"A... Tớ không chịu nổi nữa!"
Budno nằm rạp xuống tảng đá, lè lưỡi thở hổn hển như một chú chó pug.
Mệt quá, mệt quá, mệt quá...
Từ "mệt" cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Đôi chân dường như không còn là của hắn ta nữa, toàn thân đẫm mồ hôi. Những bộ quần áo bằng vải thường này hoàn toàn không thể sánh được với quần áo của yêu tinh. Sau khi thấm mồ hôi, chúng trở nên ngày càng nặng hơn, làm tăng độ khó khi leo núi.
Hu hu hu...
Yêu tinh đã quen dùng cánh bay tới bay lui, không để ý đến việc rèn luyện đôi chân, nên chỉ nửa ngày leo núi, bọn họ đã đạt đến giới hạn.
Dicio, Angel, Amanda cũng đặt mông ngồi phịch xuống đất, mệt đến mức mỏi eo đau lưng, ***** không nói nên lời.
Tình trạng của Thư Lê và Kumandi khá hơn họ, dù mệt nhưng vẫn còn sức.
Cậu từng leo núi với Elliott hai lần, biết rõ quá trình đó gian nan thế nào. Từ năm mười tuổi, cậu đã bắt đầu rèn luyện thể thuật, tập luyện tám năm và đạt được thành tích xuất sắc, nên đối với cậu, vượt qua cả dãy núi hoàn toàn không thành vấn đề.
Kumandi lớn hơn họ mười tuổi, học thể thuật nhiều năm hơn. Kể từ khi quyết định đi rèn luyện ở đại lục trước thời hạn, anh đã bắt đầu tăng cường rèn luyện đôi chân. Trạng thái của anh có thể nói là tốt nhất trong cả tiểu đội.
"Cố chịu đi." Cậu trầm giọng nói: "Bây giờ mà ngồi xuống, cơ thể sẽ trở nên chây ỳ, công sức đổ bể hết."
Thư Lê lau mồ hôi, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu và nói: "Chúng ta phải đến đỉnh núi vào buổi trưa, sau đó ăn một ít thức ăn và uống chút nước, bổ sung thể lực."
Lần *****ên leo núi, cậu cũng như những người bạn nhỏ của mình, leo đến nửa chừng thì mệt lả nằm bẹp xuống đất không chịu nhúc nhích, muốn nghỉ ngơi nửa tiếng. Tuy nhiên, Elliott, người thường ngày hay cười tủm tỉm, lúc đó lại hóa thân thành đại ma vương, vô tình từ chối yêu cầu của cậu, thậm chí còn bật chế độ châm chọc, khơi dậy sự tức giận của cậu.
Để không bị Elliott đáng ghét coi thường, cậu đành nghiến răng kiên trì.
Tại sao nhất định phải đến đỉnh núi vào buổi trưa?
Bởi vì giữa trưa là thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày, có thể trung hòa cái lạnh trên đỉnh núi. Nếu không, một khi mặt trời lặn và nhiệt độ giảm xuống, độ khó khi leo núi sẽ tăng lên.
Được Thư Lê động viên, từng người bạn nhỏ chống đỡ cơ thể, tiếp tục bước lên phía trước.
Mặc dù tốc độ chậm hơn nhiều, nhưng với nỗ lực không ngừng nghỉ, họ đã thành công đến đỉnh núi vào buổi trưa.
Thư Lê quen thuộc đường đi, dẫn họ đến một hang núi tránh gió. Sau khi vào trong, cậu dùng ma pháp hệ lửa đốt một đống củi khô nhặt được trên đường lên.
Có lửa, nhiệt độ trong hang tăng lên vài độ, tứ chi đông cứng của mọi người cuối cùng cũng khôi phục cảm giác.
Thư Lê lấy một cái ấm nước từ nhẫn trữ vật ra. Cậu ngưng tụ nguyên tố nước, đổ đầy nước vào ấm, sau đó treo nó lên giá đỡ bằng cành cây, đặt trên đống lửa để đun nước.
Uống nước nóng không chỉ giúp cơ thể ấm lên mà còn nhanh chóng giải khát.
"Trước đây nghe Sperion kể chuyện, tớ hoàn toàn không ngờ leo núi lại khó đến vậy." Dicio cảm thán.
Tại buổi tọa đàm, Sperion chỉ nói những điều quan trọng, những chuyện nhỏ nhặt như leo núi cơ bản chỉ được nhắc qua loa. Khi nghe kể chuyện, họ cũng chỉ nghe những phần thú vị, hoàn toàn bỏ qua những chi tiết này.
Hiện giờ, họ rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh với tâm trạng phấn khởi, chuẩn bị ra thế giới bên ngoài lang bạt một phen nhưng lại bị việc leo núi làm khó *****ên.
Budno siết chặt áo choàng trùm đầu, ngồi trước đống lửa sưởi tay, tán thành nói: "Sau này khi trở về rừng tổ chức tọa đàm, tớ nhất định phải nhấn mạnh miêu tả sự gian khổ của việc leo núi."
Angel lấy một đĩa quả kuku ra, mời mọi người cùng ăn: "Là do chúng ta luyện tập không đến nơi đến chốn. Sperion và Kumandi đâu có kêu khổ kêu mệt."
Dicio lấy một quả nhét vào miệng, lầm bầm nói: "Angel nói đúng! Chúng ta phải nhanh chóng nâng cao thực lực, tuyệt đối không được cản trở."
"Mau ăn cơm đi! Ăn no rồi lên tiếp tục đường." Budno lấy lương khô mình mang theo ra, chia sẻ với mọi người.
Thư Lê nghe thấy hai chữ "lên đường", vài vạch đen hiện ra trên trán.
Kumandi trầm giọng nói: "Leo núi là khởi đầu của sự rèn luyện, sau này còn nhiều khó khăn hơn đang chờ chúng ta, nhất định phải khắc phục từng cái một."
Budno giơ tay thề: "Sau này em sẽ không tiếp tục than mệt nữa."
Diccio và Angel cùng nhau giơ tay xin cam đoan.
Trong góc, Amanda đang quay lưng lại với họ, lặng lẽ gặm thịt sống, quay đầu nói: "Em cũng vậy!"
Thư Lê lần lượt đập tay với từng người bạn, khen ngợi: "Các cậu đều là những tiểu yêu tinh... và rồng con dũng cảm!"
"Ha ha ha..." Các bạn nhỏ cười vui vẻ.
Nhóm tiểu yêu tinh ăn bánh nếp trái cây với nước ấm, kết thúc một bữa no nê đơn giản. Amanda gặm hai con cá biển dài một thước nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
Cả nhóm dọn dẹp xong xuôi rồi lại tiếp tục lên đường.
Vượt qua đỉnh núi, việc xuống núi dễ dàng hơn nhiều, tốc độ cũng tăng gấp đôi. Khi mặt trời dịch chuyển về phía tây và khuất sau ngọn núi, cuối cùng tiểu đội Ánh Sáng đã đến chân núi.
"Wow! Chúng ta thành công rồi!"
Các thiếu niên trán đầy mồ hôi hò reo.
Thư Lê quay đầu nhìn dãy núi hùng vĩ, bất giác nhớ lại tám năm trước, cậu mệt lả nằm trên lưng Elliott, ngủ say đến nỗi không hề hay biết mình đã lên xe ngựa của đoàn ca múa.
Hôm nay, cậu đã tự mình cùng các bạn vượt qua ngọn núi lớn này.
Kumandi lấy bản đồ ra, kiểm tra vị trí hiện tại và nơi họ sẽ đến tiếp theo.
Họ cố tình chọn một chân núi không có làng mạc để đề phòng việc vừa xuống núi đã gặp con người. Thị trấn nhỏ gần nhất cách đây ít nhất một trăm km, chắc chắn không thể đến được trước khi trời tối.
Gần đó không có làng mạc, chỉ có rừng rậm và đất hoang, xem ra tối nay họ phải ngủ lại ngoài trời.
"Sperion, chúng ta nên đi thôi." Kumandi cất bản đồ, nhắc nhở các thiếu niên đang reo hò nhảy cẫng.
"Vâng!" Thư Lê hắng giọng, nghiêm túc nói với các thành viên của tiểu đội Ánh Sáng: "Chúng ta sắp bước vào thế giới loài người. Từ bây giờ, mọi người hãy cố gắng tuân thủ tối đa thói quen sinh hoạt của con người. Nhớ kỹ, tiền bạc chớ lộ, giàu sang chớ khoe, lời nói chớ hở."
"Rõ, đội trưởng!" Các thiếu niên đồng thanh đáp, tinh thần phấn chấn.
Sau khi bàn bạc với Kumandi, Thư Lê quyết định sẽ cắm trại trong rừng vào buổi tối. Nhưng trước hết, họ phải rời khỏi khu vực gần dãy núi, đi về phía đông bắc mười cây số rồi mới tìm chỗ cắm trại.
Các thành viên khác không ai có ý kiến gì, mọi người chỉnh đốn một lượt rồi chính thức xuất phát.
Khu rừng dưới chân núi rậm rạp, cỏ dại mọc um tùm, đi lại bất tiện. Cũng may các yêu tinh vốn quen hoạt động trong rừng từ nhỏ, việc xuyên qua rừng rậm hoàn toàn không thành vấn đề.
Họ nhanh nhẹn nhảy nhót trên các cành cây, nhẹ nhàng di chuyển về phía trước. Chỉ riêng Amanda vốn là tộc Rồng trông có vẻ hơi vụng về. Mấy lần cậu ta đều không đạp trúng cành cây, rơi xuống dưới gốc.
"Ha ha ha, Amanda, cậu có được không đấy?" Dicio ngồi xổm trên cành cây nhìn tộc Rồng đang ngã chổng vó trên bãi cỏ.
Amanda đỏ bừng mặt: "Tớ, tớ đương nhiên làm được!"
Tộc Rồng da dày thịt béo, ngã một cái cũng chỉ như gãi ngứa, không đau chút nào.
Cậu ta nhanh chóng bò dậy, nhảy vọt lên, túm lấy cành cây thấp nhất, rồi dùng sức đu mình, lật người lên cành cây cao hơn, cố gắng giữ thăng bằng.
Mặc dù đảo Rồng cũng có rừng, nhưng đó là bãi săn của tộc Rồng.
Săn bắn không cần leo cây, chỉ cần biến về nguyên hình và chiến đấu với ma thú là được.
Amanda nhìn những yêu tinh đang nhảy nhót phía trước, cậu ta siết chặt nắm đấm, trong lòng dâng lên khí thế quyết không chịu thua. Cậu ta hét lớn một tiếng, dồn sức vào chân, bật nhảy lên, cố gắng đuổi theo.
Thư Lê nghe thấy tiếng kêu của cậu ta, quay đầu nhìn một cái. Chỉ thấy thiếu niên tộc Rồng với mái tóc nhuộm đen, nhanh chóng luồn lách giữa các cành cây, vậy mà cậu ta thực sự không hề rơi xuống nữa.
Không tệ, có tiến bộ.
Cậu tỏ vẻ hài lòng.
Mặc dù trước khi xuất phát, Hamon nói Amanda hơi yếu đuối, bảo người làm đội trưởng là cậu nên gánh vác nhiều hơn, nhưng Thư Lê cảm thấy Hamon có phần coi thường em trai mình.
Mười ba năm trước, Amanda vẫn còn là một con rồng con yếu ớt, bị nhóm cướp biển bắt và nhốt trong lồng dưới đáy thuyền. Nếu yếu đuối, cậu ta đã chịu đựng và thỏa hiệp từ lâu. Nhưng khi mọi người tìm thấy cậu ta, con rồng nhỏ thương tích khắp người vẫn giữ cảnh giác với tất cả mọi người.
Thư Lê cảm thấy Amanda là một con rồng con không chịu khuất phục. Khi một mình đối mặt với khó khăn, cậu ta nhất định sẽ ưỡn ngực, dũng cảm vượt qua.
Cũng như bây giờ, cậu ta đã rơi xuống đất nhiều lần nhưng không hề oán than mà vẫn đứng dậy và tiếp tục.
Thư Lê không dừng lại chờ cậu ta, cậu tin rằng Amanda sẽ đuổi kịp.
Mặt trời chiều ngả về tây, màn đêm hoàn toàn buông xuống, tiểu đội Ánh Sáng dừng bước. Họ tìm thấy một cây cổ thụ lớn, dọn dẹp bãi cỏ dưới gốc cây và bắt đầu cắm trại.
Dicio và Budno đi nhặt củi khô. Angel và Kumandi dựng lều nghỉ ngơi. Amanda tìm đá để nhóm bếp. Thư Lê rắc bột đuổi côn trùng quanh khu vực cắm trại.
Nửa giờ sau, họ đã đốt lửa trại, sau khi dựng lều vải xong, cả nhóm đun nước sôi và ăn bữa tối.
Bữa tối vẫn là trái cây và đồ khô tự mang theo, mọi người uống nước ấm, ăn rất ngon lành.
Bây giờ vẫn chưa vào đến thị trấn đông dân, trong đội cũng không có người ngoài nên cả nhóm tạm thời không cần giấu giếm.
Ăn xong, họ quây quần bên đống lửa trò chuyện.
"Không biết bây giờ Chris ở đâu rồi nhỉ?" Dicio nói.
Chris là một yêu tinh thích chơi khăm, thường xuyên chọc những bé con yêu tinh mới sinh khóc òa lên. Một ngày nọ, anh đánh nhau với một con chim Sekern ăn trộm trái cây, làm liên lụy đến Sperion nên bị yêu tinh trưởng thành đá ra khỏi rừng, đến đại lục rèn luyện.
Chuyến đi này đã kéo dài mười tám năm, đến giờ anh vẫn bặt vô âm tín.
"Đúng vậy, anh ấy còn chẳng gửi thư cho chúng ta." Budno chống cằm nói.
"Gửi thư không dễ đâu nhỉ?" Angel lắc đầu. Các chủng tộc khác không thể vào Rừng Rậm Yêu Tinh, muốn gửi thư chỉ có thể nhờ ma điểu, nhưng nếu ma điểu bên ngoài vào Rừng Rậm Yêu Tinh sẽ bị ma thú địa phương để mắt tới, nếu thực lực không mạnh thì sẽ thành miếng mồi béo bở cho chúng
"Hy vọng chuyến này chúng ta ra ngoài có thể gặp được anh ấy." Thư Lê nhìn ngọn lửa trại, khẽ nói.
Thật ra, cậu cảm thấy khi đó, Chris đã rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh trong sự áy náy, trước khi đi, anh còn đặc biệt để lại một món quà trước cửa nhà cậu.
Sáng hôm đó, khi cậu mở cửa phòng, nhìn thấy cung tên đặt dưới đất đã cực kỳ ngạc nhiên. Hỏi một lượt, ai cũng nói không biết. Sau này, Elsa nói với các bé con yêu tinh rằng Chris đã rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh để đi rèn luyện ở đại lục, cậu mới hiểu ra.
Cung tên tinh xảo cao cấp đó chính là món quà xin lỗi mà Chris đã tặng cậu.
"Nói đến con chim Sekern tên Declert đó, nó cũng chưa từng quay lại Rừng Rậm Yêu Tinh đâu!" Dicio nhếch mép.
"Con chim ngốc to xác đó sợ rồi đúng không? Ha ha ha!" Budno cười hì hì: "Nếu nó dám quay lại, chúng ta sẽ băm nó ra thành tám mảnh."
Angel xua tay: "Mặc dù nó rất đáng ghét, nhưng chúng ta không thể giết nó."
Budno lè lưỡi: "Tớ chỉ lấy ví dụ thôi mà!"
Nếu không phải không còn cách nào khác, yêu tinh sẽ không giết ma thú.
Thư Lê nói: "Có lẽ nó đã bị Chris dạy dỗ rồi."
Chris vừa mới trưởng thành, đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào nhất nên mới thích bày trò nghịch ngợm, đi khắp nơi quậy phá. Con chim ngốc đó đã khiến anh chịu thiệt lớn như vậy, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho nó.
Yêu tinh vừa là một chủng tộc yêu chuộng hòa bình, vừa là một chủng tộc hay thù vặt.
Con chim ngốc hiểu rõ điều này nên khi phát hiện mình vô tình "bắt cóc" một bé con yêu tinh, nó đã sợ hãi bỏ chạy mất dép.
Chris kìm nén cơn giận trong bụng. Sau khi rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh, điều *****ên anh làm chắc chắn là đi "báo thù" con chim bự ngốc nghếch kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Chris: Cảm động quá, cảm ơn mọi người vẫn còn nhớ đến tôi... QAQ