Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 158

Vừa nghe Danlof nhắc tới chuyện đi học, gương mặt của bốn tiểu yêu tinh lập tức lộ rõ vẻ bối rối và luyến tiếc.

 

Tuy rằng mấy ngày này, cả đám ở lại Vương Quốc Tinh Linh, đồng nghĩa với việc được trốn học, nhưng những câu chuyện mạo hiểm của Danlof vô cùng hấp dẫn, bọn họ nghe một lần vẫn thấy chưa đã, còn muốn được nghe thêm nữa.

 

Nhưng đúng như những gì hắn nói, điều kiện quả thực không cho phép. Dù sao, hắn cũng là Pháp Thần, là người nắm quyền cao nhất của Trung Đình, phải nhanh chóng trở về điều hành đại cuộc.

 

Thư Lê ngẩng đầu lên nhìn Tinh Linh Vương, rồi mỉm cười nói với Danlof: "Em đã nhận được sự đồng ý của Vương, vài năm nữa, em sẽ đến lục địa rèn luyện, đến lúc đó sẽ học tại học viện ma pháp, khi nào rảnh, anh hãy dạy em học nhé!"

 

Cậu vừa nói dứt lời, các tinh linh xung quanh đều âm thầm ngạc nhiên.

 

Danlof lại càng ngạc nhiên hơn.

 

Thầy của hắn vậy mà lại đồng ý cho tiểu yêu tinh chưa trưởng thành ra ngoài rèn luyện trước thời hạn?

 

Đây là chuyện xưa nay chưa từng có!

 

Hắn nghi ngờ nhìn sang Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương xoa đầu Thư Lê, dịu dàng nói: "Ta đã hứa với em ấy, chỉ cần em ấy trở thành Đại Pháp Sư, sẽ có thể đến lục địa du ngoạn."

 

Thư Lê ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, nghênh đón ánh mắt nghi ngờ của các tinh linh.

 

Bây giờ cậu đã là Ma Đạo Sư cao cấp, hơn nữa còn có tinh linh Lửa ở bên cạnh hỗ trợ, cậu tin rằng, chẳng bao lâu nữa, mình chắc chắn có thể thăng cấp trở thành Đại Pháp Sư.

 

Nghe vậy, một luồng cảm xúc bỗng trào dâng trong lòng Danlof.

 

Yêu tinh quả là chủng tộc có thiên phú bẩm sinh, chỉ mới mười mấy tuổi đã đạt tới cảnh giới Ma Pháp Sư mà loài người phải mất năm mươi, sáu mươi năm mới có thể đạt được.

 

Đối với loài người mà nói, càng về sau, muốn tăng cấp bậc ma pháp càng thêm khó, mặc dù Ma Đạo Sư và Đại Pháp Sư chỉ cách nhau một bậc, nhưng có những người, đến cuối đời cũng không thể vượt qua một bậc đó.

 

Hắn đã được xem như một người có thiên phú cực kỳ cao, hơn sáu trăm tuổi đã trở thành Pháp Thánh, bản thân hắn vốn cho rằng, trước một ngàn tuổi, mình chắc chắn có thể thăng lên thành Pháp Thần, nhưng không ngờ, hắn đã bị kẹt ở cấp Pháp Thánh hơn hai ngàn năm, nếu không thể đột phá, tính mạng hắn sẽ đi đến hồi kết.

 

Điều may mắn là hắn đã sáng suốt lựa chọn trở về Vương Quốc Tinh Linh, ở đây, hắn đã tìm lại được niềm tin ban đầu, cuối cùng, hắn đã thành công đột phá giới hạn, trở thành Pháp Thần.

 

Khác với hành trình tu luyện gian nan của loài người, tinh linh và yêu tinh hoàn toàn không gặp phiền phức trong vấn đề này, tốc độ thăng cấp của bọn họ nhanh như uống nước, những người có thiên phú cao, trăm tuổi đã đột phá Pháp Thánh nhiều không kể xiết, càng không cần phải nói tới những Pháp Thần ở độ tuổi bốn trăm, năm trăm.

 

Sperion nói muốn thăng cấp thành Đại Pháp Sư trong vài năm, hắn không hề nghi ngờ về tính khả thi của điều này.

 

Danlof giơ tay phải đặt lên ngực, cung kính hành lễ với Tinh Linh Vương: "Thầy cứ yên tâm, sau này, khi Sperion đến Trung Đình, con sẽ hết lòng chăm sóc và bảo vệ em ấy."

 

Tinh Linh Vương nói: "Vậy con phải vất vả nhiều rồi."

 

Danlof cười nói: "Đây là điều con nên làm."

 

Thư Lê vỗ ngực nói: "Em sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt, và cũng sẽ cố gắng không gây rắc rối."

 

Nếu rắc rối tìm đến cậu, cậu sẽ làm theo lời dạy của Elliott, lúc nào cần phô trương thì cứ việc phô trương.

 

Angel, Dicio, Budno biết được vài năm nữa, rất có thể Sperion sẽ được ra ngoài rèn luyện, cũng nóng lòng không yên.

 

"Vương, tôi... Chúng tôi cũng muốn đi cùng Sperion."

 

Tinh Linh Vương nghiêng đầu nhìn gương mặt đầy kỳ vọng của ba tiểu yêu tinh, nói: "Chỉ cần các ngươi và Sperion trở thành Đại Pháp Sư, thăng cấp thành Ma Đạo Sư cao cấp, ta có thể cân nhắc tới điều này."

 

"Cảm ơn Vương! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng học tập, phấn đấu sớm ngày trở thành Ma Pháp Sư cao cấp!" Ba tiểu yêu tinh vui mừng nhảy cẫng lên, vô cùng tự tin vào bản thân.

 

Khóe miệng của Elliott khẽ nhếch lên, anh dang rộng hai móng vuốt, xoa đầu đám tiểu yêu tinh một cái.

 

"Muốn ra ngoài rèn luyện sớm không dễ dàng như vậy đâu, các em còn phải dùng kiếm thuật đánh bại anh nữa."

 

"Hả? Đánh bại anh á?" Budno mở to hai mắt: "Sao có thể chứ?"

 

Elliott là chiến binh tinh linh lợi hại nhất của Vương Quốc Tinh Linh, muốn đánh bại anh, ít nhất cũng mất vài trăm năm nữa.

 

"Anh cho phép tất cả các em cùng xông lên một lượt." Elliott cười tủm tỉm, nói.

 

Bốn tiểu yêu tinh nhìn nhau, ý chí chiến đấu sục sôi. Nếu đánh đơn lẻ, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của Elliott, nhưng nếu cùng nhau đánh, có lẽ sẽ có cơ hội chiến thắng.

 

"Được."

 

Đám tiểu yêu tinh tràn đầy khí thế hào hùng, lập tức đồng ý.

 

Sau khi bọn họ nói chuyện xong, Danlof liền lấy một bức thư từ nhẫn trữ vật ra đưa cho Thư Lê.

 

"Đây là thư đề cử mà sáng nay em đã yêu cầu, hôm nay tôi bận quá, suýt chút nữa thì quên mất."

 

Thư Lê vui mừng, nhận lấy bức thư đề cử đã được đóng dấu sáp niêm phong bằng hai tay: "Cảm ơn anh, Danlof."

 

Sáng nay, cậu vội vàng đi tìm Tinh Linh Vương, sau khi trở về lại bị đám bạn vây quanh hỏi chuyện. Đến khi nhớ ra bức thư đề cử, thì Danlof đã chuẩn bị rời khỏi Vương Quốc Tinh Linh.

 

Danlof cười nói: "Không cần khách sáo."

 

Khi viết thư đề cử, hắn đã cố ý hỏi thăm các tinh linh về Kumandi, biết được anh là một thiếu niên yêu tinh vừa có thiên phú cao, lại chăm chỉ ham học hỏi. Lúc mới mười lăm tuổi, anh đã dám chiến đấu với tinh linh hắc ám xâm nhập Rừng Rậm Yêu Tinh, vì muốn bảo vệ các tiểu yêu tinh mới năm tuổi, anh đã cưỡng ép bản thân bứt phá giới hạn, thăng cấp lên thành Ma Pháp Sư cao cấp, liều mạng kéo chân đám tinh linh hắc ám, kiên cường cầm cự đến khi viện binh tới cứu.

 

Sau khi nghe kể về những chiến tích dũng cảm của anh, Danlof không khỏi thở dài cảm thán.

 

Các thiếu niên yêu tinh có tính cách đơn thuần, nhưng lại có lòng dũng cảm, không sợ hãi, phẩm chất đáng quý.

 

"À phải rồi." Thư Lê nghiêm túc nói: "Anh đừng quên cái quan tài đó nha."

 

Danlof gật đầu: "Trước khi trở về Trung Đình, tôi sẽ ghé qua Đế quốc Prosian trước, trả lại quan tài cho gia tộc Snowov."

 

Nhận được lời hứa của Pháp Thần, Thư Lê liền cảm thấy yên tâm.

 

Lần này, bọn họ đến Vương Quốc Tinh Linh vốn để giải quyết chuyện chiếc quan tài, nay chuyện này đã xử lý xong, bọn họ ai nấy đều vô cùng vui vẻ.

 

Giúp đỡ người khác quả thật là nguồn gốc của niềm vui.

 

Mặc dù "người" đó chỉ là một cái xác.

 

Dù có lưu luyến đến đâu, cũng đến lúc phải chia tay. Danlof hành lễ với Tinh Linh Vương thêm lần nữa, rồi cưỡi thú một sừng, dưới sự hộ tống của Dagermon, rời khỏi Vương Quốc Tinh Linh và Rừng Rậm Yêu Tinh như chốn tiên cảnh, tiến về thế giới loài người đầy rẫy những cuộc tranh chấp không bao giờ dứt.

 

Sau khi tiễn Danlof rời đi, bốn tiểu yêu tinh được Elliott dẫn đến sân luyện võ để huấn luyện.

 

Để sớm ngày được tới lục địa rèn luyện, các tiểu yêu tinh đã sử dụng tất cả các chiêu thức của mình, dốc sức vây đánh Elliott.

 

Hai tiếng sau, các tiểu yêu thở hổn hển như trâu, nằm rạp trên mặt đất, bị tinh linh tóc đen cười nhạo, tiểu yêu tinh tức giận đến mức mặt mũi căng phồng như con cá nóc.

 

Cảm thấy toàn thân đau nhức, các tiểu yêu tinh bò ra khỏi sân luyện tập, luống cuống trở về phòng để rửa mặt, dự định buổi tối sẽ nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai dậy sớm trở lại Cây Thần.

 

"Sperion, tối nay cậu có định đi Wanaku nữa không?" Angel hỏi.

 

Thư Lê nói: "Đi."

 

Chỉ cần ở lại Vương Quốc Tinh Linh ngày nào, cậu sẽ tận dụng thời gian để thanh lọc cho Cây Mẹ và quả.

 

Dicio lo lắng hỏi: "Vậy có thể về sớm hơn không?"

 

Mỗi lần cậu đi, hắn đều thức đến tận rạng sáng để chờ cậu, dẫn tới thiếu ngủ trầm trọng.

 

"Yên tâm, hôm nay tớ sẽ về sớm, tối đa là mười phút thôi." Thư Lê hứa với bọn họ. Hôm nay, cậu không đi thám hiểm sa mạc, chỉ làm công việc thanh lọc, sẽ không mất quá nhiều thời gian.

 

"Thật không?" Budno nghi ngờ. Tối qua, Sperion cũng nói sẽ về sớm, nhưng cuối cùng, cậu vẫn trễ hơn một tiếng so với thời gian đã hẹn.

 

Thư Lê lại hứa với họ thêm lần nữa, để các bạn nhỏ yên tâm.

 

Budno có ý nghĩ kỳ lạ, nói: "Giá mà chúng ta cũng có thể đi vào rễ không gian của Cây Mẹ thì tốt biết mấy."

 

Ánh mắt Dicio sáng lên: "Đúng rồi! Như vậy, chúng ta có thể đi cùng Sperion đi đến Wanaku."

 

Angel nhíu mày: "Sperion đã ký khế ước với Cây Mẹ, mới có thể vào rễ không gian, chúng ta không có khế ước, e là không thể vào được."

 

Budno hào hứng nói: "Hay là chúng ta hỏi Cây Mẹ xem sao?"

 

Thư Lê nhếch mép: "Chuyện này... Không ổn lắm đâu?"

 

Wanaku là lãnh địa của tinh linh hắc ám, sao cậu có thể để các bạn nhỏ mạo hiểm chứ? Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, bọn họ không kịp chạy trốn, rơi vào tay tinh linh hắc ám, hậu quả không dám tưởng tượng.

 

Có trời mới biết tinh linh hắc ám sẽ dùng những thủ đoạn kinh khủng nào để đối phó với những tiểu yêu tinh chưa thành niên này.

 

Nhớ lại tên tinh linh hắc ám tên là Roald trước kia, Thư Lê không kìm được rùng mình.

 

Đa phần tinh linh hắc ám đều ác độc và đáng sợ, nếu các tiểu yêu tinh bị chúng bắt được, ắt sẽ có kết cục thê thảm, bị hành hạ đến chết một cách tàn nhẫn, hoặc bị đưa đến các phiên đấu giá bất hợp pháp, bán với giá cao cho những kẻ "biến thái".

 

Không được, cậu phải kiên quyết xóa bỏ suy nghĩ này của các bạn nhỏ.

 

Các bạn nhỏ muốn xin ý kiến của Cây Mẹ, Thư Lê cũng không ngăn cản, khi màn đêm buông xuống, các tinh linh đều vào cung điện để ca hát nhảy múa, còn bọn họ lén lút đến đình viện rộng lớn.

 

Trước tiên, tám quả cọ với nhau và đợi Cây Mẹ xuất hiện.

 

Lần *****ên, hư ảnh của Cây Mẹ xuất hiện trước mặt Angel và ba tiểu yêu tinh. Sợi tóc của nàng màu xanh lá, thon dài, đuôi tóc nối liền với thân cây, nàng khoác trên mình chiếc váy xanh nhẹ như bay, vạt váy được tô điểm bởi những chiếc lá xanh như ngọc, gương mặt xinh đẹp không tì vết, nở nụ cười hiền hòa, đôi mắt xanh tràn đầy trí tuệ, ánh mắt hiền hậu nhìn các tiểu yêu tinh.

 

"Ồ..."

 

Ba tiểu yêu tinh reo lên đầy ngưỡng mộ.

 

Angel là người *****ên chào Cây Mẹ, Dicio và Budno lập tức chào theo.

 

"Chào buổi tối, Ờ... Ờm Onomisis, rất vui được gặp ngài."

 

"Chào buổi tối." Cây Mẹ nhẹ nhàng nói: "Sperion nói với ta, các con muốn ký khế ước với ta ư?"

 

"Dạ phải, dạ phải ạ!" Ba tiểu yêu tinh gật đầu liên tục: "Chúng con muốn mạo hiểm cùng với Sperion."

 

Anh em tốt, cùng tiến, cùng lùi.

 

Cây Mẹ nhìn Thư Lê đang ở bên cạnh, Thư Lê nháy mắt, hỏi: "Có được không ạ?'"

 

Nhận được ám chỉ của cậu, Cây Mẹ mỉm cười và nói với ba tiểu yêu tinh: "E rằng sẽ rất khó, Sperion đã nhận được chúc phúc của Vương, nên mới có thể ký khế ước với ta."

 

"À... Như vậy hả?" "Ba tiểu yêu tinh lập tức cảm thấy thất vọng.

 

Hóa ra còn cần tới chúc phúc của Vương. Nhưng, chúc phúc của Vương đâu dễ gì có được!

 

"Nhưng..." Lời nói của Cây Mẹ thay đổi, các tiểu yêu tinh lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào nàng.

 

Nhưng gì?

 

Ngay cả Thư Lê cũng tò mò vểnh tai lên. Lúc nãy, cậu và Cây Mẹ đã trao đổi trong đầu, sao lại có sự chuyển hướng "nhưng" này chứ!"

 

"Nếu các con trở thành Đại Pháp Sư, rồi ký khế ước chung với Sperion, có lẽ các con sẽ thực hiện được nguyện vọng." Cây Mẹ nói.

 

"Khế ước chung à?" Angel lẩm bẩm.

 

"Còn phải trở thành Đại Pháp Sư." Dicio nắm chặt tay thành nắm đấm.

 

"Chúng con sẽ cố gắng!" Ánh mắt Budno trở nên kiên định.

 

Mặc dù Thư Lê có hơi ngạc nhiên, nhưng nếu được cùng những người bạn thân thiết đã trưởng thành cùng nhau mạo hiểm, thì đó cũng là một điều vui vẻ, đáng mong đợi.

 

Nhận được sự đồng ý của Cây Mẹ, các tiểu yêu tinh vô cùng vui mừng, vỗ tay chúc mừng nhau.

 

Còn hơn ba tiếng nữa mới đến nửa đêm, Thư Lê liền trở về phòng để đọc sách.

 

Cậu cố ý tìm một số sách cổ trong thư viện, muốn tra cứu thông tin liên quan đến năm thanh ma kiếm.

 

Các bạn nhỏ không rõ lý do, cứ cho rằng cậu chỉ quan tâm đến ma kiếm, liền ngồi lên giường của cậu, giúp cậu tìm kiếm.

 

Trong phòng, bốn tiểu yêu tinh tập trung học tập, còn Falm đã ăn uống no nên, đang nằm sấp ở góc giường, đắm mình trong chăn mềm mại và ngủ ngon lành.

 

Thư Lê vừa đọc sách, vừa trò chuyện với Cây Mẹ trong đầu.

 

[Onomisis, đội mạo hiểm đó thế nào rồi ạ? Có tìm thấy Tinh Hoa Mặt Trời mà con giấu dưới đáy hồ không?]

 

[Ngày thứ ba trong kỳ ***** của Hỏa Long Địa Tích đã qua, chắc bọn chúng cũng giải tán rồi nhỉ?]

 

[Vẫn còn Hỏa Long Địa Tích cao cấp lảng vảng ở quanh hồ, bọn họ chỉ có thể trốn trong các hang động ở hoang mạc để chờ đợi.]

 

[Ồ, vậy thì chúc họ may mắn.]

 

Mong rằng bọn họ có thể lấy được Tinh Hoa Mặt Trời, còn về thần điện Adas thì từ bỏ thôi!

 

Một khi Ma Pháp Trận được khởi động, ngoại trừ ma thú canh giữ thần điện, tất cả những người khác đều không thể vào được.

 

Còn ma thú canh giữ, lúc này đang ngủ say như chết ở trên giường cậu.

 

Thư Lê liếc nhìn tiểu ma thú vô tư vô lo ở góc giường. Sau khi giả thành tiểu ma thú, nó quả thật như cá gặp nước, lúc ăn tối còn được một đĩa trái cây đầy ắp, ăn rất vui vẻ.

 

Vừa đến nửa đêm, các bạn nhỏ nhìn theo Thư Lê chui vào thân Cây Mẹ đến Wanaku.

 

Lần này, công việc thanh lọc diễn ra rất nhanh, chưa đến mười phút đã xong.

 

Lúc đầu, cậu đã bàn bạc với Erfit sẽ chọn quả già khác làm đối tượng thanh lọc, nhưng có vẻ Efit bận việc, nên không xuất hiện đúng giờ.

 

Thư Lê đành phải từ bỏ, quay về trước.

 

Ba tiểu yêu tinh đang nằm dài trước cửa sổ chờ đợi, khi thấy Thư Lê ló đầu ra từ thân Cây Mẹ, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Thư Lê chui vào phòng qua khe cửa sổ, thúc giục các bạn nhỏ đi ngủ, muộn rồi, ngày mai sẽ không dậy nổi.

 

Các tiểu yêu tinh đã buồn ngủ từ lâu, bọn họ chúc nhau "ngủ ngon", vừa ngáp vừa rời khỏi phòng của Thư Lê.

 

Thư Lê đóng cửa lại, duỗi người một cái, thấy Falm vẫn còn ngủ, liền lấy cuốn sổ nhật ký ra, ghi lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.

 

[...Cha mẹ, các anh, chắc chắn cha mẹ và các anh không thể tưởng tượng được con lại là chủ nhân của hồn khí được thần Thời Không chọn lựa đâu! Chờ khi nào biết được cách sử dụng hồn khí, con chắc chắn sẽ tìm cách trở về nhà, nếu có thể chọn thời gian quay về nhà, thì thật tuyệt vời biết bao! Ở thế giới khác, dù con có trải qua bao nhiêu năm, nhưng con vẫn hy vọng thời gian về nhà là ngày con xuyên không, như vậy, sẽ không tính là con đã rời xa cha mẹ và các anh ngày nào, đúng không ạ?]

 

Sau khi viết xong đoạn này, Thư Lê ngồi ngẩn người nhìn cuốn sổ nhật ký.

 

Nếu như nhất định phải chịu nỗi đau chia ly, thì hãy để cậu chịu đựng một mình.

 

Cậu không muốn cha cảm thấy áy náy, không muốn mẹ buồn khóc, càng không muốn các anh trai phải đau lòng.

 

Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy bối rối là sau này mình sẽ trở về bằng cách nào? Cơ thể yêu tinh hay là linh hồn lúc đầu?

 

Cậu cắn ngón tay, rơi vào trầm tư.

 

"Tối vậy rồi vẫn còn học bài à?"

 

Trong phòng, giọng nam trung quen thuộc vang lên, Thư Lê tỉnh táo lại, cất sổ và bút lông, quay người nhìn về phía tinh linh Lửa đang ngồi trên bệ cửa sổ.

Bình Luận (0)
Comment