Đi học ở học viện ma pháp Saint Velia?
Nghe anh trai nói vậy, Amanda liền trợn tròn mắt.
Không phải chứ...
Trước khi đến Vương Quốc Tinh Linh, anh trai chưa hề nhắc đến chuyện này với cậu ta!
Nhưng mà nếu có thể đi học ở học viện ma pháp cùng với các tiểu yêu tinh, dường như cũng là một chuyện rất thú vị!
Vừa nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt Amanda lập tức chuyển từ ngạc nhiên sang vui vẻ bất ngờ. Cậu ta ở đảo Rồng ngán tới tận cổ rồi, giờ có cơ hội đến đại lục du lịch thì còn gì hạnh phúc bằng!
Hôm nay đến đây đúng là không sai.
Cậu ta vui vẻ cười toe toét, nhìn Tinh Linh Vương cao quý với vẻ mặt mong chờ.
Đừng nói Amanda cảm thấy ngạc nhiên, sau khi nghe thấy câu hỏi của Hamon, ngay cả Thư Lê *****̃ng kinh ngạc không thôi.
Để rồng con chưa thành niên đi cùng bọn họ đến đại lục rèn luyện liệu có ổn không? Mấy yêu tinh bọn họ nỗ lực học tập, cố gắng nâng cao thực lực của bản thân, đạt được yêu cầu nghiêm khắc của Tinh Linh Vương và Elliott mới được cho phép đi ra ngoài rèn luyện.
Bọn họ hoàn toàn không biết thực lực hiện tại của Amanda ra sao, lỡ như xảy ra bất trắc gì thì sao?
Tinh Linh Vương mặc lễ phục tinh xảo lộng lẫy, cười nhạt nói: "Hamon, con phải biết rằng, rồng con đến đại lục rèn luyện là một chuyện nguy hiểm."
Hamon nói: "Thầy yên tâm, mặc dù Amanda hơi đần, hơi ngốc nghếch, lại có vẻ vụng về nhưng sức chiến đấu của nó không thua gì Đại Kiếm Sư, cấp bậc ma pháp *****̃ng gần bằng Ma Đạo Sư. Ở đảo Rồng chúng con, chỉ cần có thể hóa thành hình người đều có thể đăng kí đến đại lục mài giũa."
Lúc đầu, khi nghe anh trai nói mình đần độn, khóe miệng đang nhếch lên của Amanda lập tức rủ xuống, bất mãn trừng mắt. Sau khi nghe nửa câu khen phía sau, cơn giận của cậu ta lập tức biến mất, không tự chủ được ưỡn ngực, lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Tinh Linh Vương nghiêng đầu hỏi các thiếu niên yêu tinh sắp ra ngoài rèn luyện: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Thư Lê và năm thiếu niên yêu tinh khác đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời chưa thể đưa ra quyết định chắc chắn được.
"Tôi nghe theo Sperion." Budno nói.
"Tôi cũng nghe theo Sperion." Từ trước đến nay, Dicio chỉ nghe lời lão đại như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lão đại nói thế nào, hắn sẽ làm như thế đó.
Angel đồng tình gật đầu: "Sperion nói được thì là được."
Áp lực dồn lên người Thư Lê, Thư Lê nhìn về phía Kumandi. Kumandi là yêu tinh lớn tuổi nhất trong số họ, tính cách của anh trầm tĩnh, suy nghĩ vấn đề toàn diện, lời nói ra khiến người ta tin phục.
Nhận được ánh mắt dò hỏi của Thư Lê, Kumandi nhìn về phía Amanda đang kiêu hãnh đứng thẳng.
Amanda bị đôi mắt màu tím của đối phương nhìn chằm chằm, sự kiêu ngạo lập tức giảm đi mấy phần. Cậu ta liền đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng.
Kumandi không nhanh không chậm nói: "Amanda, nếu em muốn đi cùng bọn anh đến đại lục rèn luyện, vậy thì nhất định phải làm được những điểm sau đây."
Amanda thậm chí còn chưa nghe yêu cầu đã đồng ý ngay lập tức: "Được!"
Cơ hội khó có được, cậu ta không muốn bỏ lỡ.
"Em đừng vội đồng ý, hãy nghe anh nói hết đã rồi quyết định." Kumandi nói: "Một là, ra ngoài phải nghe theo chỉ huy; hai là, tự lo liệu cuộc sống của bản thân, sửa đổi những thói quen xấu; ba là, giữa các đồng đội nhất định phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau; bốn là, khi gặp khó khăn, phải thảo luận với đồng đội ngay lập tức, tuyệt đối không được làm theo ý mình. Nếu em làm được hết những điều này thì có thể gia nhập đội của bọn anh."
Amanda cúi đầu, suy nghĩ thận trọng trong hai phút, rồi ngẩng đầu lên nhìn Thư Lê, trong đôi mắt màu bạc lộ ra ánh sáng kiên định.
"Em có thể làm được!"
Mặc dù cậu ta vẫn luôn sống ở đảo Rồng, nhưng mỗi lần anh trai đến Vương Quốc Tinh Linh, sau khi trở về đều sẽ kể cho cậu ta nghe rất nhiều câu chuyện liên quan tới Sperion.
Nghe xong những câu chuyện đó, lòng cậu ta trở nên phấn chấn, càng cố gắng học tập hơn.
*****ên là học tốt các loại ngôn ngữ.
Mười ba năm qua, cậu ta đã thành thạo tiếng Rồng, tiếng Tinh Linh, tiếng đại lục thông dụng.
Thứ hai là nâng cao thực lực, cậu ta có khả năng tự bảo vệ bản thân siêu mạnh.
Người trong tộc trên đảo đều khen cậu ta có thiên phú cao, ngộ tính mạnh, tương lai sẽ trở thành một con rồng bạc lợi hại như ông nội.
Ông nội cậu ta là Redek đã tham gia vào cuộc chiến giữa các vị thần vạn năm trước, từng kề vai chiến đấu với Tinh Linh Vương, ***** vô số ma quân ma tướng bò từ địa ngục ra ngoài.
Mặc dù cuối cùng ông nội đã hy sinh, nhưng ông ấy là anh hùng của tộc Rồng.
Amanda lớn lên trong những câu chuyện về ông nội, lập chí trở thành một dũng sĩ tộc Rồng như ông nội. Khi biến thành hình rồng, sau lưng cậu ta cũng có một hàng vảy màu vàng kim giống như ông nội. Người trong tộc đều nói cậu ta kế thừa huyết mạch của ông nội, tương lai chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn, cậu ta vô cùng tin tưởng điều đó.
Trước khi trưởng thành, việc phiêu lưu ở đại lục cùng những người bạn yêu tinh sẽ giúp ích cho sự trưởng thành của cậu ta.
Cậu ta tin rằng mình có thể làm được toàn bộ yêu cầu của Kumandi.
Hamon đứng một bên nhìn dáng vẻ tràn ngập tự tin của em trai mình, trong lòng cực kỳ vui mừng. Xem ra việc tiếp xúc nhiều với các tiểu yêu tinh có thể khuyến khích em trai trở nên ưu tú hơn.
Không uổng công hắn thường xuyên kể cho em trai nghe những câu chuyện về Sperion.
Kumandi nghe được câu trả lời của Amanda, nhìn về phía Thư Lê, khẽ gật đầu.
Thư Lê hiểu ý, đưa tay phải về phía thiếu niên tóc bạc: "Chào mừng cậu gia nhập đội của chúng tớ, sau này hãy quan tâm lẫn nhau."
Amanda nhe miệng cười, vui vẻ nắm lấy tay Thư Lê: "Cảm ơn! Tớ sẽ cố gắng hết sức, bảo vệ mọi người!"
Cậu ta là tộc Rồng có da dày thịt béo, lỡ như không may đánh không lại, cậu ta sẽ lập tức biến thành nguyên hình dẫn theo tất cả yêu tinh cùng nhau chạy trốn.
Mười ba năm đã trôi qua, bản thân cậu ta cũng không còn là rồng con yếu ớt bất lực như trước kia nữa.
Bây giờ sải cánh của cậu ta đã dài bốn, năm mét rồi đó!
"Oa! Tuyệt với quá! Amanda!" Budno lao về phía thiếu niên tóc bạc, ôm cổ cậu ta, dùng sức cọ cọ.
Amanda bị cọ đến đỏ cả mặt.
Nhóm tiểu yêu tinh thực sự quá mức nhiệt tình.
Dicio và Angel cũng bắt tay Amanda, chào mừng cậu ta gia nhập. Những thiếu niên yêu tinh khác nhìn mà phát thèm.
"Chúng ta cũng phải cố gắng, phấn đấu sớm ngày đến đại lục rèn luyện!" Jonah nắm chặt tay.
"Được!" Các thiếu niên yêu tinh đồng thanh đáp.
Misina đang nằm sấp trên lưng Falm, không kìm được cũng hô theo: "Chúng em *****̃ng sẽ cố gắng đó!"
"Cố gắng, cố gắng..."
Bảy tiểu yêu tinh vây quanh Falm giơ cao hai tay, hào hứng hét lớn.
Falm ve vẫy cái đuôi, vẻ mặt như thể sống không còn gì luyến tiếc. Sperion đáng ghét, vậy mà lại ném nó cho tám tiểu yêu tinh, nói dễ nghe là bảo chúng chăm sóc nó, thực tế là nó chăm sóc chúng.
Tám tiểu yêu tinh tham gia trò vui, bầu không khí cực kỳ sinh động, khiến Hamon cười phá lên.
Helene dẫn theo bé con tinh linh mặc lễ phục, bước vào cung điện vàng son lộng lẫy.
Mới sinh ngày thứ hai đã tham gia lễ Hạ Chí, bé con nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Sáng sớm thức dậy, Ishar vụng về mặc quần áo, dựa theo cách Helene đã dạy cậu bé hôm qua để vệ sinh cá nhân, vào phòng vệ sinh tự mình chỉnh trang sạch sẽ, còn dùng lược chải mượt mái tóc ngắn màu vàng đang rối bù vì ngủ.
Vì Helene không gõ cửa, bé con liền ngồi ở trên giường ngoan ngoãn chờ đợi. Đôi tai nhỏ nhọn hoắt thỉnh thoảng lay động, nghiêng tai lắng nghe tiếng cười cười nói nói của các tiểu yêu tinh bên ngoài hành lang.
Cậu bé muốn đi tìm Sperion, nhưng Helene nói cậu bé phải học cách độc lập.
Vì thế, bé con buồn chán ngồi ở trên giường nghịch ngón tay. Khi cánh cửa bị đẩy ra, cậu bé nhanh chóng ngẩng đầu, mong đợi lúc quay đầu lại sẽ nhìn thấy Helene đang ăn vận lộng lẫy.
Helene hoàn toàn không ngờ bé con lại dậy sớm như vậy, không chỉ sớm mà cậu bé còn tự mình chỉnh trang sạch sẽ.
Trong sự ngạc nhiên, cô bước lên hôn nhẹ trán cậu bé, dịu dàng khen ngợi cậu bé, sau đó lấy một bộ lễ phục nhỏ được chế tác tinh xảo, chất liệu mềm mại từ nhẫn trữ vật ra.
Đây là bộ lễ phục cho bé con do bậc thầy dệt may Lorraine thức đêm làm ra, còn có rất nhiều trang sức tinh xảo đi kèm.
Bé con mặc bộ đồ mới vào, cực kỳ đẹp.
Helene nhịn kích động muốn xoa nựng xuống, cô nắm lấy cánh tay nhỏ của cậu bé, dẫn cậu bé bước về cung điện náo nhiệt phía trước.
Dọc đường đi, các tinh linh gặp phải đều nhiệt tình chào hỏi, nhìn thấy bé con đáng yêu xinh đẹp, ánh mắt ai nấy đều phát sáng.
Helene kiên quyết không cho phép họ tùy tiện ôm bé con, nhóc con vẫn còn hơi sợ người lạ đấy!
Ishar tò mò hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Helene kiên nhẫn giảng giải, đồng thời dạy cậu bé một số phép tắc sinh hoạt.
Do phải giảng giải nhiều nên tốc độ đi của hai người chậm lại, đến khi cả hai bước vào cung điện, mọi thứ đã được bày trí xong xuôi, sắp sửa khai tiệc.
Ishar nép vào Helene, khi có tinh linh hay yêu tinh đi ngược chiều đến, cậu bé học theo lễ nghi cô dạy, nghiêm túc chào hỏi.
Nhìn bé con đáng yêu non nớt trước mặt, trái tim của mỗi tinh linh và yêu tinh trưởng thành đều tan chảy.
Ishar lại phớt lờ ánh mắt khao khát muốn ôm của họ, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Thư Lê. Khi phát hiện ra yêu tinh tóc vàng đứng bên cạnh Tinh Linh Vương, cậu bé buông tay Helene, cất bước chân ngắn ngủn, chạy như gió về phía trước.
"Ôi trời, cẩn thận đó!"
"Ishar, chạy chậm thôi."
"Tránh ra, mọi người tránh ra, đừng cản đường bé con."
"Ishar gấp gáp thế này là đi tìm Sperion phải không?"
"Nhóc con này bám Sperion quá, thật khiến tôi cảm thấy ghen tị."
"Haiz, khi nào thì quả trên cành Cây Mẹ mới biến thành bé con đây? Nhiều hơn chút, để còn ôm và nựng chứ!"
Hiện giờ chỉ có một bé con tinh linh, nên cậu bé được cưng chiều vô cùng. Nếu ai dám thò tay ra ***** cậu bé thì sẽ phải chịu những ánh mắt trách móc của các yêu tinh khác.
Ngày hôm qua, Elliott lỡ tay chọc vào má của bé con, trêu đến mức khiến cậu bé khóc òa lên, lập tức bị Vương phạt đến trang trại.
Nếu không phải đúng lúc gặp lễ Hạ Chí, anh đã phải ở lại trang trại suốt nửa tháng.
Thư Lê và nhóm bạn nhỏ đang lắng nghe lời dặn dò của Tinh Linh Vương về các chi tiết cần chú ý khi đến đại lục. Đang nghe dở, cậu bỗng nhiên nhìn thấy Ishar đang chạy về phía mình. Cậu hơi ngạc nhiên, rồi cúi người dáng rộng hai tay, để bé con lao vào lòng.
"Sperion!" Bé con tinh linh ôm cổ cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào hõm cổ cậu.
Thư Lê dễ dàng bế cậu bé lên, vỗ nhẹ lưng an ủi: "Chào buổi sáng, Ishar."
Bé con hít hà hơi thở quen thuộc, trái tim bất an đã ổn định lại. Cậu bé ngẩng đầu lên, đáp lại bằng giọng trong trẻo: "Chào buổi sáng, Sperion."
Thư Lê một tay ôm cậu bé, vuốt lại mái tóc hơi rối do chạy của cậu bé, chỉnh lại chiếc vòng đeo trán đính ngọc nhỏ, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em phải chào Vương và khách chứ."
Ishar lập tức nhìn về phía Tinh Linh Vương: "Chào buổi sáng, Vương."
"Chào buổi sáng." Tinh Linh Vương nhẹ nhàng hỏi cậu bé: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Ishar gật đầu thật mạnh: "Ngủ rất ngon... Helene đã hát cho con một bài hát rất hay."
"Đó là bài hát ru." Tinh Linh Vương khẽ đặt tay lên đầu cậu bé, dịu dàng nói: "Nơi này là Vương Quốc Tinh Linh, là vương quốc ánh sáng mà bóng tối không thể xâm nhập. Con là đứa con của ánh sáng thuần khiết, đừng sợ."
Ishar sững sờ, bàn tay đặt trên đầu rất ấm áp, dường như hút đi tất cả nỗi bất an và sợ hãi sâu thẳm trong lòng cậu bé. Cơ thể cậu bé nhẹ bẫng, từ đầu đến chân đều trở nên ấm áp.
Sau khi loại bỏ cảm xúc tiêu cực của bé con, Tinh Linh Vương thu tay lại.
Ishar không còn sợ người lạ nữa, nhìn về phía hai vị khách tóc bạc, dưới sự cổ vũ của Thư Lê, cậu bé chào hỏi các vị khách.
Hamon nhìn thấy bé con tinh linh mới sinh, cảm khái khôn nguôi.
Cuối cùng tộc tinh linh cũng đã có thế hệ mới.
Bữa sáng đã được sắp xếp xong, tất cả tinh linh và yêu tinh đều ngồi vào bàn, thưởng thức những món ăn thịnh soạn.
Ishar vốn định ngồi cùng bàn với Helene, nhưng khi nhìn thấy Elliott đang cười tủm tỉm, cậu bé cảnh giác trừng mắt, ôm chặt lấy Thư Lê không buông.
Elliott bị ghét bỏ, lúng túng sờ mũi, khiến các tinh linh khác cười ha ha.
Trong bụng Thư Lê thầm cười trên nỗi đau của người khác, cậu để bé con ngồi cùng bàn với mình, ân cần chăm sóc.
Bé con tinh linh vừa sinh ra đã có răng, có thể ăn các loại trái cây ngon miệng, bánh mì giòn, bánh mì mềm, uống mật hoa ngọt ngào và sữa hươu có mùi vị tinh khiết thơm ngon.
Sữa hươu là sữa tươi Elliott đặc biệt mang về từ trang trại sáng nay, lúc đưa đến thành Thủy Tinh vẫn còn hơi ấm.
Ishar uống sữa hươu tươi, "ực ực" một ngụm lớn. Khi đặt bát xuống, quanh miệng cậu bé có thêm một vòng "râu trắng".
"Uống từ từ thôi." Thư Lê lấy khăn tay nhỏ ra, giúp cậu bé lau vết sữa trên miệng: "Còn nhiều lắm."
Trên bàn có một chai lớn, đủ cho cậu bé uống cả ngày.
"Ồ." Bé con ngoan ngoãn đặt bát xuống, cầm thìa lên, tốc độ uống sữa chậm lại. Không thể không chậm lại, vì cậu bé dùng thìa không khéo, thường xuyên múc thìa không.
Thư Lê thấy thế, bật cười dạy cậu bé làm thế nào sử dụng thìa gỗ đúng cách.
Bé con cực kỳ thông minh, dạy một lần đã học được ngay, động tác chuẩn xác dùng thìa uống sữa.
Hamon ngồi ở bàn gần Tinh Linh Vương, tay cầm một quả, mắt nhìn chằm chằm vào bàn của Thư Lê. Hắn thấy cậu và bé con tinh linh tương tác ấm áp, không nhịn được lên tiếng: "Ishar rất ỷ lại vào Sperion nhỉ!"
Hắn không biết Cây Mẹ đã mọc từ một cái cây trơ trụi thành một cái cây rậm rạp như bây giờ bằng cách nào, thậm chí còn ra quả một cách bất ngờ. Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa là mỗi quả lại có năm ra đời khác nhau, mới đây mà đã sinh ra một bé con tinh linh.
Chẳng lẽ cành Cây Mẹ bị chặt, biến dị rồi à?
Tất nhiên, việc tộc tinh linh có thêm thành viên mới, hắn rất vui mừng.
Chỉ có điều kỳ lạ là bé con không bám ai, chỉ bám mỗi tiểu yêu tinh chưa trưởng thành.
Lẽ nào sau khi tinh linh chui ra từ quả *****̃ng có tình cảm chim non?
Tinh Linh Vương cười nhạt: "Bé con thích Sperion là bởi vì cậu ấy lương thiện và dũng cảm."
Hamon sững sờ, nghe không hiểu ý ngoài lời của thầy lắm.
Lương thiện và dũng cảm?
Nơi này có không ít tinh linh và yêu tinh, tại sao thầy lại đặc biệt khen ngợi Sperion?
"Thưa thầy, vì sao thầy đồng ý cho mấy người bọn họ đến đại lục sớm vậy ạ?" Hamon hỏi.
Tinh Linh Vương cầm một quả nhỏ từ đĩa lên, nói: "Sperion muốn đi."
Hamon bối rối.
Người trong tộc đều nói hắn cưng chiều Amanda, nhưng so với Tinh Linh Vương, chút cưng chiều kia thì tính là gì chứ?