Thư Lê tới Wanaku, cậu thuần thục chui ra khỏi thân Cây Mẹ, nhanh như chớp leo lên trên, ẩn mình bên dưới lá cây, không ngừng thanh lọc Cây Mẹ và quả.
Vì đã làm suốt mười ba năm nên cậu rất thành thạo với công việc này.
Khi cấp bậc của cậu tăng lên, số lượng và chất lượng thanh lọc cũng tăng theo, Cây Mẹ phục hồi ngày một tốt hơn, có thể tích trữ nguyên tố ánh sáng, khai thông cành và lá, cung cấp nguyên tố ánh sáng cho quả, duy trì được một, hai tháng cũng không thành vấn đề.
Mấy ngày nay, Thư Lê đều tranh thủ thời gian để thanh lọc Cây Mẹ, giúp nàng tích lũy được nhiều nguyên tố ánh sáng nhất có thể.
Khoảng cách từ Rừng Rậm Yêu Tinh đến Trung Đình khá xa, không chỉ phải vượt núi băng rừng, còn cần đi qua nhiều quốc gia, nếu không dùng ma thuật thì phải mất ít nhất hai tháng mới đến được Trung Đình.
Tất nhiên, bọn họ cũng có thể cưỡi ma thú để rút ngắn thời gian di chuyển, nhưng như vậy lại mất đi ý nghĩa của việc rèn luyện.
Hôm nay, Thư Lê dành nhiều thời gian để thanh lọc các nhánh Cây Mẹ hơn bình thường, sau đó, cậu lại lần lượt thanh lọc cho các quả.
Từ một năm trước, khi Cây Mẹ có thể tích trữ nguyên tố ánh sáng, tốc độ ra quả ở những cành nhánh đã chậm lại đáng kể, năm nay, cây chỉ cho ra mười quả, ít hơn hai mươi tới ba mươi quả so với những năm trước.
Đây là một tin tốt lành khiến ai nấy đều cảm thấy phấn khởi.
Khi mức độ thanh lọc ngày càng tăng lên, các nhánh cây có thể không còn ra quả nữa, nhờ đó số lượng tinh linh hắc ám sẽ được kiểm soát hiệu quả hơn.
Còn về việc cậu và Erfit nội ứng ngoại hợp tiếp tục trộm quả, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ lấy trộm hết hơn hai trăm quả trên các nhánh cây.
Nếu các nhánh của Cây Mẹ không còn ra quả mới nữa, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Tinh Linh Vương Hắc Ám.
Chẳng may chuyện này bị điều tra, có lẽ Erfit sẽ là người *****ên bị đưa vào danh sách tình nghi, vì hắn là tinh linh chịu trách nhiệm đếm số quả và tiếp nhận bé con tinh linh mới sinh, chỉ mình hắn là người hiểu rõ nhất tất cả thay đổi của Cây Mẹ.
Thư Lê từng hỏi Erfit đến lúc đó phải làm sao, vẻ mặt Erfit bình tĩnh, hắn nói rằng mình có cách giải quyết, nếu thất bại, hắn sẽ chấp nhận cái chết.
Sau khi nghe được câu trả lời này, Thư Lê rất kính phục hắn.
Ngoại trừ lớp da xanh xám ra, trông hắn không khác gì một tinh linh ánh sáng.
Hắn đáng lẽ nên sinh ra ở Vương Quốc Tinh Linh, chứ không phải ở Wanaku.
Thư Lê chọn ra mười quả để làm phép thanh lọc, sau đó nấp dưới lá cây chờ Erfit.
Mặt trời ở Wanaku vẫn cực kỳ chói chang như mọi khi, ánh nắng ban trưa còn đặc biệt gay gắt hơn, chỉ cần phơi dưới nắng nửa tiếng cũng đủ nóng đến mức bong một lớp da.
Thư Lê mặc bộ quần áo làm từ đá Obsidian nên cậu không sợ nhiệt độ cao và ánh nắng chói chang, cậu ngồi trong bóng râm của những tán lá, cảm thấy rất dễ chịu.
Cậu lặng lẽ giải phóng năng lực cảm ứng, kiểm tra toàn bộ đình viện.
Quả nhiên tinh linh hắc ám không thích ra ngoài vào buổi trưa, ở gần đó thậm chí còn chẳng có một con ma nào, trong số đó, Erfit là người đặc biệt nhất, luôn chọn tới đếm quả vào buổi trưa.
Điều này có thể có liên quan đến tính cách của hắn.
Qua nhiều năm đồng hành và quan sát, Thư Lê nhận ra Erfit là một người cực kỳ không hoà đồng, là một tinh linh hắc ám sống đơn độc. Thỉnh thoảng, có vài tinh linh hắc ám đi ngang qua đình viện của Cây Mẹ, khi nhìn thấy hắn, bọn họ liền buông những lời mỉa mai đầy chua chát.
Từ những lời nói ghen tị đó, có thể thấy được Tinh Linh Vương Hắc Ám rất coi trọng Erfit và trao cho hắn quyền lực không nhỏ.
Ví dụ, tất cả bé con tinh linh hắc ám mới sinh trong ba năm qua đều do Erfit quản lý, Tinh Linh Vương Hắc Ám còn cử bốn trợ thủ tới để hắn sai khiến. Khi bé con được một tuổi sẽ căn cứ vào thiên phú để tiến hành bồi dưỡng bọn chúng theo các hướng khác nhau.
Nhờ sự chăm sóc của Erfit, môi trường bé con tinh linh hắc ám trưởng thành đã thay đổi hoàn toàn, trong vòng ba năm, số lượng bé con chết yểu có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chứng kiến những thay đổi này, Thư Lê cảm thấy khâm phục hắn từ tận đáy lòng.
Có thể đứng lên từ nghịch cảnh, chịu đựng vô số áp lực và khó khăn, giữ vững quan điểm của bản thân, đề xướng cải cách và đạt được kết quả, điều này quả thật rất đáng quý.
Nếu đổi lại thành Thư Lê đứng vào vị trí của hắn, chỉ sợ cậu sẽ không làm được như vậy.
Sự cạnh tranh giữa các tinh linh hắc ám quá tàn khốc, một khi không cẩn thận, sẽ có thể trở thành đá kê chân cho người khác.
Trong lúc suy nghĩ, cậu cảm thấy có người đã đi vào đình viện.
Là Erfit.
Hắn khoác lên mình một chiếc áo choàng có mũ trùm màu xám, bước đi không nhanh không chậm, hắn đi đến dưới nhánh Cây Mẹ, cẩn thận lấy sổ ghi chép và bút ra, rồi ngẩng đầu lên đếm quả.
Từ trước đến nay, Thư Lê đều không quấy rầy khi hắn đang đếm quả, cậu kiên nhẫn chờ đến khi hắn đếm xong mới lấy một món đồ nhỏ tinh xảo từ trong nhẫn trữ vật ra.
Món đồ nhỏ đó có kích thước bằng hạt ngọc trai, làm từ kim loại tinh khiết, được tạo thành từ hơn một trăm bộ phận nhỏ tinh xảo, ở giữa có một nút nhỏ, chỉ cần nhấn vào sẽ lập tức kích hoạt Ma Pháp Trận đã được cài sẵn.
Món đồ nhỏ phát ra âm thanh sột soạt, Thư Lê đặt nó lên tai và nhẹ nhàng gọi một tiếng "này".
Erfit đóng sổ ghi chép, động tác của hắn dừng lại, giơ ngón tay bóp nhẹ lên đôi hoa tai kim loại đang đeo trên tai.
Kiểu dáng của đôi hoa tai này giống với món đồ nhỏ mà Thư Lê lấy ra, tỏa ra ánh sáng lấp lánh mờ nhạt, bên trong truyền ra một âm thanh rất nhỏ.
Thư Lê cúi xuống nhìn vào phản ứng của Erfit, liền biết hắn đã nhận "điện thoại không dây" của mình.
Đúng vậy, cậu đặt tên cho món đồ nhỏ này là "chuông gió".
Chuông gió này không phải chuông gió mà chúng ta thường thấy.
Từ khi bắt đầu học rèn và Ma Pháp Trận, cậu thường nảy sinh nhiều ý tưởng kỳ lạ, kết hợp Ma Pháp Trận và phương pháp rèn để chế tạo lại những đồ vật tiện ích trong thế giới ban đầu.
Chuông gió là một trong những "phát minh" mà cậu cảm thấy hài lòng nhất.
Bên trong được lắp đặt đá ma thuật hệ gió, khắc ma pháp trận truyền âm, âm thanh sẽ được truyền qua không khí và đưa vào một máy thu khác.
Đây là một dạng biến tướng của điện thoại không dây.
Đáng tiếc là bởi vì kỹ thuật còn hạn chế nên khoảng cách truyền sóng chỉ mới được năm mươi mét, nếu xa hơn sẽ bị mất tác dụng.
Đương nhiên, các yêu tinh trưởng thành không hề coi trọng phát minh nhỏ này của cậu, bởi vì khi đạt tới cảnh giới Pháp Thánh, ma pháp "cảm ứng tâm linh" còn mạnh hơn "điện thoại không dây" nhiều, không chỉ có thể giao tiếp ở khoảng cách xa, mà còn có thể định vị, lại được thêm vào một lớp ma pháp bảo mật cao cấp, không ai có thể ngăn cản giữa chừng.
So với "cảm ứng tâm linh" mạnh mẽ, chuông gió do Thư Lê phát minh cùng lắm chỉ được xem là món đồ chơi yêu thích của thiếu niên yêu tinh mà thôi.
Tuy bị coi là đồ chơi, nhưng Thư Lê vẫn tận dụng nó, cậu đã tặng cho Erfit một chiếc "chuông gió" để tiện cho việc giao tiếp và trao đổi.
Dù sao, nếu lần nào cũng để Erfit leo lên cây nói chuyện với cậu, sẽ càng dễ bị lộ hơn.
"Erfit, Erfit, anh có đang nghe không?" ***** giọng hỏi.
"Ừm."
Giọng nói hờ hững truyền ra từ trong chuông gió.
"Chuyện này... Em muốn nói với anh một chuyện, vài ngày nữa em sẽ tới lục địa du lịch, có lẽ sẽ không thể đến đây thanh lọc cho Cây Mẹ trong vòng một, hai tháng." Thư Lê thành thật nói.
Nghe vậy, Erfit lập tức sững sờ.
Tiểu yêu tinh sắp rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh, đến lục địa du lịch à?
Cậu chỉ mới mười tám tuổi, còn tới tám mươi hai năm nữa mới đến tuổi trưởng thành của yêu tinh là một trăm tuổi, tại sao lại vội vã rời khỏi sự bảo vệ của yêu tinh trưởng thành như vậy?
"Đại lục rất nguy hiểm." Erfit nói. Tiểu yêu tinh vị thành niên quá đơn thuần, dù đã đạt đến Đại Pháp Sư cấp trung, nhưng khi thiếu kinh nghiệm sống, vẫn rất dễ bị lừa gạt.
Sao Tinh Linh Vương lại đồng ý với yêu cầu của cậu chứ?
"Em biết." Mặc dù giọng điệu của Erfit vẫn lạnh nhạt, nhưng Thư Lê vẫn nhận ra sự quan tâm ở trong đó, trong lòng cậu khẽ ấm lên: "Không chỉ mỗi mình em, còn có bốn người bạn của em nữa, chúng em sẽ lập nhóm đến học tại Học viện Ma pháp Saint Velia ở Trung Đình."
Erfit nghe vậy, nhẹ nhàng nói: "Bất kể thế nào em cũng phải chú ý an toàn."
Thư Lê mỉm cười: "Cảm ơn anh, em sẽ chú ý."
Mặc dù bề ngoài trông Erfit có vẻ lạnh lùng, thật ra trong thâm tâm hắn lại là một tinh linh hắc ám dịu dàng.
"Chỉ là trong thời gian rời đi, em sẽ không thể mang thảo dược đến cho anh được."
"Không sao." Erfit nói: "Anh vẫn còn rất nhiều ở trong kho, đủ dùng nửa năm."
"Vậy là tốt rồi!" Thư Lê nhẹ nhàng thở ra: "Nhưng anh yên tâm, bộ rễ thông tới Trung Đình của Cây Mẹ đã được thanh lọc, khi nào cuộc sống ở Học viện Ma pháp ổn định, em sẽ tiếp tục đến đây thanh lọc cho Cây Mẹ, đồng thời hái thuốc cho anh luôn."
Erfit im lặng một lúc, rồi đáp: "Được."
Hắn ngẩng đầu nhìn nhánh cây, tìm kiếm bóng dáng của tiểu yêu tinh giữa những tán lá um tùm, nhưng nhìn quanh một vòng mà vẫn chẳng thấy ai cả.
Hơi thở của tiểu yêu tinh đã hòa làm một với Cây Mẹ, không thể dùng năng lực cảm nhận để tra xét, cậu theo thói quen trốn dưới tán lá, cách nhau hơn hai mươi mét, hắn hoàn toàn không thấy rõ vị trí của cậu.
"Đúng rồi, đúng rồi, nói cho anh một tin tốt này."
Giọng nói phấn khích của tiểu yêu tinh vang lên trong chiếc chuông gió được ngụy trang thành đôi khuyên tai.
Erfit lấy lại bình tĩnh, thản nhiên hỏi: "Tin tốt gì?"
"Quả số ba đã sinh ra rồi!" Thư Lê gằn giọng, kích động nói: "Mới sinh sáng nay, là một bé con tinh linh ánh sáng đáng yêu! Vương đặt tên cho cậu bé là Ishar, nghe rất hay đúng không?"
Cậu lải nhải nói liên miên rất nhiều chuyện về bé con tinh linh, Erfit chăm chú lắng nghe, hoàn toàn không thấy cậu phiền phức tẹo nào, thậm chí còn mong cậu kể thêm nhiều chuyện về bé con tinh linh.
Quả thứ ba... Quả được nuôi dưỡng ở đây hơn bốn mươi năm sau đó được tiểu yêu tinh thanh lọc rồi chuyển sang thân Cây Mẹ, hôm nay đã được sinh ra rồi ư?
Thật tốt!
Trở thành bé con tinh linh ánh sáng, bé con sẽ nhận được tình yêu thương và sự chăm sóc của các yêu tinh trưởng thành, lớn lên khỏe mạnh.
Erfit lắng nghe tiểu yêu tinh kể về bé con, tâm trạng hắn trở nên phức tạp, vừa mất mát lại vừa thấy vui mừng.
Mười phút sau, khi truyền đạt xong những lời cần nói, Thư Lê lễ phép chào tạm biệt Erfit rồi chui vào thân Cây Mẹ, trở về Vương Quốc Tinh Linh.
Khi trở về phòng, cậu liền nhìn thấy Falm đang nằm ngửa, chiếc bụng tròn vo lộ ra ngoài, bốn chân chổng lên, vùi mình trong lớp chăn mềm mại, ngủ khò khò.
Có lẽ cảm nhận được hơi thở của cậu, Falm cử động đôi chân ngắn mũm mĩm, khẽ mở mắt nhìn, rồi xoay người lại ngủ tiếp.
Thấy dáng vẻ này của nó, khóe miệng Thư Lê run rẩy.
Cậu đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó lao vào chăn, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Thư Lê thức dậy sớm, cậu biến lớn cơ thể, thay trang phục gọn gàng, đeo những món trang sức tinh xảo, chiếc vương miện hoa nhỏ biến thành vòng bạc nằm chễm chệ trên đầu cậu.
Hôm nay là ngày *****ên của lễ Hạ Chí, các yêu tinh và tinh linh đều tập trung ở điện đường, ăn uống tiệc tùng, đàn ca tấu nhạc, hát hò nhảy múa, cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời.
Falm ham ăn, nghĩ đến những món ăn ngon, nó kiên quyết không chịu đi vào ấn ký thần Lửa mà ngồi trên vai Thư Lê như một thú cưng nhỏ, theo cậu ra khỏi phòng.
"Chào buổi sáng, Sperion." Trong hành lang, những thiếu niên yêu tinh nhiệt tình chào hỏi cậu.
"Chào buổi sáng, Lois." Thư Lê tươi cười rạng rỡ đáp lại.
Lois nhìn thấy Falm trên vai cậu, ánh mắt dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ lớp vảy trên lưng nó: "Chào buổi sáng, Falm."
"Ngao ô..." Hỏa Long Địa Tích ngụy trang thành tiểu ma thú phát ra tiếng kêu nũng nịu.
"Đói bụng chưa? Ăn trái cây lót dạ trước đi." Lois lấy quả kuku mà yêu tinh thích ăn nhất từ trong nhẫn trữ vật ra, nhét vào ngực Falm.
Mới sáng sớm đã được cho ăn, Falm vui vẻ vẫy đuôi, ôm chặt trái cây vào lòng gặm. Thư Lê phục sát đất với độ mặt dày của nó.
"Sperion ~~" Misina tám tuổi và các bạn nhỏ vỗ cánh bay tới, bay lơ lửng trước mặt Thư Lê, hét lên thật to: "Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng Misina, chào buổi sáng Lanlor..." Thư Lê đưa ngón tay ra lần lượt xoa đầu mấy đứa nhỏ.
Misina chớp đôi mắt xanh lam hỏi: "Sperion, cho em sờ Falm một chút được không?"
Động tác gặm quả của Falm khựng lại, chóp đuôi khẽ chạm vào lưng Thư Lê, ra hiệu cho cậu từ chối.
Tuy nhiên, Thư Lê không để ý đến ám chỉ của nó, cậu mỉm cười để nó xuống, đẩy về phía Misina: "Hôm nay các em hãy chăm sóc nó nhé!"
"Tuyệt vời!" Được ***** tiểu ma thú, Misina vui vẻ gật đầu, cả người gần như nằm dài trên cái bụng tròn vo của Falm, vừa véo vừa bóp.
"Tớ cũng muốn sờ, cho tớ sờ với." Bảy tiểu yêu tinh khác lao lên, ai nấy đều vươn tay ra, "vò nát" bụng của Falm.
Falm muốn vùng vẫy nhưng không thể làm gì được vì bị các tiểu yêu tinh bao vây, người này sờ một cái, người kia sờ một cái, tất cả đều chơi đùa rất vui vẻ.
Thư Lê không hề tỏ ra thông cảm chút nào với nó, nhìn thấy học sinh giỏi Yên Tĩnh, cậu liền nhanh chóng bước tới, nhiệt tình chào hỏi anh: "Chào buổi sáng, Kumandi."
"Chào buổi sáng." Kumandi dịu dàng gật đầu với cậu.
Angel, Dicio, Budno lần lượt bước ra khỏi phòng, sau khi chào hỏi nhau, nhóm thiếu niên yêu tinh vui vẻ bước về phía điện đường.
Hôm nay, bọn họ ăn sáng ở điện đường.
Bên trong điện đường rộng lớn, tinh linh trưởng thành và các yêu tinh đang bận rộn sắp xếp đồ ăn, khi thấy các tiểu yêu tinh đến, bọn họ liền mỉm cười ra hiệu cả đám đi đến khu vực đã sắp xếp đồ ăn sẵn để ăn sáng.
Thư Lê nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của bé con tinh linh.
Hả?
Không thấy bé con tinh linh đâu cả, nhưng cậu lại nhìn thấy một vị khách quen.
"Hamon!" Cậu ngạc nhiên kêu lên: "Sao anh lại tới đây?"