích.
Quả cầu lửa nhỏ kia phun ra nửa thước, liền rơi xuống đất, biến thành một làn khói.
Nó thậm chí còn chẳng được xem là tia lửa.
Sức chiến đấu quá kém!
"Khốn kiếp! Nếu không phải sức mạnh của ta bị phong ấn, ta đã cho cậu biết tay rồi!" Tiểu ma thú nóng nảy vung vẩy hai chi trước ngắn ngủn.
Thư Lê cất cung tên đi, đổi thành pháp trượng, ném vài hạt giống ra. Hạt giống rơi xuống bên chân tiểu ma thú, sau đó nhanh chóng sinh trưởng, biến thành những sợi mây rắn chắc, trói nó lại thành một khối.
Tiểu ma thú bị trói thành bánh chưng, chửi ầm lên.
Thư Lê chê nó chửi quá khó nghe, liền cử động ngón tay, những sợi mây lập tức trói chặt miệng nó lại.
"Ư ư ư!" Tiểu ma thú không nói được nữa, chỉ có thể trừng mắt.
Thư Lê ngồi xổm xuống, vươn tay rút mũi tên trên cánh nó ra, cất vào trong nhẫn trữ vật.
"Cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ hầm cậu thành món canh thịt tươi ngon."
Cậu rút dao găm ra, huơ huơ trước mặt tiểu ma thú, khiến tiểu ma thú rụt người lại, vẻ hung dữ trong đôi mắt thú cũng biến mất.
Thấy nó ngoan ngoãn, Thư Lê liền nở một nụ cười thân thiện: "Tôi có thể thả cậu ra, nhưng cậu phải trả lời những câu hỏi của tôi!"
Mắt của tiểu ma thú lại trở thành vạch dọc. Thư Lê đưa dao găm sát cổ nó, nó liền biểu thị thái độ cầu xin, miệng phát ra những âm thanh không rõ ràng.
Xem ra nó đã đồng ý.
Thư Lê cởi sợi mây trên miệng nó ra.
Miệng vừa được tự do, tiểu ma thú liền há miệng nói: "Cậu lừa ta! Cậu là yêu tinh, không thích ăn canh thịt!"
Thư Lê hơi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao cậu lại nhìn ra tôi là yêu tinh?"
Cậu biến lớn rồi thu cánh lại, mặc áo choàng có mũ trùm lên, trông cũng rất giống người bình thường.
"Xì..." Tiểu ma thú phát ra tiếng cười chế nhạo: "Cậu vừa vào thần điện, ta đã phát hiện ra rồi! Cậu thật ngốc, bị ta theo dõi suốt cả quãng đường mà không biết. Nếu không phải ta chủ động lộ diện, cậu hoàn toàn không phát hiện ra ta đâu."
Thư Lê nhíu mày.
Sau khi tiến vào cung điện dưới lòng đất, cậu đã cố gắng hết sức phóng đại khả năng cảm nhận, lấy bản thân làm trung tâm, phạm vi đường kính năm mươi mét đều nằm dưới sự giám sát của cậu, thế nhưng phía sau có một con tiểu ma thú đi theo, mà bản thân cậu lại hoàn toàn không hay biết.
Phải khi cậu đi vào bên trong điện, tiểu ma thú này mới hiện thân.
Xem ra nó muốn ngăn cản cậu đi vào bên trong.
Thư Lê quay đầu lại liếc nhìn một cái, phát hiện tiểu ma thú lại dựng đứng con ngươi.
Quả nhiên, bên trong cung điện có bảo bối quan trọng, nếu không tiểu ma thú sẽ không khẩn trương như vậy.
Cậu thu lại dao găm, cởi mũ trùm đầu, lộ ra mái tóc vàng óng và khuôn mặt tinh xảo, cùng với đôi tai nhọn dài.
"Không sai, tôi là yêu tinh, rất vinh hạnh được làm quen với cậu."
Tiểu ma thú đảo mắt, ngạc nhiên hỏi: "Cậu là tiểu yêu tinh chưa trưởng thành à?"
Thư Lê không phủ nhận: "Đúng vậy, năm nay tôi vừa tròn mười lăm tuổi."
"Cái gì? Tiểu yêu tinh mười lăm tuổi!" Tiểu ma thú trợn mắt há mồm: "Mười lăm tuổi đã có sức mạnh căn nguyên rồi? Sao có thể chứ!"
"Tại sao lại không thể?" Thư Lê nghiêng đầu: "Bây giờ rất nhiều tiểu yêu tinh mười mấy tuổi đều có thể có sức mạnh căn nguyên rồi."
"Rất nhiều? Bao nhiêu?" Tiểu ma thú càng thấy khó tin. Trong ký ức của nó, tiểu yêu tinh hai mươi tuổi có sức mạnh căn nguyên đã là đếm trên đầu ngón tay.
"Ba bốn chục người thì phải!" Thư Lê tính sơ.
Nhóm hai mươi lăm tiểu yêu tinh bọn họ, cộng thêm nhóm học sinh giỏi Yên Tĩnh kia, cũng xấp xỉ con số này.
"Ba bốn chục?" Tiểu ma thú hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Tiểu yêu tinh bây giờ đều lợi hại như vậy à? Quả nhiên ta đã ở đây quá lâu rồi..."