Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 169

Amanda thích nghe những câu chuyện phiêu lưu của Sperion nhất.

 

Thấy các yêu tinh nhắc đến "Chris", cậu ta lập tức trở thành một bé cưng thích hỏi và liên tục hỏi Angel. Angel cũng rất kiên nhẫn, với tư cách là một trong những người trong cuộc, cậu ấy liền kể chi tiết cho Amanda nghe quá trình Sperion bị con chim ngốc lớn đó mang đi.

 

Amanda nghe đến say sưa, lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi chép.

 

Thư Lê thấy cậu ta vừa nghe vừa ghi, khóe miệng giật giật, quay sang nhìn Kumandi.

 

Kumandi cũng đang viết vào sổ, tóm tắt kinh nghiệm leo núi hôm nay, có cả hình ảnh minh họa, bố cục rõ ràng, dễ hiểu.

 

Với những tổng kết này, sau này những tiểu yêu tinh khác leo núi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

 

Không hổ danh là học sinh giỏi, ngay cả những cây cối mang tính biểu tượng trên đường đi cũng được anh vẽ giống y như thật.

 

"Kumandi, em có thể chép một bản được không?" Thư Lê hỏi.

 

"Ừm." Kumandi viết xong câu tổng kết cuối cùng, đưa quyển sổ cho Thư Lê.

 

"Cảm ơn!" Thư Lê vui vẻ nhận lấy quyển sổ. Cậu mượn ánh lửa trại, đặt quyển sổ lên đùi, chăm chú chép chép vẽ vẽ, cố gắng sao cho giống hệt.

 

Kumandi lấy bản đồ ra tiếp tục nghiên cứu.

 

Mặc dù trước khi khởi hành, anh đã lật đi lật lại bản đồ hàng trăm lần, nhưng đây dù sao cũng là bản đồ cũ từ nhiều năm trước, một số địa danh có thể không khớp.

 

Tuy nhiên, vấn đề không lớn, chỉ cần phương hướng chính không thay đổi là được.

 

Để đến học viện ma pháp Saint Velia, trước tiên họ phải đi về phía đông bắc, băng qua toàn bộ đế quốc Dalia, sau đó xuyên qua nước Pulunse, đi vào Trung Đình, rồi ngồi thuyền dọc theo sông Bakart về phía đông nam, cuối cùng đến thành phố Igea.

 

Học viện ma pháp Saint Velia nằm trong thành phố Igea.

 

Con đường phía trước khá xa xôi, không biết sẽ gặp phải chuyện thú vị gì trong suốt chặng đường đây.

 

Đương nhiên, trước đó, ngày mai khi đến thị trấn nhỏ, việc *****ên họ cần làm là đến hiệp hội ma pháp để kiểm tra cấp độ và lấy huy hiệu ma pháp.

 

Huy hiệu ma pháp tương đương với thẻ căn cước, có nó rồi mới có thể đi lại thông suốt khắp đại lục.

 

Nghiên cứu kết thúc, Kumandi liên tục thúc giục mọi người đi ngủ.

 

Ngủ sớm dậy sớm, hình thành thói quen tốt.

 

Thư Lê chép ghi chú xong, cậu trả lại cuốn sổ cho Kumandi, ngáp một cái thật lớn. Quả thật, leo núi cả ngày, cơ thể cậu đã kêu gào muốn được nghỉ ngơi từ lâu.

 

Angel dựng tổng cộng hai cái lều, mỗi cái lều trải ba chỗ ngủ dưới đất.

 

Thư Lê, Kumandi, Budno ngủ một lều; Angel, Dicio, Amanda ngủ một lều.

 

"Ai gác đêm?" Angel hỏi.

 

Nếu ngủ lại ngoài trời, nhất định phải chú ý an toàn. Mọi người đều đi ngủ, nhỡ nửa đêm có ma thú hay trộm cướp quấy nhiễu thì sẽ không kịp phản ứng.

 

"Chia ca luân phiên canh gác." Kumandi nói.

 

Budno mê ngủ sờ mũi, lắp bắp nói: "Cái đó... Em sợ mình ngủ say quá, không dậy nổi."

 

Chất lượng giấc ngủ của hắn ta trước nay vẫn luôn rất tốt, vừa nằm xuống liền bất động, mãi đến sáng hôm sau mới tự nhiên tỉnh dậy.

 

Thư Lê giơ tay phải lên, trong lòng khẽ động, trên mu bàn tay trắng nõn của cậu xuất hiện một ấn ký ngọn lửa màu đỏ.

 

"Không sao, để tớ bảo Falm canh gác."

 

Cậu vừa dứt lời, một luồng sáng đỏ vụt ra, rơi xuống đất, biến thành một con thú con mũm mĩm.

 

Falm đứng dậy, vặn vẹo cái mông mũm mĩm, dang rộng đôi cánh giống như cánh dơi, nghển cổ nhìn xung quanh. Nó nhìn thấy yêu tinh và tộc Rồng đang nhìn chằm chằm vào mình, nói bằng giọng non nớt: "Ta đói quá..."

 

Thư Lê suýt nữa bật cười vì giọng điệu nũng nịu của nó, cậu cố nhịn cười, lấy một quả lớn từ nhẫn trữ vật ra, nhét vào lòng nó, véo nhẹ cái bụng mềm mại rồi nói: "Cái này cho cậu làm bữa tối được không?"

 

Lần này cậu ra ngoài rèn luyện, Falm nhất quyết đòi đi theo, Thư Lê không lay chuyển được đành phải đồng ý.

 

Thực ra, cậu cũng sợ để Falm - một con ma thú cao cấp ở lại Rừng Rậm Yêu Tinh hoặc Vương Quốc Tinh Linh sẽ gây hại cho ma thú bản địa, dẫn đến mất cân bằng sinh thái.

 

Hỏa Long Địa Tích quá hiếu chiến, nhìn thấy ma thú cao cấp là lại rục rịch, hận không thể xông lên vẫy đuôi quật mấy cái vào chúng.

 

May mắn thay, con người và ma thú có thể lập khế ước chủ tớ, cậu mang theo một con thú con chỉ bằng bàn tay sẽ không gây chú ý.

 

Có lẽ cậu sẽ bị chế giễu nhiều hơn mà thôi.

 

Không ai lại đi ký khế ước với một con ma thú cấp thấp chỉ biết kéo chân mình cả.

 

Thư Lê không bận tâm, dù sao trong lòng cậu cũng rõ như ban ngày Falm lợi hại đến mức nào.

 

Falm ôm lấy quả, đảo mắt một cái, được đằng chân lân đằng đầu: "Gào gừ... Một quả không đủ no."

 

"Tôi có đây, tôi có đây!" Budno lấy hai quả kuku ra đặt trước mặt nó: "Không đủ thì còn nhiều lắm."

 

Vừa nói, hắn ta vừa thuận tay ***** lớp vảy trơn láng trên lưng nó.

 

Falm hài lòng, ôm quả vui vẻ gặm gặm gặm.

 

Angel nghi ngờ hỏi: "Falm có thể gác đêm à?"

 

Nó chỉ là một con thú con cấp thấp, sức chiến đấu cơ bản bằng không, có thể làm được gì chứ?

 

Thư Lê liếc nhìn Falm đang ăn ngấu nghiến, nói: "Đừng thấy nó nhỏ, thật ra nó không chỉ có thể canh gác ban đêm, mà còn có thể xua đuổi ma thú từ cấp ba trở xuống, ban ngày thì ngủ bù trong ấn khế ước của tớ."

 

Falm vừa ăn quả vừa vẫy đuôi.

 

Nó chỉ mong có ma thú nửa đêm đến "dâng đồ ăn", như vậy mình mới có thể đánh chén một bữa no nê!

 

Mặc dù trái cây mà các yêu tinh trồng rất ngon, nhưng với tư cách là một con ma thú, nó thích ăn thịt sống hơn.

 

Đội trưởng đã nói vậy, các thành viên khác liền nghe theo sự sắp xếp của cậu, vào lều an tâm đi ngủ.

 

Thư Lê dặn dò Falm trông chừng đống lửa, không được để lửa tắt cho đến sáng.

 

Falm gật đầu đồng ý.

 

Đùa à, Hỏa Long Địa Tích giỏi nhất là khống chế lửa, sao có thể để lửa tắt được?

 

Thư Lê thấy trong lòng nó đã có dự tính liền yên tâm bò vào lều. Cậu nằm ở giữa, bên trái là Kumandi, bên phải là Budno.

 

Budno là một đứa trẻ ngoan thích ngủ, vừa đặt lưng xuống liền ngủ ngay, rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy nhẹ, chất lượng giấc ngủ tốt đến bất ngờ.

 

Thư Lê cực kỳ hâm mộ, còn mình thì trằn trọc mãi không ngủ được.

 

Kumandi thấy cậu trở mình liên tục, đưa tay vỗ lên lưng cậu, nói nhỏ: "Ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm."

 

"Vâng..." Thư Lê tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.

 

"Falm không phải là ma thú bình thường đúng không?"

 

Đột nhiên, bên tai cậu vang lên câu hỏi của Kumandi.

 

Thư Lê mở mắt, đối diện với đôi mắt đen láy gần trong gang tấc của anh.

 

"À... Đúng vậy, thật ra nó... khá đặc biệt, và cũng khá mạnh."

 

Học sinh giỏi Yên Tĩnh giỏi thật, Falm ngày nào cũng giả vờ non nớt lừa ăn lừa uống, vậy mà cũng bị anh nhìn thấu.

 

"Sao anh biết?" Thư Lê tò mò hỏi.

 

Kumandi bình tĩnh phân tích: "Hỏa Long Địa Tích có thể bay từ sa mạc Ergoga vượt qua biển Saint Basile để đến dãy núi Amitai, ít nhất phải là cấp tám. Thú con do ma thú cấp tám sinh ra, về cơ bản đã vượt quá cấp bốn. Ba năm nay, Falm vẫn duy trì trạng thái thú con, hoặc là nó ngụy trang, hoặc là thực sự bị tàn tật."

 

Thư Lê líu lưỡi không nói nên lời.

 

Thì ra học sinh giỏi Yên Tĩnh đã biết chuyện này từ lâu, anh không nói gì thì thôi, vừa lên tiếng đã thốt ra những lời lẽ kinh người.

 

Cậu nháy mắt mấy cái, hơi chột dạ nói: "Em cũng là sau khi ký khế ước với nó mới biết được điểm đặc biệt của nó."

 

Kumandi không phải một yêu tinh hay truy hỏi đến cùng, sau khi có được câu trả lời mình muốn, anh liền không hỏi nữa.

 

Thư Lê thấy anh đã nhắm mắt ngủ, bèn thầm thở phào một hơi nhẹ nhôm, ép mình đi vào giấc ngủ. Chẳng mấy chốc, Chu Công đã vẫy tay gọi cậu.

 

Bên ngoài lều, sau khi gặm trái cây xong, Falm ngồi xổm trước đống lửa, không ngừng ve vẩy cái đuôi ngắn mập.

 

Gác đêm là một công việc nhàm chán.

 

Vì đã ăn trái cây của tiểu yêu tinh nên nó phải giữ lời hứa, tận tâm canh gác.

 

"Tách." Một tia lửa ***** từ đống lửa.

 

Trong rừng có ma thú bị ánh lửa thu hút, lén lút ẩn nấp gần đó, lấm la lấm lét. Phát hiện ra kẻ canh gác là một con thú con chỉ bằng lòng bàn tay, nó liền phát ra tiếng cười nhạo từ tận đáy lòng. Rồi nó nhe nanh, nghênh ngang bước từ sau thân cây ra, sải bước kiêu ngạo, đi về phía doanh trại.

 

Falm đã phát hiện ra con ma thú cấp ba muốn lén lút tấn công doanh trại từ lâu, cái đuôi mập mạp ve vẩy càng lúc càng vui vẻ. Sau khi ma thú tự động xuất hiện, nó nhe to miệng, lộ ra một hàng răng sắc nhọn, cơ thể nhỏ bé bỗng nhiên bùng nổ toả ra uy áp ***** của ma thú cấp cao.

 

Ma thú cấp ba lập tức sợ đến mềm nhũn chân, kinh hồn bạt vía nằm rạp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

 

Falm vỗ cánh, bay về phía nó, vừa bay vừa thay đổi hình dạng. Khi đến gần ma thú, cơ thể nó đã phình to đến khổng lồ. Dưới ánh mắt kinh hoàng của ma thú, nó há cái miệng rộng như chậu máu nuốt chửng đối phương.

 

Trong trại, ngọn lửa chập chờn, bóng đen khổng lồ hiện lên trên lều.

 

"Rắc, rắc..."

 

Tiếng mãnh thú nhai xương trong đêm khuya tĩnh mịch, nghe đặc biệt chói tai.

 

Các ma thú trong phạm vi trăm mét cảm nhận được uy áp đáng sợ đều sợ mất mật, chạy trốn tán loạn.

 

Trên cành cây cách đó năm mươi mét, Elliott ẩn giấu hơi thở, toàn thân được trang bị áo choàng có mũ trùm kín mít. Nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trong trại, anh liền nhướn mày.

 

Có vẻ như cho dù không có anh, bọn nhóc cũng có thể tự bảo vệ mình rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment