Thư Lê không đồng tình với Elliott.
Ngày *****ên chào đời, bé con tinh linh đã bị anh chọc cho khóc toáng lên. Tiếng khóc vang trời, khiến tất cả tinh linh và yêu tinh có mặt đều rất đau lòng.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi Elliott bị Tinh Linh Vương phạt đến trang trại để quét dọn chuồng hươu và chuồng bò.
Elliott sờ mũi, ủ rũ rời đi.
Sau khi anh rời đi, tiếng khóc của bé con tinh linh bỗng nhiên dừng lại, trên khuôn mặt trắng trẻo hầu như không có lấy một giọt nước mắt.
Thư Lê cũng hiểu luôn, thằng nhóc này chỉ được cái sấm to mà mưa nhỏ, gào khóc om sòm nhưng có nước mắt đâu.
Bé con tinh linh sinh ra vào đúng ngày Hạ Chí, mang đến hy vọng cho tộc Tinh Linh, cả thành Tinh Linh đều tràn ngập niềm vui, âm nhạc và tiếng hát du dương, dễ chịu vang lên khắp mọi nơi.
Cuối cùng, đình viện bé con tinh linh cũng phát huy tác dụng.
Ban đầu, Ishar bám lấy Thư Lê, muốn ở cùng phòng với cậu nhưng bị tinh linh chuyên chăm sóc bé con ngăn lại.
"Không được, Ishar, em phải học cách tự lập." Tinh linh tóc nâu xinh đẹp lắc ngón tay thon thả, cúi người xuống nhẹ nhàng nói với bé con.
Vừa nghe nói không được ở cùng Thư Lê, Ishar lập tức chu môi.
Thư Lê thấy vậy, sợ cậu bé lại khóc, bèn do dự nói: "Helene, hay là .... Để bé ấy ở chung phòng với em đi?"
Nữ tinh linh tóc nâu tên Helene cười hỏi: "Lúc các em còn nhỏ, sau khi sinh ra, đều bám lấy Saiya hả?"
Thư Lê sửng sốt, lắc đầu: "Đương nhiên không."
Sau khi sinh ra, các bé con yêu tinh đều tự lập, có giường hoa riêng, không bám lấy Saiya, cũng không quấn quýt với thầy cô dạy mình.
Thư Lê ngồi xổm xuống, đối diện với Ishar đang chu mỏ, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại của cậu bé.
"Không sao đâu, chúng ta đang sống trong đình viện, có thể chơi cùng nhau. Bây giờ em đi với Helene về phòng mình nhé, được không?"
Ishar ngoan ngoãn gật đầu, giương mắt nhìn Helene.
Helene duỗi tay khom lưng, hỏi: "Có muốn chị ôm một cái không?"
"Không, muốn." Đôi chân ngắn ngủn của Ishar bước một bước về phía trước, bước đi một cách vững vàng.
Nhìn cơ thể nhỏ bé chao đảo của cậu bé, Thư Lê không nhịn được bật cười.
Helene bật cười lắc đầu, thong thả dẫn bé con rời đi.
Cuối cùng cũng tiễn được cậu bé đi, Thư Lê thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vào buổi sáng, sau khi sinh ra, bé con cứ luôn bám theo cậu, cậu đi đâu cũng đi theo không rời.
Ban đầu, Thư Lê vẫn rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại ôm lấy cậu bé, tranh thủ nựng một cái, vô cùng hạnh phúc, cậu đi đến đâu, cũng có ánh mắt ghen tị của các tinh linh dõi theo.
Nhưng mà, đến tối, khi bé con muốn ngủ cùng mình, Thư Lê lại cảm thấy hơi lo lắng.
Khi tới Vương Quốc Tinh Linh, mỗi buổi tối, cậu đều phải ra ngoài làm công việc thanh lọc, không thể chăm sóc tốt cho bé con.
May mắn thay Helene xuất hiện, giúp cậu mang bé con đi.
Helene là một nữ tinh linh hơn hai nghìn tuổi, đã chăm sóc nhiều bé con tinh linh, rất giàu kinh nghiệm, lần này, khi Ishar ra đời, cô ấy sẽ làm giáo viên dạy dỗ cậu bé.
Thư Lê đóng cửa lại, cử động cánh tay và bả vai đang đau nhức.
Thật ra, nuôi dạy bé con không phải là một công việc dễ dàng.
Mu bàn tay phải cậu bỗng nhiên nóng lên, ấn ký thần Lửa hiện lên, một luồng ánh sáng đỏ tỏa ra, rơi xuống giường và biến thành một tiểu ma thú mũm mĩm.
"Ngao ô ~"
Falm lười biếng duỗi thẳng tay chân ngắn ngủn mũm mỉm, dang rộng đôi cánh dơi, phát ra tiếng cười ngây ngô.
Đã ba năm trôi qua, nhưng hình dáng của nó không hề thay đổi chút nào, vẫn giữ nguyên dáng vẻ trẻ con.
Vì vậy, các yêu tinh càng thêm đồng cảm với nó, nghĩ rằng nó mắc khuyết điểm "không thể lớn lên" nên mới bị ma thú mẹ vứt bỏ.
Falm không biết xấu hổ nên không hề phản bác, nó sống thoải mái dưới Cây Thần, trải qua những ngày tháng vô cùng sung sướng.
Sau khi duỗi người, Farm lăn qua lăn lại trên chiếc chăn mềm mại, lảm nhảm trong miệng.
"Giường ở đây vẫn là thoải mái nhất! Vừa to vừa mềm mại, ta có thể lăn qua lăn lại. Không giống như căn phòng nhỏ của tiểu yêu tinh ở Cây Thần, trở mình một cái là đụng ngay vào tường."
"Cuối cùng bé con tinh linh kia cũng đi, ta bị nhốt trong ấn ký thần Lửa suốt một ngày rồi đó."
"Sperion, có trái cây không? Ta đói..."
Thấy dáng vẻ thoải mái của nó, bàn tay Thư Lê lập tức ngứa ngáy, muốn véo cái bụng béo của nó.
Ngày nào cũng ăn trái cây do các yêu tinh đút mà vẫn chưa no à?
"Sperion, Sperion, quả, quả ~~" Falm vẫy đuôi như một chú chó mặt xệ.
Thư Lê quả thực hết cách với nó, cậu lấy một quả lê từ nhẫn trữ vật ra rồi ném qua cho nó.
Falm nhảy cẫng lên, dùng cả bốn chân để bắt lấy quả một cách chính xác.
"Không được ăn trên giường." Thư Lê cảnh báo.
Falm vỗ cánh, bay đến bàn học, ngồi cạnh chiếc đèn đá ma thuật rồi há miệng ăn trái cây.
Thư Lê cũng không quan tâm tới nó nữa, cậu ngồi vào bàn đọc sách, lấy một chồng sách ra, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến nửa đêm, cậu muốn tranh thủ thời gian tra cứu tài liệu.
Hôm nay, cậu và các bạn nhỏ đã lợi dụng kẽ hở để đánh bại Elliott, sau khi ngày Hạ Chí kết thúc, các tiểu yêu tinh sẽ được rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh, đến thế giới loài người.
Cậu cần phải sắp xếp những thông tin đã thu thập được.
Sau ba năm miệt mài đọc sách nghiên cứu, cậu đã đoán được sơ bộ vị trí của tinh linh Đất và tinh linh Gió.
Sách cổ có ghi, thần Đất Lauvene Hudface là thần linh được người lùn và quỷ lùn tôn thờ.
Bọn họ cho rằng những khoáng thạch cần được nung đúc chính là sự ban ơn của thần Đất, nhà nhà đều thờ một bức tượng thần Đất, mỗi ngày đều quỳ xuống cầu nguyện trước tượng thần.
Tín đồ tôn thờ thần Lửa đã xây dựng thần điện Adas ở sa mạc Ergoga, vậy những người lùn và quỷ lùn tôn thờ thần Đất có xây dựng thần điện cho thần Đất không?
Câu trả lời là có, hơn nữa còn rất nhiều.
Khu vực Ancaker là nơi người lùn và quỷ lùn sinh sống, ở đó có hàng trăm thần điện thờ thần Đất, quy mô đều không nhỏ, mỗi năm đến ngày Sede, các điện thờ đều đông đúc, người lùn và quỷ lùn đều sẽ đến đó cầu nguyện.
Thư Lê cảm thấy, thần Lửa và tinh linh Lửa có mối quan hệ mật thiết, như vậy có lẽ thần Đất và tinh linh Đất cũng thường xuyên kề vai chiến đấu với nhau. Chỉ cần đi đến khu vực Ancaker, viếng thăm các điện thờ thần Đất, chắc chắn có thể tìm được manh mối về tinh linh Đất.
Cậu cầm bút lông chim, ghi chép cẩn thận.
Falm gặm quả xong, cúi đầu xem Thư Lê viết, nghiêng đầu.
"Cậu viết gì vậy?"
Thư Lê ngừng viết, nhìn những chữ vuông trên giấy rồi bình tĩnh nói: "Một dạng ghi chép riêng của tôi, đề phòng người khác giải mã."
Falm nấc cục một tiếng, rồi nhích lại gần cuốn sổ tay của cậu. "Mấy ký hiệu này trông ổn đấy, cái nào cũng vuông vức, nhìn gần giống nhau."
Thư Lê đóng cuốn sổ lại, chọc nhẹ vào cái bụng căng tròn của nó, rồi đổi sang chủ đề khác: "Ăn no chưa đấy?"
Falm sờ bụng: "Vừa đủ, nhưng nếu cậu cho ta thêm một quả nữa thì càng tốt."
Thư Lê đã quen với độ mặt dày của nó, thế là cậu lập tức nhét cho một quả kuku to cỡ quả anh đào cho nó cho xong chuyện.
Chỉ một miếng, Falm đã nuốt trọn quả kuku, dù đã được cho ăn hai quả, nhưng nó vẫn chưa thấy thỏa mãn.
"Tôi đi làm việc đây, cậu muốn quay về ấn ký thần Lửa hay ở lại trong phòng?" Thư Lê hỏi.
Falm nhảy lên giường, nằm trên chiếc chăn mềm mại, vẫy đuôi: "Đi sớm về sớm, vất vả rồi."
Bên trong ấn ký thần Lửa không có gì cả nên tất nhiên nó sẽ chọn một chiếc giường thoải mái.
Thư Ly ôm trán, giải trừ sức mạnh căn nguyên, quay về trang thái tí hon rồi tắt đèn đá ma thuật, vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Lần này đi Wanaku, ngoài việc thanh lọc Cây Mẹ và quả, cậu còn phải nói với Erfit rằng trong vài ngày nữa, cậu sẽ đến đất liền để rèn luyện.
Mặc dù rễ của Cây Mẹ trải dài khắp lục địa Austin, nhưng hầu hết đều bị sức mạnh bóng tối ô nhiễm, chỉ có rễ dẫn đến Vương Quốc Tinh Linh và sa mạc Ergoga đã được thanh lọc.
Ba năm trước, khi quyết định đến học viện ma pháp học tập, cậu lập tức thanh lọc nhánh rễ Cây Mẹ thông đến Trung Đình.
Cho nên, phải sau khi tới Trung Đình, cậu mới có thể tiếp tục làm công việc thanh lọc.
Thư Lê bay đến chỗ Cây Mẹ, trước tiên, cậu nhẹ nhàng cọ vào các quả, khích lệ quả nhanh lớn, phấn đấu ra đời thành công như quả số 3.
Sau khi cọ các quả xong, cậu nhanh chóng trèo vào thân Cây Mẹ.
"Ishar, đừng nằm trước cửa sổ nữa. Đến giờ đi ngủ rồi!" Helene nhẹ nhàng nói với bé con tinh linh đang nằm trên bệ cửa sổ.
Sau khi cô ấy bế Ishar về phòng, cậu bé vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc học cách tự tắm rửa, mặc quần áo. Cậu bé không khóc, không quậy, rất ngoan ngoãn, y như một ông cụ non.
Điều này hoàn toàn khác với những bé con tinh linh mà Helene từng chăm sóc trước đây.
Ngay từ khi mới sinh, các bé con tinh linh ánh sáng mọc trên cành chính của Cây Mẹ đã rất vui tươi và hoạt bát, các bé tò mò chạy nhảy khắp lâu đài, khiến những tinh linh chăm sóc bé con thường phải đuổi theo chúng.
Ngoài việc tỏ ra trẻ con trước mặt Sperion, Ishar vẫn luôn giữ khoảng cách với các tinh linh trưởng thành.
Sau một ngày quan sát, Helene cũng đã đoán được lý do.
Mặc dù đã được Sperion thanh lọc thành công, nhưng dù sao cậu bé cũng lớn lên trên cành Cây Mẹ ở Wanaku hơn bốn mươi năm, tận mắt chứng kiến thái độ lạnh lùng của những tinh linh hắc ám đối với bé con của họ.
Cậu bé chỉ mới trở về thân Cây Mẹ ba năm, còn chưa hoàn toàn thích ứng đã được sinh ra, cho dù biết tinh linh ánh sáng và tinh linh hắc ám không giống nhau, nhưng cậu bé theo bản năng vẫn giữ cảnh giác.
Helene nhìn vào cơ thể nhỏ bé của Ishar, đôi mắt ngấn lệ.
Ishar nhìn Cây Mẹ trong đình viện qua cửa sổ. Sau khi nghe Helene nói, cậu bé do dự một lúc, rồi nhanh nhẹn trèo xuống bệ cửa sổ, bước khỏi ghế xuống mặt đất.
Cậu bé đã tự đẩy chiếc ghế ra trước cửa sổ và dùng nó để trèo lên bệ cửa sổ. Bây giờ, chiếc ghế không còn tác dụng nữa, cậu bé liền dùng hết sức lực đẩy nó trở về vị trí ban đầu.
Trong suốt quá trình, Helene không hề giúp đỡ mà kiên nhẫn đợi cậu bé đẩy ghế xong, sau đó vừa vỗ tay vừa khen ngợi: "Ishar giỏi quá!"
Được khen, hai má của bé con ửng hồng lên, lễ phép nói: "Cảm ơn ạ."
Sau đó, Ishar bước đến giường của mình bằng đôi chân ngắn ngủn, rồi cởi giày, nhanh nhẹn trèo lên giường, chui vào chăn, ngoan ngoãn nằm xuống.
Helene bước đến gần giường, kéo chăn đắp cho Ishar, cúi xuống hôn lên trán cậu bé và nhẹ nhàng nói: "Chúc ngủ ngon, Ishar."
Những ngón chân của bé con không tự chủ co lại dưới chăn, thì thầm đáp lại: "Chúc ngủ ngon... Helene."
Helene tắt đèn đá ma thuật, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, mỉm cười nói: "Yên tâm ngủ đi, chị sẽ ở lại ngủ với em."
Ishar nhắm mắt lại, lắng nghe những bài ca tinh linh êm dịu của tinh linh và dần dần chìm vào giấc ngủ.
"Mau ngủ đi,
Đứa con yêu dấu của thần Ánh Sáng.
Con là ân sủng giữa ngàn tia nắng,
Bóng tối không thể chạm vào con.
Mau ngủ đi,
Hỡi đứa con thơ của mẹ thiên nhiên.
Gió từ vùng đất xa xăm
Đem đến cho con muôn lời chúc lành.
..."
Bé con trên giường bắt đầu ngủ say, Helene ngừng hát và rón rén bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Saiya và các tinh linh khác thấy Helene đi ra liền quan tâm hỏi: "Thế nào? Đã ngủ chưa?"
Helene giơ ngón tay lên suỵt một tiếng, nhỏ giọng nói: "Vừa mới ngủ."
Biết bé con đã ngủ, các tinh linh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi nhìn thấy Ishar phụ thuộc vào Sperion nhiều đến thế, họ liền biết rằng tâm lý của đứa trẻ này có chút vấn đề.
Bình thường, các bé con tinh linh ánh sáng vừa rơi xuống đất đều vô cùng vui vẻ, vô lo vô nghĩ chạy loạn khắp nơi, ầm ĩ toàn bộ lâu đài Thủy Tinh.
Nhưng Ishar lại quá hiểu chuyện, sau khi chui ra khỏi quả, trước tiên, cậu bé cúi chào Tinh Linh Vương, sau đó lao vào lòng Sperion, bám lấy cậu mãi không chịu xuống.
Sperion đi đâu, cậu bé đi theo đó, giống như chim non mới sinh, bám chặt vào chim mẹ.
Tất nhiên, Sperion vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, không thể đảm nhận vai trò "mẹ" được.
Việc chăm sóc bé con vẫn phải giao cho những tinh linh có nhiều kinh nghiệm.
May mà Ishar biết nghe lời, cậu bé đi theo Helene và ở riêng một phòng.
Bây giờ cuối cùng cậu bé cũng yên tâm đi ngủ, trái tim lo lắng của các tinh linh giờ đây mới được thả lỏng.
Thần Ánh Sáng ở trên cao, mong ngài hãy dành nhiều tình yêu và che chở cho những bé con tinh linh, chắc chắn các bé sẽ có thể khỏe mạnh trưởng thành.