Lúc xe ngựa di chuyển trên con đường đầy ổ gà, nó xóc nảy kinh khủng.
Sau khi ngồi xe hơn mười phút, sáu nhà mạo hiểm trẻ tuổi đồng loạt lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Ôi chao, mông bị xóc đau quá. Ôi chao, lắc lư đến mức muốn rớt cả đồ trong bụng ra ngoài.
Tuy nhiên, cách là do họ tự mình chọn, dù khó khăn cũng phải cố gắng vượt qua.
Họ không dùng tới ma pháp, chỉ dựa vào trí tuệ và đôi tay để sửa chữa bánh xe, chỉ vì muốn dùng sự chân thành của mình để cảm động con người, thành công xin đi nhờ xe ngựa.
Sự thật chứng minh, ngồi xe ngựa không hề tốt đẹp như họ tưởng tượng.
Những thiếu niên của tiểu đội Ánh Sáng, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, đềi nhìn thấy sự "hối hận" trên khuôn mặt nhau.
Xuống xe giữa đường hình như không ổn lắm, vì phu xe quá nhiệt tình, không ngừng trò chuyện với họ.
Các thiếu niên nói chuyện cẩn thận, lập lờ nước đôi, chỉ nói rằng bọn họ đến khu trung tâm để tìm người thân.
Phu xe vừa nghe đến khu trung tâm liền phấn khởi hẳn lên, thao thao bất tuyệt bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với khu trung tâm. Ông ấy tiếc rằng con mình không có thiên phú ma pháp, nếu không đã gửi con đến học viện ma pháp ở khu trung tâm học tập, cải thiện điều kiện sống.
Sau khi nghe phu xe nói xong, Thư Lê mới biết thì ra học sinh được học viện ma pháp Saint Velia nhận vào không chỉ không phải đóng học phí mà mỗi tháng còn có trợ cấp.
Người có tiền không để khoản trợ cấp này vào mắt, nhưng đối với dân thường mà nói, nó lại là một khoản tài sản không nhỏ, vừa có thể cải thiện điều kiện sống, vừa có thể ngẩng cao đầu.
Hàng năm, vào tháng ba, tháng tư, học viện ma pháp Saint Velia đều cử rất nhiều giáo viên đến các học viện ma pháp ở các quốc gia trên đại lục để chọn ra những học sinh ưu tú, dùng cách này để khuyến khích người dân gửi con cái có thiên phú ma pháp đến trường.
Vòng tuần hoàn tốt đẹp như vậy không chỉ làm tăng số lượng ma pháp sư mà còn nâng cao danh tiếng của khu trung tâm trên khắp đại lục.
Ví dụ như bây giờ, ngay cả một người phu xe bình thường khi nhắc đến Trung Đình và học viện ma pháp đều có thể nói rành rọt.
Giờ khắc này, Thư Lê bội phục Pháp Thần Danlof đến mức sát đất.
Trong hơn hai nghìn năm rời khỏi Vương Quốc Tinh Linh đến thế giới loài người, hắn đã làm rất nhiều việc có ý nghĩa phi thường.
Nếu có cơ hội, Thư Lê vẫn tiếp tục muốn nghe Danlof kể chuyện.
Xe ngựa đi được hơn một tiếng đồng hồ, đường xá dần bằng phẳng. Đám thiếu niên ngồi trên đống gỗ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thoải mái thưởng thức phong cảnh.
Hai bên đường không còn hoang vắng, xuất hiện rất nhiều ruộng đất. Đang vào mùa xuân, ruộng được trồng đầy mạ non, một màu xanh mướt, tràn đầy sức sống.
Những người nông dân mặc quần áo xám xịt, làm việc trên đồng ruộng. Có nam có nữ và cả trẻ con, ai nấy trông cũng đều vàng vọt gầy gò, suy dinh dưỡng.
Lần *****ên bước vào thế giới loài người, trong lòng các tiểu yêu tinh tràn đầy nghi ngờ. Lúa mì nhiều như vậy, nhưng tại sao những người loài người làm việc lại gầy như thế?
Thư Lê nhỏ giọng nói với họ rằng những cánh đồng lúa mì này đều thuộc về lãnh chúa. Dân thường phải làm những công việc cực khổ nhất, nặng nhọc nhất, nhưng nhận về thì lại rất ít, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cuộc sống cực kỳ gian khổ.
Các bạn nhỏ lại càng không hiểu.
Nếu thu hoạch đã ít như vậy, tại sao bọn họ lại không đổi công việc khác?
Thư Lê nhìn đám bạn nhỏ ngây thơ, cảm thán.
Lãnh chúa có tước vị quý tộc, nắm giữ quyền lực và của cải đáng kể. Thường dân trong lãnh địa đều thuộc về ông ta, chỉ có thể tạo ra của cải cho ông ta.
Nếu thường dân gặp được một vị lãnh chúa tốt, có lẽ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc ấm no. Ngược lại, bọn họ chỉ có thể trở thành đối tượng bị bóc lột áp bức, cả đời bị nô dịch. Chỉ cần không chết người hàng loạt, lãnh chúa và những quý tộc theo ông ta sẽ không quan tâm đến sống chết của thường dân ở tầng lớp thấp nhất.
Mặc dù đế quốc Dalia lừng lẫy nổi tiếng nhưng khắp nơi lại tràn ngập sự mục nát và áp bức. Một quốc gia cổ đại tồn tại hơn hai nghìn năm đã xuống dốc từ lâu, xuất hiện dấu hiệu suy tàn.
Ban đầu, Thư Lê gửi thư cho vương hậu, vương hậu biết rõ nước Pedam đang chịu cảnh chiến hỏa nhưng lại bất lực.
Một vị quốc vương không thể thực sự nắm quyền, bị kiềm chế ở khắp mọi nơi, chẳng khác nào một con rối.
Người đi đường ngày càng đông, phần lớn là thường dân lao động, cũng có những người đến thị trấn buôn bán và một số ít lữ khách phong trần mệt mỏi.
"Người đó là ma pháp sư à?"
Giọng nói của Angel vang lên bên tai, Thư Lê theo hướng cậu ấy chỉ, nhìn về phía đó.
Chỉ thấy một người mặc áo choàng trùm đầu, tay cầm một cây pháp trượng thô sơ, bước đi loạng choạng dọc theo lề đường, cơ thể lung lay như thể sắp ngã đến nơi.
"Chắc là ma pháp sư." Thư Lê lấy làm lạ quan sát người đó.
Hai chiếc xe ngựa lần lượt đi qua bên cạnh người đó, phát ra những tiếng ồn ào. Người đó vẫn không mảy may nhúc nhích, cúi đầu đi trên con đường của mình.
Khi xe ngựa đi qua được hơn hai mét, người đó bước hụt chân, bỗng nhiên nhào về phía trước.
"Ái da, cậu ấy ngã rồi!" Dicio khẽ kêu lên.
Thư Lê cau mày, muốn đợi người kia tự mình bò dậy, nhưng xe ngựa đã chạy ra xa bốn, năm mét mà người đó vẫn nằm bất động trên mặt đất.
"Sao cậu ấy không dậy?" Angel khó hiểu hỏi.
"Có phải trong người không khỏe không?" Dicio nói.
Thư Lê mím môi, không nhịn được gọi với phu xe ngồi phía trước: "Chú ơi, dừng xe lại một chút được không ạ?"
Barry nghe vậy, lập tức kéo mạnh dây cương, xe ngựa dừng lại, chiếc xe ngựa kia cũng dừng theo.
"Cậu nhóc, sao thế?" Barry ngẩng đầu hỏi.
"Chú ơi, cháu đi giúp một người." Thư Lê đáp một câu, nhanh nhẹn nhảy xuống xe. Cậu vững vàng đáp xuống đường, rồi chạy về phía ma pháp sư đang nằm trên mặt đất.
"A... Amos!"
Các bạn nhỏ thấy vậy, cũng nhao nhao nhảy xuống xe ngựa đi theo.
Thư Lê đến bên cạnh ma pháp sư, nửa ngồi xổm xuống hỏi: "Anh bạn ơi, cậu ổn không?"
Ma pháp sư nằm sấp mặt xuống, chiếc mũ trùm rộng thùng thình che khuất hoàn toàn đầu của y, y không hề có phản ứng gì với câu hỏi của Thư Lê.
Ngã bất tỉnh rồi à?
Thư Lê do dự một chút, tay phải cẩn thận vén chiếc mũ trùm của y lên. Ngay lập tức, những sợi tóc xinh đẹp rực rỡ như vàng hiện ra trước mắt.
"Oa..."
Những người bạn nhỏ vây xem phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
Thư Lê cũng ngạc nhiên.
Yêu tinh và tinh linh tóc vàng rất nhiều, nhưng những người có mái tóc vàng ròng như cậu và Tinh Linh Vương thì không nhiều. Trước đây cậu từng theo Elliott đến thế giới loài người, số người tóc vàng mà cậu gặp được chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù có thì mái tóc vàng của họ hoặc là hơi tối hoặc là hơi nhạt.
Mái tóc của ma pháp sư trước mắt này bóng mượt như vàng, rực rỡ chói mắt, thực sự hiếm thấy trong số loài người.
Thư Lê hoàn hồn, ánh mắt rời khỏi mái tóc vàng, nhìn sang khuôn mặt nghiêng của ma pháp sư.
Đây là một khuôn mặt cực kỳ trẻ trung. Đường nét rõ ràng, xương lông mày tinh tế, làn da mịn màng, hàng mi dày cong vút như hai chiếc quạt nhỏ, sống mũi cao thẳng, đường nét ưu mỹ, nhưng đôi môi lại trắng bệch không chút máu, thậm chí còn hơi khô nẻ, toát ra vài phần cảm giác yếu ớt, bệnh tật.
Thư Lê không khỏi đưa ngón tay ra khẽ chạm vào má y, cậu cảm thấy có nhiệt độ, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Anh bạn à, tỉnh lại đi, cậu không thể ngã ở đây."
Nếu mặc kệ, có lẽ y sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Vì mối quan hệ của Danlof, Thư Lê đặc biệt có thiện cảm với các bạch ma pháp sư. Ví dụ như bạch ma pháp sư trong đội thám hiểm sa mạc, vì tìm kiếm Tinh Hoa Mặt Trời mà anh ta không thể không lập đội với tinh linh hắc ám.
Sau khi tìm thấy tinh linh Lửa, Thư Lê đặc biệt để lại Tinh Hoa Mặt Trời dưới đáy hồ coi như quà cảm ơn anh ta.
Bây giờ, gặp một bạch ma pháp sư ngất xỉu bên vệ đường, cậu thực sự không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Không biết có phải tiếng gọi của cậu có tác dụng hay không, cuối cùng bạch ma pháp sư cũng có phản ứng. Y khẽ rên một tiếng, miệng hơi động đậy, phát ra âm thanh yếu ớt.
"Hả?" Thư Lê cố gắng cúi đầu thấp nhất có thể, ghé tai lại gần miệng y.
"... Nước... Nước..."
Cuối cùng Thư Lê cũng nghe rõ lời y, cậu vội ra hiệu cho Kumandi cùng mình đỡ ma pháp sư dậy.
Động tác của Kumandi rất nhẹ nhàng, anh lật người ma pháp sư lại, để đầu y gối lên đùi mình.
Thư Lê lấy bình nước treo bên hông xuống, vặn mở nắp, đưa đến bên miệng ma pháp sư.
Có nước, ma pháp sư không đợi được nhanh chóng nuốt xuống.
"Chậm thôi, cẩn thận nghẹn." Thư Lê dời bình nước ra một chút, để phòng y uống quá nhanh, sặc vào khí quản.
Ma pháp sư nghe thấy lời cậu nói, tốc độ uống nước chậm lại.
Nửa bình nước xuống bụng, cơn khát đã giải, người cũng tỉnh táo lại, ma pháp sư chậm rãi mở đôi mắt đang nhắm chặt ra.
Khi nhìn thấy một đôi mắt trong veo như ngọc lục bảo, Thư Lê bất giác ngẩn ngơ, cứ ngỡ mình đang đối diện với Tinh Linh Vương.
Cậu theo bản năng lắc đầu, nhìn lại ma pháp sư, cảm giác quen thuộc kia lập tức biến mất.
Người này đương nhiên không phải Tinh Linh Vương.
Ngoài việc có cùng mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc ra, gương mặt hai người hoàn toàn khác nhau.
Y rất trẻ và cũng rất tuấn mỹ, giữa đôi mày tràn đầy vẻ quý phái. Bên dưới chiếc áo choàng màu xám tro là một chiếc pháp bào tinh xảo đắt tiền.
Người này có xuất thân không tầm thường.
"Oa, cậu ấy tỉnh rồi!" Budno tò mò nhìn người kia từ đầu đến chân.
"Người này... Trông rất không tệ." Amanda cắn nhẹ đầu lưỡi. Cậu ta suýt chút nữa nói thành "con người" rồi, may mà kịp thời đổi giọng.
Thư Lê hoàn hồn, nở nụ cười thân thiện nói: "Mình thấy cậu đột nhiên ngã xuống nên đi qua xem thử, không ngờ cậu lại hôn mê."
Ma pháp sư trẻ tuổi chống người ngồi dậy, nhìn những thiếu niên đang vây quanh mình. Y ho vài tiếng, đưa tay che miệng, ống tay áo rộng trượt xuống, lộ ra vết hằn trên cổ tay.
"Cảm... Cảm ơn các cậu đã cứu tôi." Y khàn giọng nói.
"Chỉ là chuyện nhỏ, không cần cảm ơn." Thư Lê chỉ vào vết hằn trên cổ tay y, nghi ngờ hỏi: "Cái này... Xảy ra chuyện gì vậy?"
Người bình thường sẽ không để cổ tay mình bị hằn đến chảy máu.
Ma pháp sư cúi đầu xuống nhìn, khó xử nói: "Là bọn cướp!"
"Cướp?" Tiểu đội Ánh Sáng đồng thanh kinh hô.
"Cậu vậy mà lại gặp cướp!" Thư Lê cực kỳ đồng cảm nhìn y.
"Phải... Chuyện này nói ra thì dài lắm..." Ma pháp sư thở dài thườn thượt.
Thư Lê vừa định hỏi chi tiết, phía sau truyền đến tiếng gọi của phu xe: "Cậu nhóc, các cháu còn đến trấn Kesheng không?"
"Ái da, chú ơi, xin lỗi!" Thư Lê áy náy nói: "Chúng cháu đến ngay!"
Khó khăn lắm mới được đi nhờ xe ngựa, đương nhiên phải đi nhờ cho trót rồi.
"Đi trấn Kesheng à?" Ma pháp sư hỏi: "Có thể... Cho tôi đi nhờ một đoạn không?"
Thư Lê chớp mắt.
Năm phút sau, tiểu đội Ánh Sáng lại ngồi lên đống gỗ, còn trên xe ngựa của Thư Lê cũng có thêm một ma pháp sư trẻ tuổi tuấn mỹ.
Các tiểu yêu tinh tốt bụng chia sẻ đồ khô của mình cho y là bánh nếp lúa mạch mà buổi sáng bọn họ ăn không hết .
Sau khi ma pháp sư cảm ơn lần nữa, y nhận lấy bánh nướng lúa mạch, ăn một cách tao nhã, không hề ăn ngấu nghiến vì đói.
Từ đó có thể thấy, y được giáo dưỡng rất tốt.
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, bánh xe quay tròn, phát ra âm thanh "cọt kẹt, cọt kẹt".
Ăn no uống đủ, ma pháp sư khôi phục được tám phần nguyên khí, dùng giọng nam trung du dương kể lại cảnh ngộ của mình.
"Tôi tên là Es... Telle..." Y vừa mở miệng tự giới thiệu, ba thiếu niên yêu tinh ngồi cùng xe lập tức ngạc nhiên trợn to mắt.
"Khoan đã, cậu nói cậu tên gì?" Thư Lê nghi ngờ mình nghe nhầm: "Es... Telle?"
"Đúng thế" Ma pháp sư mỉm cười: "Xin hỏi tên của tôi có gì không đúng à?"
Thư Lê và Kumandi nhìn nhau.
Tên đầy đủ của Tinh Linh Vương là Ferris Estelle, mà vị ma pháp sư trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh trước mặt lại nói tên mình là Estelle, sao có thể không khiến bọn họ ngạc nhiên cho được?
Tác giả có lời muốn nói:
Ma pháp sư tóc vàng trẻ tuổi tuấn mỹ này là ai đây? Hì hì.