Hôm nay, lễ Hạ Chí cực kỳ náo nhiệt, được tổ chức nhiều hơn mọi năm tận bốn, năm ngày. Sự ra đời của bé con tinh linh đại diện cho sự tiếp nối của chủng tộc, các tinh linh ăn mừng gần nửa tháng mới dần dần trở lại yên bình.
Trong khoảng thời gian này, Ishar đã hóa thân thành tùy tùng của Thư Lê, chỉ cần học xong, cậu bé sẽ lẽo đẽo chạy đến tìm cậu chơi.
Ngay cả khi Thư Lê đang học với Tinh Linh Vương trong thư viện, cậu bé *****̃ng sẽ ngồi yên một bên. Những ngón tay nhỏ trắng nõn cầm một cây bút lông chim, vẽ vời nguệch ngoạc trong sổ ghi chép.
Khi nào Thư Lê học xong, cậu bé sẽ lập tức thả bút lông chim xuống, cất sổ ghi chép, tiếp tục làm cái đuôi nhỏ của cậu.
Thư Lê không hề cảm thấy phiền chút nào, trái lại còn thầm vui mừng khôn xiết, có thể quang minh chính đại ***** bé con, còn gì hạnh phúc hơn!
Nhưng mà, sự chia ly cuối cùng vẫn đến.
Năm thiếu niên yêu tinh cộng thêm một rồng bạc con đều đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp sửa rời khỏi Vương Quốc Tinh Linh, rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh ngay trong ngày để tiến về học viện ma pháp ở Trung Đình.
Khi tia nắng ban mai *****ên xuyên qua những đám mây, chiếu rọi xuống vùng đất rộng lớn của Vương Quốc Tinh Linh, vạn vật đều thức tỉnh. Không khí buổi sáng trong lành, chim nhỏ đầu cành hót líu lo vui vẻ, tiếng kêu của ma thú từ xa vọng lại, khắp nơi tràn ngập trong bầu không khí hài hòa tự nhiên.
Trước cổng thành Tinh Linh, đông đảo tinh linh và yêu tinh đón nắng sớm, lưu luyến không rời tiễn biệt đội mạo hiểm.
Elsa, Cite, Leah và các giáo viên yêu tinh khác nhiều lần dặn dò các tiểu yêu tinh nhất định phải chú ý an toàn, tuyệt đối không được để lộ đôi cánh và đôi tai nhọn của mình trước mặt con người và các chủng tộc khác.
Các thiếu niên yêu tinh đã hóa trang liên tục gật đầu.
Họ mặc quần áo bằng vải thường, uống thuốc hóa trang, da, mắt, tai đều thay đổi, thậm chí còn nhuộm tóc. Giá trị nhan sắc của cả nhóm lập tức từ mười điểm giảm xuống còn sáu điểm. Thoạt nhìn, trông bọn họ không khác gì những thiếu niên nhân loại bình thường.
Nếu nhất định phải tìm ra điểm khác biệt, thì đó là khí chất đặc biệt thuần khiết của bọn họ, ai nấy đều như những đứa trẻ chưa trải sự đời.
Mặc dù Thư Lê có tuổi đời thực tế lớn hơn, nhưng cậu đã sống ở một nơi thế ngoại đào nguyên như Rừng Rậm Yêu Tinh suốt một thời gian dài. Mỗi ngày, cậu đều sống một cuộc sống đơn giản, cùng lớn lên với những bé con yêu tinh thực sự, không biết từ lúc nào cậu cũng bị ảnh hưởng theo, tuổi tâm lý không lớn hơn là bao.
Nói một cách đơn giản, mấy người bọn họ giống như những đứa trẻ chưa trải sự đời.
Amanda lại càng đơn giản hơn, cậu ta vẫn luôn sống ở đảo Rồng, đột nhiên phải đến đại lục, giống như học sinh tiểu học đi dã ngoại, lòng tràn đầy phấn khởi, hưng phấn đến mức nửa đêm cũng không chịu ngủ. Nếu không phải Hamon quát mắng nếu cậu ta không ngủ thì sẽ không cho đi nữa, cậu ta vẫn còn nhảy nhót ở trên giường mãi không thôi.
Bây giờ cuối cùng cũng được khởi hành, cậu ta vừa kích động vừa thấp thỏm, mặc quần áo bằng vải thường, khắp người khó chịu, không ngừng kéo tới kéo lui.
Hamon biến một chiếc nhẫn trữ vật đã được sắp xếp thành một sợi dây chuyền, đeo vào cổ cậu ta, nghiêm túc nói với cậu ta hãy thận trọng khi sử dụng đồ vật bên trong, không được quá ỷ lại vào chúng, nếu không sẽ rất dễ khiến người xấu thèm muốn.
Amanda giấu nhẫn trữ vật vào trong cổ áo, nghiêm túc đáp, tỏ vẻ đã hiểu.
Bên kia, Ishar ôm chặt Thư Lê như một con gấu Koala, đôi mắt xanh lam ướt đẫm, xem ra vừa mới khóc xong.
Thư Lê vỗ về lưng cậu bé trấn an, hôn một cái lên gò má non mềm của cậu bé: "Ishar có phải là một bạn nhỏ dũng cảm không?"
Mỗi ngày, bé con đều muốn nghe Helene kể "Sperion dũng cảm" một lần, liền gật đầu thật mạnh.
Thư Lê nhẹ nhàng hỏi: "Vậy những ngày anh không có ở Vương Quốc Tinh Linh, Ishar phải làm gì đây?"
Bé con hít mũi, tủi thân nói: "Phải nghe lời Helene, phải học hành chăm chỉ, phải ngủ ngon, ăn uống đầy đủ, vui chơi... Sperion, anh có thể không đi không?"
"Không được đâu!" Thư Lê mỉm cười, trong đôi mắt xanh non lóe lên ánh sáng kiên định: "Bởi vì anh có mục tiêu mình muốn hoàn thành nên nhất định phải dũng cảm tiến về phía trước."
Ishar bĩu môi, ôm chặt Thư Lê cọ lên người cậu: "Vậy anh phải về sớm nha!"
Thư Lê nhìn cậu bé một cách dịu dàng, ghé sát tai cậu bé, nói nhỏ: "Anh hứa với em, chỉ cần ổn định chỗ ở, anh sẽ về thăm em, được không?"
"Được ạ." Bé con ngoan ngoãn đáp lời.
Thư Lê giao cậu bé cho Helene, rồi đi đến trước mặt Tinh Linh Vương, cung kính hành lễ với y: "Vương, em đi đây."
Tinh Linh Vương giơ tay xoa đầu cậu, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên vương miện hoa nhỏ đã biến thành chiếc kẹp tóc bình thường: "Đi đi, ta sẽ luôn dõi theo các em từ Vương Quốc Tinh Linh."
Thư Lê chớp mắt.
Cậu biết Tinh Linh Vương có một tấm gương ma thuật khổng lồ, chỉ cần niệm chú, y có thể tùy ý nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.
Đương nhiên cũng có một số điều kiện hạn chế, nếu bị ma pháp quấy nhiễu, nó sẽ mất tác dụng.
Thư Lê biết rõ Tinh Linh Vương sẽ luôn chú ý đến họ, không khỏi an tâm hơn vài phần. Cậu lại tạm biệt các tinh linh và yêu tinh lần nữa, động tác nhanh nhẹn nhảy lên lưng thú một sừng, cùng các bạn nhỏ bay vút lên trời.
Sáu con thú một sừng trắng như tuyết chở những thiếu niên quyến luyến, cưỡi gió đạp mây, bay qua bình nguyên, bay qua đồi núi, bay qua rừng rậm... Đón ánh bình minh vàng óng, bay về phía đông.
Cuối cùng, đến rìa Rừng Rậm Yêu Tinh, những con thú một sừng bay xuống, lần lượt đáp xuống bãi cỏ, miệng phát ra tiếng kêu trong trẻo, giục những hành khách trên lưng xuống, đã đến đích.
Thư Lê nhảy xuống lưng thú một sừng, tặng một quả cho nó làm quà cảm ơn.
Thú một sừng không khách sáo ăn quả.
Các tiểu yêu tinh khác cũng làm theo, cho thú một sừng ăn quả.
Amanda gãi ót, có hơi ngượng ngùng nhìn thú một sừng chở mình: "Cái đó... Tôi không có trái cây."
Là một con rồng chưa trưởng thành kén ăn, thứ cậu ta không thích ăn nhất là trái cây và rau củ, trong nhẫn trữ vật của cậu ta chỉ có thức ăn từ thịt, không có trái cây.
Thú một sừng không được ăn trái cây nên không vui.
Những con thú một sừng khác đều có, chỉ riêng nó không có. Đây là sự phân biệt đối xử, sau khi trở về nó sẽ bị đồng loại chế giễu.
Amanda thấy thú một sừng không vui cào móng, vội vàng lôi chiếc nhẫn trữ vật đeo trên dây chuyền trong cổ áo ra, tìm kiếm một lúc, mò được một viên tinh thạch vàng óng, ngượng ngùng đưa cho thú một sừng.
"Cái đó... Tôi chỉ có cái này, nếu cậu không chê thì hãy cầm lấy đi!"
Dicio bên cạnh suýt chút nữa bị viên đá sáng chói làm lóa mắt, tò mò hỏi: "Đây là gì?"
Amanda thành thật trả lời: "Ma hạch của hải thú cấp tám."
Các yêu tinh nghe vậy, không khỏi tặc lưỡi.
Tộc Rồng quả không hổ là chủng tộc giàu có nhất toàn đại lục, vừa ra tay chính là ma hạch cấp cao, quá hào phóng.
Thú một sừng tiến lại gần ngửi ngửi, chê bai ngoảnh mặt đi. Nó là một con thú có nguyên tắc, đã muốn trái cây thì nhất định phải là trái cây.
Amanda thấy nó không cần, bèn cầu cứu Thư Lê.
Thư Lê nhịn cười, đưa cho cậu ta một quả.
Mắt Amanda sáng lên, cậu ta nói một tiếng cảm ơn, rồi nhận lấy quả đưa cho thú một sừng ăn. Thú một sừng chậm rãi ăn hết quả, vẫy vẫy đuôi, hài lòng dang cánh bay đi cùng những con thú một sừng khác.
Rất nhanh, trên bãi cỏ chỉ còn lại sáu thiếu niên.
Tám năm trước, Thư Lê cùng Elliott đã từng đến thế giới loài người, có một ít kinh nghiệm, nên Thư Lê đảm nhiệm đội trưởng đội thám hiểm. Kumandi điềm tĩnh ổn định, mưu mẹo, gánh vác chức vụ đội phó.
"Mọi người kiểm tra lẫn nhau một lần nữa, xem có gì không ổn không." Thư Lê nhắc nhở.
"Được." Các thiếu niên khác đáp lại, quan sát nhau một cách nghiêm túc.
Lần này Thư Lê ngụy trang giống lần trước, uống thuốc nước ngụy trang. Làn da của cậu tối đi ba tông màu, mắt chuyển thành xám xanh, mái tóc vàng óng được nhuộm đen, buộc thành một cái đuôi ngựa rủ phía sau đầu.
Tóc của Kumandi không nhuộm, mắt tím chuyển thành mắt đen. Nếu không phải khuôn mặt của anh góc cạnh, làn da trắng nõn, trông anh hiện giờ thật sự giống hệt đồng loại của Thư Lê ở thế giới ban đầu.
Angel sau khi ngụy trang, tóc trắng trở thành xám nhạt, đôi mắt không thay đổi, vẫn giữ màu hổ phách.
Tóc nâu và mắt nâu của Budno rất phổ biến ở thế giới loài người, chỉ thay đổi hình dáng tai và màu da.
Tóc đỏ mắt đỏ của Dicio quá nổi bật, nên hắn ngụy trang thành một thiếu niên loài người tóc nâu mắt nâu.
Amanda học theo Thư Lê nhuộm tóc đen, đôi mắt dưới tác dụng của thuốc nước ngụy trang chuyển thành màu xám xanh.
Sau khi kiểm tra ngoại hình lẫn nhau xong, không phát hiện sơ hở gì, tiếp đó cả nhóm lại bắt đầu kiểm tra trang phục và hành lý.
Họ mặc những bộ quần áo bình thường kiểu dáng khác nhau, khoác áo choàng có mũ trùm đầu trên vai, mang một cái ba lô phồng phệ, đi giày da hươu, người ngoài nhìn vào liền biết ngày họ cùng đến từ một "làng".
Trước đó, Thư Lê đã chuẩn bị sẵn "lai lịch" cho mọi người, họ là dân tộc thiểu số vùng núi hẻo lánh. Một ngày nọ, Pháp Thần Danlof đi qua ngôi làng, phát hiện ra họ có tài năng thiên bẩm, là những mầm non tốt để học ma pháp. Vì yêu mến nhân tài, hắn đã viết cho mỗi người một lá thư giới thiệu đến học viện ma pháp.
Còn Thư Lê thì khác bọn họ, trong nhà cậu có một anh trai là ma pháp sư. Tám năm trước, cậu theo anh trai đến thành Daotto của đế quốc Dalia và đã lấy được huy hiệu Ma Pháp Sư học việc. Giáo viên kiểm tra Job cho rằng cậu có tiềm năng vô hạn, nên đã giới thiệu cậu đến học viện ma pháp để học tập. Do có việc gia đình nên cậu bị chậm trễ, đến tận tám năm sau mới có thể đến học viện báo danh.
Amanda gia nhập nhóm của họ giữa đường, trong tay không có thư giới thiệu nào, nhưng điều đó không cản trở cậu ta đến học viện ma pháp.
Hamon đã sắp xếp đường đi nước bước cho cậu ta. Sau khi đến Trung Đình, cậu ta sẽ tìm một vị trưởng bối thuộc tộc Rồng sống ở đó, xin một lá thư giới thiệu, vậy là cậu ta sẽ có thể đi học với các tiểu yêu tinh.
Cuối cùng, đoàn người đều lấy một cái tên giả bình thường, dễ nhớ.
Thư Lê — Amos
Kumandi — Kook
Angel — Anley
Budno — Dete
Dicio — Audi
Amanda — Manfy
"Đã nhớ hết chưa?" Thư Lê nghiêm túc hỏi.
"Nhớ rồi!" Các bạn nhỏ đồng thanh đáp.
"Tốt lắm." Thư Lê nắm chặt quai túi hành lý, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước: "Tiểu đội Ánh Sáng, xuất phát"
"Tiểu đội Ánh Sáng, xuất phát!"
"Xuất phát, xuất phát."
Các bạn nhỏ vui vẻ reo hò, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, theo sát bước chân của Thư Lê, hướng ra bên ngoài khu rừng.
Vượt qua màn sương mù, họ bước ra khỏi khu rừng.
"Mọi người thấy ngọn núi kia không?" Thư Lê giơ tay chỉ về phía dãy núi trùng điệp ở đằng xa, hỏi những đồng đội đang ngơ ngác nhìn xung quanh vì tò mò.
"Thấy rồi!"
"Dãy núi Cesis, bức tường ngăn cách đế quốc Dalia và Rừng Rậm Yêu Tinh." Kumandi, người đã thuộc làu bản đồ lục địa, nói.
"Không tệ." Thư Lê toe toét miệng, cười để lộ răng: "Trước khi trời tối, chúng ta phải vượt qua ngọn núi này."
Budno nghe vậy, trợn tròn mắt. "Không... Không phải chứ?"
Hắn ta đã xem bản đồ, dãy núi Cesis rất cao và rộng lớn, việc vượt núi băng rừng không hề dễ dàng.
Angel và Dicio cũng đưa mắt nhìn nhau.
Amanda ngập ngừng hỏi: "Hay là... Tớ biến thành nguyên hình, cõng mọi người bay qua?"
Đi bộ thật phiền phức, nếu bay sẽ nhanh hơn.
Kumandi liếc nhìn cậu ta một cái.
Amanda nhận được ánh mắt sắc bén của anh, lập tức im miệng, ghi nhớ bốn nguyên tắc lớn. Khi ra ngoài, phải nghe theo chỉ huy của đội trưởng, không được tự ý quyết định, càng không được tùy tiện lộ nguyên hình.
Kumandi thu hồi tầm mắt, không chút nghi ngờ nói với Thư Lê: "Em dẫn đường phía trước, bọn anh theo sau."
Các bạn nhỏ khác thu lại vẻ uể oải, trang nghiêm chờ đợi chỉ thị tiếp theo của đội trưởng.
Thư Lê mỉm cười: "Đừng căng thẳng, cứ coi như luyện tập thể thuật, tích lũy tinh khí đi!"
Cậu vung tay một cái, dẫn đầu chạy về phía trước. Tinh khí chìm xuống hai chân, cơ thể nhẹ như én, chớp mắt đã chạy xa hơn trăm mét.
"Wow! Nhanh quá! Tớ đến đây." Budno hét lớn một tiếng, đuổi theo.
Angel xoa đôi tai suýt chút nữa bị ù, bước những bước dài, chạy về phía trước.
"Đợi tớ với..." Amanda và Dicio không chịu thua kém, điên cuồng đuổi theo.
Kumandi tụt lại phía sau, chạy không nhanh không chậm, từng chút một đuổi theo, rất nhanh đã vượt qua Amanda và Dicio.
Những thiếu niên tràn đầy sức sống, đuổi nhau không ngừng như những con linh dương lao vào dãy núi, chẳng mấy chốc bóng lưng đã biến mất.
Không biết đã qua bao lâu, một thanh niên tóc đen mắt đen ngậm một cọng cỏ trong miệng, chậm rãi bước ra khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh.
"Mấy đứa nhóc tràn đầy sức sống thật!" Elliott duỗi người ngáp một cái: "Hi vọng chúng không khóc nhè trên đường."
Anh nhếch mép cười, chỉnh lại bộ quần áo vải thô trên người, nhìn về dãy núi phía trước.
Sao Vương có thể thực sự yên tâm để một đám nhóc con chưa trải sự đời đến đại lục rèn luyện chứ?
Tất nhiên y phải phái một tinh linh lợi hại đi theo âm thầm bảo vệ chúng rồi.
Mà anh, với tư cách là chiến binh tinh linh lợi hại nhất của tộc tinh linh, công việc bảo vệ này ngoài anh ra thì không thể là ai khác.
Elliott nhận được mệnh lệnh này, cực kỳ tình nguyện.
Anh búng tay, một cơn lốc xoáy nhỏ cuốn theo mấy nhà mạo hiểm từ trong rừng ra, ném họ vào một cái hố lớn cách đó năm mươi mét rồi biến mất không dấu vết.
Những nhà mạo hiểm này đều hôn mê bất tỉnh, bị ném từ trên cao xuống mà không hề hay biết.
Elliott lắc đầu, nhấc chân đi về phía dãy núi.
Nếu không phải anh âm thầm đánh ngất những nhà mạo hiểm này thì đám nhóc đã bị họ đụng phải khi đang đứng ở bìa rừng kiểm tra và bàn bạc rồi.
...
Hey, tại hạ đã trở lại.