Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 159

"Sarah!" Thư Lê bay đến trước mặt hắn, hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

 

Sarah ra khỏi ấn ký của thần Lửa lúc nữa đêm, từ sau đó, cả ngày nay, cậu không thấy bóng dáng hắn đâu cả.

 

Sarah trả lời: "Ta và Pheris ôn lại chuyện cũ."

 

"Pheris?" Thư Lê nghiêng đầu: "Tinh linh Cỏ hả?"

 

Thảo nào hắn lại biến mất suốt cả ngày.

 

Mối quan hệ giữa các tinh linh nguyên tố rất hòa hợp, cả vạn năm không gặp, chắc chắn bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.

 

"Pheris nói em rất có thiên phú ma pháp, không cần thầy dạy cũng học được ma pháp không tiếng động." Sarah nói.

 

"Điều đó phải được các tinh linh nguyên tố thừa nhận mới được." Thư Lê mong đợi nhìn chằm chằm vào tinh linh Lửa: "Bây giờ anh đã công nhận em chưa?"

 

"Đương nhiên rồi." Sarah mỉm cười: "Em đã sở hữu ấn ký của thần Lửa, không cần sự công nhận của anh, em vẫn có thể điều khiển bất kỳ ngọn lửa nào."

 

Thư Lê nửa tin nửa ngờ, cậu thử giơ ngón tay ra, miệng lẩm bẩm niệm thần chú ma pháp hệ lửa cấp thấp, ngay lập tức, một quả cầu lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay cậu.

 

Thành công rồi!

 

Cậu vô cùng ngạc nhiên.

 

Tốc độ thi triển ma pháp hệ lửa không tiếng động của cậu còn nhanh hơn cả ma pháp hệ cỏ không tiếng động, gần như được thi triển ngay lập tức.

 

Thật không thể tin được!

 

Nếu tiếp tục phát triển theo tiến trình hiện tại, sau khi thu thập đủ ba tinh linh nguyên tố còn lại, liệu cậu có thể thực hiện được ma pháp tức thì hay không?

 

Cậu nhớ khi chiến đấu, thần Lửa không cần niệm thần chú đã có thể phóng ra biển lửa vô cùng đáng sợ, quét sạch toàn bộ quân đoàn bóng tối.

 

Sarah nhìn chằm chằm tiểu yêu tinh đang đắm chìm trong niềm vui, rất đồng ý với lời nói của Pheris, Sperion quả thực là một tiểu yêu tinh đặc biệt.

 

Mặc dù Tinh Linh Vương được các tinh linh nguyên tố công nhận, nhưng y cũng rất khó học được Ma Pháp Không Tiếng Động nhanh như vậy.

 

Sperion học được phép Thanh Lọc không tiếng động khi mới năm tuổi, quả là chuyện chưa từng có.

 

Sarah đã chờ đợi ở trong địa cung suốt vạn năm. Hắn không giống Pheris được kề vai chiến đấu với Tinh Linh Vương và nắm rõ một số chuyện như lòng bàn tay.

 

Sau cuộc trò chuyện, cuối cùng hắn đã cũng hiểu ra, tại sao thần Lửa lại để hắn và Falm canh giữ địa cung suốt vạn năm.

 

Chắc là khi thần Lửa và Sperion xuyên không nói chuyện với nhau, ngài đã nhận ra tính cách đặc biệt của cậu, đồng thời thấy được tương lai!

 

"Sau này, ta cũng sẽ giống như Pheris, luôn nghe theo sự sai bảo của em." Sarah khẽ cúi đầu với tiểu yêu tinh: "Ngủ ngon, Sperion."

 

"Ngủ ngon, Sarah." Thư Lê thu hồi quả cầu lửa, nhìn hắn một cách chân thành: "Cảm ơn anh."

 

Sarah liếc về phía giường rồi nói: "Nhờ em chăm sóc Falm nhiều hơn."

 

Thư Lê gãi ót: "Chỉ cần nó không gây rắc rối, mọi chuyện đều dễ nói."

 

Sarah nháy mắt với cậu. Dưới sự ngạc nhiên của Thư Lê, hắn đã dạy cậu một câu thần chú.

 

"Khi nó bướng bỉnh, em có thể nhốt nó trong ấn ký thần Lửa, khi nào nó nhận sai mới thả nó ra."

 

"Được!" Thư Lê nhếch miệng cười.

 

Thì ra còn có thể làm như vậy!

 

Không ngờ đằng sau vẻ mặt nho nhã kia, tinh linh Lửa lại là kiểu người thâm sâu khó lường, thảo nào Falm lại bị hắn kiểm soát chặt chẽ đến thế.

 

Falm cuộn tròn ở trong chăn ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết bản thân đã bị tinh linh Lửa bán đứng.

 

Sau khi dặn dò xong, hư ảnh mờ ảo của tinh linh Lửa biến thành những điểm sáng như sao, rồi tan biến trong không khí.

 

Thư Lê dụi đôi mắt cay, đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong, cậu liền tắt đèn đi ngủ.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, nắng sớm vừa xuất hiện ở phía chân trời, bốn tiểu yêu tinh đã bị Saiya đánh thức.

 

Hôm nay bọn họ sẽ trở về Cây Thần.

 

Giống như lúc đến, các tiểu yêu tinh biến nhỏ cơ thể, vùi mình trong bộ lông dày của Doré, mơ màng buồn ngủ, trở về Cây Thần.

 

Khi bọn họ về đến Cây Thần, mặt trời đã lên, Cây Thần dần trở nên náo nhiệt, những yêu tinh dậy sớm lại bắt đầu một ngày bận rộn.

 

Doré nhẹ nhàng đáp xuống sân trường, các tiểu yêu tinh lần lượt đến lớp nhìn thấy nó, liền phấn khích ùa tới vây quanh.

 

"Đám Sperion đã về rồi!"

 

Không biết là ai đã hét lên một tiếng, ngày càng nhiều tiểu yêu tinh tụ tập trong sân trường.

 

Thư Lê mơ màng tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang bị một đám tiểu yêu tinh vây quanh nhìn chằm chằm, liền giật mình hoảng hốt.

 

"Này, mau thức dậy đi, đến trường rồi!" Cậu gỡ bỏ lớp chắn gió bảo vệ, gọi ba người bạn nhỏ dậy, sau đó rời khỏi lưng của Doré.

 

"Chào, buổi sáng tốt lành nhé!" Thư Lê chào các bạn học yêu tinh.

 

"Chào buổi sáng!" Các tiểu yêu tinh xung quanh phấn khích lao tới ôm chầm lấy cậu thật chặt, nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt sáng rực: "Sao các cậu đi lâu thế? Gần một tuần rồi đó!"

 

"Cite nói các cậu đã gặp được Pháp Thánh của loài người. Sao rồi? Anh ấy có già lắm không? Tóc bạc hết, râu cũng trắng xóa phải không?"

 

"Cái quan tài đó sau này thế nào rồi? Pháp Thánh loài người có sẵn lòng giúp đỡ không?"

 

Các tiểu yêu tinh ríu rít nói chuyện, mỗi người nói một câu, hỏi rất nhiều câu hỏi, Thư Lê không biết nên trả lời câu hỏi nào trước.

 

Không chỉ có cậu bị vây quanh, ngay cả Angel và Dicio cũng bị vây kín không còn chỗ trống, chỉ có Budno đang mơ màng buồn ngủ là thoát được.

 

"Chuyện đó để chúng mình về lớp rồi nói cụ thể sau nhé! Thư Lê xoa bụng, nói với vẻ đáng thương: "Chúng tớ còn chưa ăn sáng nữa!"

 

Để tiết kiệm thời gian, bọn họ cố gắng trở về Cây Thần sớm để ăn cơm.

 

Budno vừa nghe thấy ăn cơm lập tức mở mắt ra, nhìn ngó xung quanh: "Ăn cơm chưa? Mau lên, tớ đói quá!"

 

Các tiểu yêu tinh khác thấy vậy liền cười lớn, vây quanh bọn họ, đi đến nhà ăn.

 

Trong nhà ăn, rất nhiều tiểu yêu tinh đang thưởng thức bữa sáng phong phú. Khi thấy Sperion và các tiểu yêu tinh bước vào, mọi người đồng loạt ngừng ăn, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của bọn họ.

 

Ánh mắt Thư Lê chuyển sang nhìn học sinh giỏi Yên Tĩnh, cậu vỗ cánh, bay đến trước mặt anh, lấy một bức thư từ nhẫn trữ vật ra đưa cho anh: "Kumandi, cái này cho anh!"

 

"Là thư hả?" Yêu tinh tóc đen cúi đầu nhìn con dấu sáp niêm phong tinh xảo nhưng lạ lẫm trên bức thư, anh không nhận ngay mà hỏi: "Của ai vậy?"

 

Đối mắt Thư Lê cong lên, cười rạng rỡ: "Là thư đề cử của Pháp Thần Danlof giới thiệu anh vào Học viện Ma Pháp đó!"

 

Trong nhà ăn, không chỉ Kumandi cảm thấy ngạc nhiên mà các yêu tinh khác cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

 

Kumandi hỏi: "Danlof thăng chức trở thành Pháp Thần rồi hả?"

 

Thư Lê nháy mắt, đây quả thực là một thất bại đối với học sinh giỏi Yên Tĩnh. Tâm điểm chú ý của anh lúc nào cũng khác với người khác.

 

"Đúng vậy, ngày hôm qua, Danlof đã thành công đột phá giới hạn, trở thành Pháp Thần duy nhất của loài người!" Thư Lê đưa thư giới thiệu lên phía trước: "Đây là thư đề cử vào Học viện Ma Pháp mà em đã xin của anh ấy giúp anh đó."

 

Kumandi nhận lấy bức thư, anh nhìn vào chữ viết bằng ngôn ngữ thông dụng trên bì thư, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tại sao em lại xin thư đề cử giúp anh? Em không xin cho mình à?"

 

"Em có rồi!" Thư Lê nói: "Bởi vì Kumandi rất giỏi!"

 

Đôi mắt màu tím của Kumandi trở nên dịu dàng, anh nhận lấy thư đề cử, nghiêm túc nói: "Cảm ơn em."

 

"Ha ha ha, không cần cảm ơn đâu." Thư Lê cười vui vẻ.

 

Carolla duỗi tay ôm lấy bả vai Kumandi, hỏi: "Nhóc Sperion, em có xin thư giới thiệu của Danlof cho anh không?"

 

"Không." Thư Lê dứt khoát nói: "Nếu anh giỏi giống Kumandi, em sẽ giúp anh."

 

Carolla hai mươi tuổi mới lên tới Ma Đạo Sư cấp thấp đã chịu mười ngàn điểm tổn thương.

 

Những yêu tinh khác cất tiếng cười trêu chọc đầy thiện ý.

 

Tiểu yêu tinh suy nghĩ đơn thuần, không vì vậy mà ghen tỵ, ngược lại ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ, quyết tâm sau này cũng phải nhận được thư đề cử từ Pháp Thần loài người.

 

"Bọn em cũng có nhé!" Dicio, Angel, Budno vui vẻ rạng rỡ, lấy thư đề cử của mình ra.

 

Carolla trừng mắt, chỉ vào bọn họ rồi hỏi Thư Lê: "Tại sao bọn em cũng có?"

 

"Bởi vì bọn em mời Danlof nhảy cùng!" Thư Lê nhún vai, bổ sung thêm một câu: "Mà là nhảy bước nữ đấy."

 

"Ha ha ha." Ba tiểu yêu tinh nở nụ cười rạng rỡ, lộ cả hàm răng, Dicio thì nhảy bước nam loạn xạ, còn Budno thậm chí còn chưa nhảy đã nhận được thư đề cử, cười đến vui vẻ.

 

Carola ôm trán, đành chịu thua.

Bình Luận (0)
Comment