Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 165

Hamon, vị vương trẻ nhất tộc Rồng, đồng thời cũng là học trò của Tinh Linh Vương, cứ cách dăm ba bữa, hắn lại vượt qua vịnh Saint Basile, bay từ đảo Rồng đến Vương Quốc Tinh Linh thăm hỏi Tinh Linh Vương, tiện thể mang theo một đống bảo vật có giá trị không nhỏ cho Thư Lê.

 

Hôm nay, Long Vương hiếm hoi mặc lên mình một bộ lễ phục lộng lẫy. Mái tóc bạc của hắn được chải chuốt tỉ mỉ, trán đeo trang sức bằng vàng tượng trưng cho thân phận, cả người toát lên vẻ cao quý tột độ.

 

Đứng bên cạnh hắn là một thiếu niên xa lạ, tóc bạc mắt bạc, dáng người cao ráo, cách ăn mặc cũng long trọng như Long Vương, trên đầu cậu ta đeo vòng trán lấp lánh ánh vàng, vừa nhìn liền biết thân phận không tầm thường.

 

Thư Lê nghi ngờ nhìn ngắm cậu ta, đối phương *****̃ng đang tò mò nhìn lại cậu.

 

Đi cùng Long Vương, chắc cũng là tộc Rồng nhỉ?

 

Thư Lê khẽ gật đầu với thiếu niên một cách hàm súc, rồi nhìn sang Hamon.

 

Hamon nhìn thiếu niên yêu tinh trước mắt, cười ha ha nói: "Hai năm không gặp, cậu lại cao thêm rồi."

 

Thư Lê khẽ giật mình.

 

Quả nhiên gặp người lùn thì đừng nên nói chuyện lùn, chiều cao chính là điểm nhạy cảm của cậu.

 

Những thiếu niên yêu tinh sinh cùng lứa với cậu, ai nấy đều cao hơn cậu, điều này đã đủ khiến cậu buồn bực lắm rồi. Kết quả Hamon vừa mới gặp mặt đã trái lương tâm khen cậu cao lên, quả thực rất đáng châm chọc.

 

Tuy nhiên, người tới là khách, ngoại trừ mỉm cười, cậu cũng chỉ có thể mỉm cười.

 

"Cảm ơn lời khen của anh." Thư Lê lịch sự cúi chào hắn theo phép xã giao, rồi chuyển sang nhìn thiếu niên tóc bạc bên cạnh: "Vị khách này là người trong tộc của anh à?"

 

Thường ngày, Long Vương đều một mình đến Vương Quốc Tinh Linh, hôm nay hắn vậy mà lại dẫn theo bạn đồng hành, thật hiếm có.

 

Thiếu niên tóc bạc chớp mắt, muốn nói lại thôi.

 

Hamon cười ha ha, đẩy thiếu niên tóc bạc đến trước mặt tiểu yêu tinh, hỏi: "Cậu xem cậu ấy giống ai?"

 

Thư Lê mơ hồ. Giống ai? Cậu không nhìn ra!

 

Những thiếu niên yêu tinh khác vây quanh, lần lượt chào Long Vương, sau đó ai nấy cũng đều xoay quanh nhìn chằm chằm thiếu niên tóc bạc.

 

Thiếu niên tóc bạc bị nhiều đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm như vậy, có hơi ngượng ngùng nép vào bên cạnh Hamon.

 

"Cậu ấy cũng thuộc tộc Rồng phải không?"

 

"Đi cùng anh Hamon, chắc chắn là tộc Rồng rồi!"

 

"Trưởng thành chưa nhỉ?"

 

"Nghe nói tộc Rồng cũng là một trăm tuổi mới trưởng thành."

 

"Vậy có phải cậu ấy cũng là vị thành niên giống như chúng ta không?"

 

"Có thể lắm, chỉ có điều cậu ấy nhút nhát quá, chẳng nói gì cả."

 

"Ha ha ha, chắc chắn là xấu hổ rồi!"

 

Các thiếu niên yêu tinh mồm năm miệng mười, nói đến mức thiếu niên tóc bạc đỏ bừng mặt, tay chân cũng không biết đặt vào đâu.

 

Thư Lê suy nghĩ một lúc lâu *****̃ng đoán không ra cậu ta là ai.

 

Trí nhớ của yêu tinh rất tốt, chuyện từ mấy trăm, mấy ngàn năm trước cũng sẽ không quên. Thư Lê lục lọi ký ức suốt mười tám năm qua, cậu chắc chắn và khẳng định bản thân mình trước đây chưa từng gặp thiếu niên tóc bạc này bao giờ.

 

Cậu lắc đầu với Hamon: "Tôi không đoán ra được."

 

Bàn tay của Hamon vỗ lên đầu thiếu niên tóc bạc: "Ngày thường không phải rất biết nói chuyện à? Sao bây giờ lại ấp a ấp úng như một con sâu nhỏ vậy?"

 

"Em... Em mới không phải sâu!" Thiếu niên tóc bạc lập tức phản bác, gạt phắt bàn tay ma quỷ đang làm rối tóc mình ra, cậu ta phồng má, cố gắng đè cơn tức xuống. Sau đó, thiếu niên nhìn về phía Thư Lê, lắp bắp nói bằng tiếng Tinh Linh: "Cậu... Chào cậu, Sperion, tớ là Amanda, đã lâu không gặp."

 

"Amanda?" Thư Lê và những thiếu niên yêu tinh khác đều vô cùng ngạc nhiên.

 

"Amanda không phải là một con rồng con màu trắng à?" Budno nghi ngờ hỏi.

 

"Ngốc, rồng con *****̃ng sẽ lớn lên." Dicio bấm ngón tay, khẽ gõ vào trán hắn ta.

 

Budno nhanh nhẹn né tránh, làm mặt quỷ với hắn.

 

Angel nhìn thiếu niên tóc bạc từ đầu đến chân một lượt, chỉ vào một lọn tóc vàng trong mái tóc bạc của cậu ta, nói: "Tớ nhớ phần lưng rồng con có một hàng vảy màu vàng kim nhỏ li ti."

 

Khi tộc Rồng biến thành hình người vẫn sẽ thể hiện những đặc điểm của hình dạng rồng.

 

Hamon nhíu mày. Tiểu yêu tinh tên Angel này quan sát thật tỉ mỉ, đã mười ba năm trôi qua mà vẫn còn nhớ như in vảy lưng của Amanda.

 

Bị các tiểu yêu tinh bình phẩm từ đầu đến chân, gò má Amanda ửng đỏ.

 

Thư Lê nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cậu ta bây giờ, rồi nhớ lại vẻ yếu ớt khi còn là rồng con trước kia. Cậu cố nén nụ cười, tao nhã lịch sự nói: "Amanda, chào mừng cậu đến Vương Quốc Tinh Linh làm khách. Hôm nay là ngày *****ên của lễ Hạ Chí, hi vọng cậu chơi vui vẻ ở đây."

 

"Cảm ơn cậu, Sperion." Amanda thầm thở phào, ***** bờ môi khô khốc nói: "Tớ rất nhớ các cậu, nhưng anh trai lại không chịu dẫn tớ tới Vương Quốc Tinh Linh. Trừ phi tớ biến thành hình người mới có thể tìm các cậu chơi. Tớ không thể làm gì khác ngoài cố gắng học tập, một năm trước, cuối cùng tớ cũng đã thành công."

 

Thư Lê nghe cậu ta nói như vậy, chân thành nói: "Chúc mừng cậu, Amanda."

 

Theo lời Cite nói, tốc độ phát triển của tộc Rồng khá chậm, một trăm năm sau khi trưởng thành mới có thể biến thành hình người. Hiện giờ Amanda còn chưa trưởng thành mà đã có hình dạng con người, rõ ràng có năng khiếu phi thường.

 

"Chúc mừng cậu nhé, Amanda!"

 

"Cậu thật sự cực kỳ giỏi!"

 

"Chúng tớ cũng rất nhớ cậu."

 

"Cậu có thể đến đây thật sự quá tốt, lát nữa chúng ta tỉ thí một chút đi."

 

"Dicio, đừng lúc nào cũng nghĩ đến đánh nhau, chúng ta phải hòa đồng với khách nhé!"

 

"Tỉ thí không phải đánh nhau."

 

"Lễ Hạ Chí không tỉ thí."

 

Ở đâu có các thiếu niên yêu tinh, ở đó đều cực kỳ náo nhiệt. Những yêu tinh và tinh linh trưởng thành thấy vậy, không hẹn mà cùng nở nụ cười hòa ái.

 

Mặc dù đã mười ba năm không gặp, thế nhưng tình bạn giữa các thiếu niên vẫn rất thuần khiết. Chỉ cần trò chuyện thêm vài câu, cả đám đã tìm lại cảm giác trước đây, rất nhanh đã hoà mình.

 

"Amanda, cậu có tin tức gì về Pon và Nya không?" Angel hỏi thiếu niên tộc Rồng.

 

Pon và Nya là hai bé con người cá bị cướp biển bắt cóc năm xưa. Đã mười ba năm trôi qua, không biết hiện giờ họ sống thế nào.

 

Đảo Rồng và đảo Người Cá gần nhau, không có rào cản ở giữa, chắc hẳn có qua lại với nhau.

 

Quả nhiên, Amanda đáp: "Năm năm trước, anh trai có dẫn tớ tới đảo Người Cá, chơi cùng họ mấy ngày. Hai người họ *****̃ng rất nhớ các cậu, nhưng bọn họ bị quản lý còn nghiêm hơn cả tớ nữa! Nữ vương không cho phép họ rời khỏi đảo Người Cá nửa bước."

 

Bé con người cá không có sức chiến đấu, rời khỏi sự bảo vệ của người cá trưởng thành sẽ trở thành con mồi của các chủng tộc khác.

 

Từ khi hai bé con người cá bị pháp sư vong linh và tinh linh hắc ám bắt cóc, nữ vương Shuratis đã ban hành quy định mới, cấm các bé con rời khỏi đảo Người Cá nửa bước.

 

Nói cách khác, nếu Pon và Nya không học thành thạo bản lĩnh thì cũng đừng hòng ra ngoài tìm nhóm yêu tinh chơi.

 

"Họ không ra được nhưng chúng ta có thể đi vào mà!" Budno giơ một ngón tay lên, nói với vẻ rạng rỡ.

 

"Chúng ta đi vào bằng cách nào?" Lois hỏi. Tiểu yêu tinh chưa thành niên cũng không thể rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh.

 

"Tớ nói là chúng ta, chúng ta." Budno chỉ vào Thư Lê, Dicio, Angel, cùng với Kumandi vẫn đang im lặng.

 

Những thiếu niên yêu tinh khác nghe vậy, phát ra âm thanh ghen tị và đố kỵ.

 

"A a a, sao tớ lại quên mất, các cậu có thể đến đại lục rèn luyện trước thời hạn chứ!" Jonah xòe tay, nói với vẻ cực kỳ ngưỡng mộ.

 

Amanda khó hiểu hỏi: "Rèn luyện ở đại lục trước thời hạn là sao?"

 

Hamon đang đứng gần đó nói chuyện với các tinh linh khác, nghe thấy cuộc trò chuyện của các thiếu niên, không khỏi vểnh tai lên.

 

"Năm người chúng tớ đã vượt qua khảo nghiệm của Vương, mấy ngày nữa sẽ khởi hành đến học viện ma pháp ở Trung Đình học tập." Dicio ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.

 

"Học viện ma pháp?" Hamon đi tới: "Là học viện ma pháp Saint Velia do Pháp Thần Danlof lập ra cách đây hai ngàn năm phải không?"

 

Toàn bộ đại lục Austin có hơn mười ngàn học viện ma pháp, nhưng nổi tiếng nhất chính là học viện ma pháp Saint Velia, tập hợp các thiên tài từ khắp các quốc gia trên đại lục, có thể nói là nơi hội tụ tinh hoa.

 

"Đúng vậy." Thư Lê nói: "Chúng tôi đều có thư giới thiệu của học viện ma pháp."

 

"Ba năm trước, khi Danlof đến Vương Quốc Tinh Linh, anh ấy đã tự tay viết cho chúng tôi đấy!" Budno để lộ hàm răng trắng bóng.

 

Hamon vuốt chiếc cằm nhẵn nhụi, nhìn đứa em trai ngốc nghếch của mình: "Ừm, đi học ở học viện ma pháp của loài người, ý kiến này rất tuyệt. Quyết định như vậy đi!"

 

Hắn ngẩng đầu nhìn Tinh Linh Vương đang đi về phía bọn họ, cung kính cúi chào.

 

"Thưa thầy, con có một yêu cầu quá đáng. Không biết liệu có thể cho phép em trai của con là Amanda cùng đến học viện ma pháp học chung với nhóm Sperion được không ạ?"

Bình Luận (0)
Comment